Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1745: Mười năm sinh tử mịt



Tất cả đều là nữ nhân mặc bikini đánh phao cầu, cuộn sóng cuộn trào mãnh liệt, bên cạnh các nam nhân thấy rất hăng say, Lục Trăn trước đây cũng cảm thấy coi được, đặc biệt đụng tới vóc người đẹp, nữ nhân có sức bật tốt.

Đánh trận bóng rất đặc sắc như vậy.

Hôm nay lại cảm thấy hưng trí thiếu thiếu.

Tiểu Tuyết thấy bộ dáng anh không phải rất vui vẻ, cũng có chút ít phiền muộn.

Muốn cô làm như thế nào, mới có thể làm cho Lục Trăn khoái hoạt một ít?

"Tiểu Tuyết, tôi không muốn xem bác sĩ tâm lý." Lục Trăn buông xuống mặt mày, người thoạt nhìn rất không tinh thần, giống như là thiếu ngủ, mắt phía dưới một mảnh thanh đại, hẳn là hôm qua ngủ không ngon.

Tiểu Tuyết trong lòng ngẩn ra, "Anh đã kiên trì thời gian dài như vậy, không thể buông tha."

Nếu là buông tha quá một lần, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhìn bác sĩ tâm lí, kiêng kị nhất chính là nửa đường buông tha, sau này ngươi có nữa dũng khí đến xem, cũng chưa chắc có thể chữa trị được tốt, phải muốn một lần đi qua.

Cô rất rõ ràng tâm tình Lục Trăn, cho nên mới phải tận lực dời đi sự chú ý của anh, chẳng sợ gần đây, tâm tình của cô cũng không được khá lắm.

"Lục Trăn, anh thực sự nghĩ một đời cũng như này đi xuống, cũng thực sự nghĩ vẫn có chỗ thiếu hụt như vậy sao?" Tiểu Tuyết nói thẳng, "Anh kiêu ngạo như vậy, bây giờ cũng có người yêu, anh không muốn đem trị hết bệnh, muốn cho Nolan thủ tiết?"

Lục Trăn, "..."

Tiểu Tuyết giống như cũng cảm giác mình nói câu này về được có chút mao bệnh, hai người mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ có chút xấu hổ, Tiểu Tuyết bật cười, "Được rồi, tôi thừa nhận tôi nói sai, nhưng anh là có thể biết ý tứ."

Tất cả đạo lý, anh đều hiểu, chỉ là, quá trình này, anh thực sự rất khó khắc phục.

Tiểu Tuyết ngồi vào bên cạnh anh đến, "Lục Trăn, anh hồi bé cũng trải qua rất chuyện không tốt, khi đó anh thế nào chữa tốt cho bệnh tâm lý của anh?"

Cô nhớ mang máng, An Tiêu Dao đã nói, Lục Trăn hồi bé cũng có vấn đề, toàn là bởi vì dưỡng phụ anh.

Lục Trăn nói, "Khi đó, không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn giết ông ta, ông ta đã chết, tôi cũng không có bất cứ vấn đề gì."

Tiểu Tuyết trong lòng cứng lại, cha của cô đã chết, Lục Trăn vẫn không thể nào giải quyết vấn đề trong lòng của mình, Lục Trăn cũng nhớ tới, mình đây sao nói có chút xin lỗi Tiểu Tuyết, cuống quít xin lỗi, Tiểu Tuyết nói, "Không sao cả, không sao cả, không muốn cảm thấy áy náy."

Hai người trầm mặc, Tiểu Tuyết nói, "Lục Trăn, lại thử một lần đi, vì Nolan thử một lần, chẳng lẽ anh không đáng vì anh ta nhẫn nại sao?"

Lục Trăn cũng không biết nghe lọt được không, Tiểu Tuyết quỳ gối trên bờ cát, đem đầu của anh ủng ôm vào trong ngực, an ủi bờ vai của anh, "Anh yêu anh ta như vậy, khẳng định nguyện ý vì anh ta nhẫn nại, tôi biết anh chỉ là phát càu nhàu."

"Lục Trăn, thời gian anh tâm phiền, có thể cùng tôi nói một câu, anh cùng Nolan cảm tình đi cho tới một bước hôm nay này, cũng rất không dễ dàng, chính anh cũng không muốn buông tha, vẫn kiên trì."

"Nếu là ngươi bệnh vẫn luôn không tốt, anh tính tình là đại biến, nếu là có một ngày, anh mất đi anh ta, anh sẽ không hối hận sao?"

Lục Trăn có lẽ cảm thấy ủy khuất, ôm hông của cô, trạng thái quyết đoán cầu an ủi.

Tiểu Tuyết cười, biết anh nghĩ thông suốt, là kiên trì, mỉm cười cúi đầu, hôn hôn đỉnh đầu của anh, đây là bọn cô thường có trạng thái thân mật, nhưng hoại liền hoại, bị Phương Đông nhìn thấy.

Tiểu Tuyết ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa, Phương Đông sắc mặt trầm như nước, ôn nhuận tươi cười cứng ngắc ở trên mặt.

Anh ta tại sao lại ở chỗ này?

Anh ta không phải đã về Pháp, đi nhìn nữ nhân của anh sao? Tiểu Tuyết cũng không có ý thức được, cô cùng Lục Trăn vẫn như cũ ôm, thân mật như một đôi tình nhân, chỉ là kinh ngạc nhìn Phương Đông, trong óc chỗ trống.