Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1210: Đường tổng bị gài bẫy trong tuần trăng mật 49



Bốn phía rất yên tĩnh, rất sạch sẽ, Hạ Thần Hi lập tức có một loại, dự cảm chẳng lành, chợt, ầm ầm một tiếng, người đại binh da đen A đại phương vừa gửi thi thể phát ra tiếng oanh tạc, mọi người hoảng sợ.

Đảo nhỏ lập tức loạn lên, nơi này xảy ra động đất, cỗ thi thể kia khả năng không đúng, động một ít, động đất liền xảy ra, bọn họ tất cả trên phi cơ, Đường Bạch Dạ cùng thượng tá còn chưa có lên.

Tiếng súng lập tức vang lên, Hạ Thần Hi cô không thể xuống máy bay, chỉ có thể chờ bọn họ chạy tới, nếu không toàn quân sẽ bị diệt.

"Anh đi trước!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, hai tay cầm súng, che chở thượng tá đi trước, thượng tá là người chỉ huy, nếu là anh ta chết, tất cả mọi người sẽ xuống liều mạng, tuyệt đối sống không nổi, mọi người đều chết chung.

Thượng tá trầm giọng gật đầu, thân thể như báo săn lủi qua đây, trên đài quan sát thấy dưới mặt đất đạn như nước bắn qua đây, toàn bộ bắn vào dưới chân anh, anh chạy nhanh, cấp tốc lên máy bay.

Một loạt đạn bắn vào thân đầu máy, thượng tá trầm giọng hét lớn, "Bay lên, nhanh!"

Hạ Thần Hi khẩn trương, nhìn về phía ngoài cửa sổ, tất cả đều là tiếng súng, bụi, cô căn bản nhìn không thấy người của Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi sốt ruột, "Đường Bạch Dạ đâu?"

Đây là lần đàu tiên bọn anh nghe thấy Hạ Thần Hi gọi tên Đường Bạch Dạ.

Thượng tá thật đáng tiếc.

Tiếng súng còn chưa dứt, Đường Bạch Dạ hiển nhiên bị bao vây, thượng tá muốn bay lên, đại binh da trắng B chuẩn bị bay lên, Hạ Thần Hi đột ngột rút súng lục của đaị binh da đen B, ở người đại binh da đen B thét to tiếng, chĩa súng chỉ vào đại binh da trắng B, một bên chỉ vào thượng tá.

Sắc mặt của cô trầm như nước.

Trong Cabin, một loạt tiếng mắng, còn lại mọi người họng súng đều chỉ vào Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi sắc mặt âm lãnh, "Nếu như anh ta mà chết, tôi muốn các anh toàn bộ ở đây chôn cùng!"

"Cô..."

Bọn họ ở chung khoái trá, mặc dù không phải hay nói chuyện, nhưng Hạ Thần Hi làm cho cảm giác, vẫn luôn rất mềm mại, một chút sắc bén cũng không có, nhưng cô vừa xuất ra một chiêu nhanh như chớp làm mọi người không nhận ra cô.

Chỉ biết là, cô gái này rất lợi hại.

Bây giờ, ở trong mắt cô, bọn họ nhìn thấy một loại cảm giác lãnh lệ chỉ Diêm Vương mới có.

Thượng tá nhẫn nại nói, "Sara, bỏ súng xuống."

"Cô có còn là trẻ con đâu, cô nghĩ một nhà cô ba người sẽ chết ở chỗ này sao?" Người đại binh da đen A trầm giọng nói.

"Tôi sẽ không chết, Đường Bạch Dạ tuyệt đối sẽ không chết." Phía dưới tiếng súng một mảnh, Hạ Thần Hi lại rất yên lặng, họng súng chỉ đại binh da trắng B, "Ngồi ra kia!"

Thượng tá dùng mắt ra lệnh, đại binh da trắng ngồi vào ngồi ghế lái phụ, đột nhiên, một bóng người vọt tới hắn, mọi người vui mừng, Hạ Thần Hi bỏ súng xuống, mọi người cũng bỏ súng xuống, Đường Bạch Dạ phía sau, đột nhiên nhớ tới một mảnh khói đặc.

Anh nổ súng tới trên người chết, oanh tạc một tràng kiến trúc, cản đường đi của bọn họ.

Đường tổng hiển nhiên rất chật vật chạy tới.

Hạ Thần Hi ngồi vào chỗ ghế lái, như vậy máy bay cô thuần thục nhất, cấp tốc bay lên, thượng tá thân thủ đi ra bên ngoài, tính toán kéo Đường Bạch Dạ, phía sau, một mảnh truy binh, Đường Bạch Dạ điên cuồng chạy băng băng, anh nhìn thấy Hạ Thần Hi nhô đầu ra, anh cấp tốc xua tay, ra hiệu cho cô bay lên.

Máy bay bay bên trên, chậm rãi trượt, Hạ Thần Hi trong lòng kìm hãm.

Phía sau đông nghịt, toàn bộ là người, đuổi theo Đường Bạch Dạ, đạn tất cả bắn vào phía sau Đường tổng, bọn hải đạo hùng hùng hổ hổ.

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút... Đường Bạch Dạ, nhanh lên một chút..."

Mắt thấy máy bay muốn bay lên, Đường Bạch Dạ còn chưa có đi lên, Hạ Thần Hi vội vã một thân mồ hôi lạnh.