Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1796: Về tương lai 4



Lục Trăn kinh ngạc phát hiện, Tiểu Tuyết liền ngủ trên sô pha ở phòng ngủ của anh, được đắp một tấm thảm mỏng, ngủ đặc biệt sâu, anh nhớ tới chuyện ngày hôm qua, sau khi bọn họ nói chuyện phiếm, anh liền ngủ thiếp đi, cũng không biết Tiểu Tuyết lúc nào rời đi.

Cô sao có thể ngủ ở đây?

"Tiểu Tuyết?" Lục Trăn đẩy bả vai của cô, Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Lục Trăn còn có chút mờ mịt, "Làm sao vậy?"

"Tại sao không trở về phòng ngủ?"

"A, tôi ban đêm muốn..." Tiểu Tuyết đột nhiên ngồi dậy, "Trời đã sáng?"

"Đúng vậy." Lục Trăn so với cô kinh ngạc hơn, Tiểu tuyết ngủ ở đây, đủ anh kinh ngạc, phản ứng của cô cũng thật kỳ quái, Tiểu Tuyết vui mừng nhìn Lục Trăn, "Không có khó chịu ở chỗ nào sao?"

Lục ca ca lắc đầu, cười đến ôn nhu như nắng ấm ở ngoài cửa sổ.

"Tôi có thể có cái gì khó chịu ở chỗ nào?"

"Thật tốt quá." Tiểu Tuyết đứng dậy, đem cái hộp thuốc bên người lấy tới, trực tiếp kéo tay Lục Trăn qua, "Hôm qua, tôi rút ra một ống máu, tôi sợ anh có hiện tượng bài xích cho nên vẫn ở đây coi chừng, máu phân tích cũng đã có, có chút huyền, tôi cho rằng ban đêm anh nhất định sẽ khó chịu, thậm chí nổi điên, anh xem tôi cái gì cũng chuẩn bị cho tốt, không ngờ yên lặng như thế, tôi lại so sánh xem một chút."

Cụ thể chuyện gì, Lục Trăn nghe cũng không hiểu nhiều, nhưng mơ hồ biết, anh cùng virus có liên quan.

Chuyện này giao cho Tiểu Tuyết, anh một trăm phần trăm yên tâm.

Tiểu Tuyết đi rồi, Lục Trăn rửa mặt chải đầu, Morgan đi bận rộn, Lợi Á chờ Lục Trăn, cười hỏi anh tiếp đến phải làm sao, tin tức phòng bên kia truyền đến tin tức, Sofia vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đã chuyển nguy thành an.

Lục Trăn trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lợi Á hỏi, "Lão đại, có muốn tôi theo anh qua nói lời xin lỗi người ta."

"Khả năng thành công sao, xin lỗi cái gì?"

"Tôi đây không phải là đem người làm bị thương, cuối cùng nói lời xin lỗi." Lợi Á nói, thật ra rất có thể vì Lục Trăn suy nghĩ, "Tôi đây không phải là không muốn anh khó xử sao?"

"Anh sai lầm sao?"

"Ngạch..." Lợi Á khổ não xoa xoa đầu tóc rối bời, nói là sai, đó cũng không phải, anh không cảm giác mình sai ở đâu, Lục Trăn vừa hỏi như thế, trái lại ngăn anh ta %...

"Được rồi, không có việc gì đừng làm bộ làm tịch, chuyện này tôi sẽ xử lý." Lục Trăn phất tay một cái, tỏ vẻ anh có thể an tâm.

Lợi Á thật không dám ở đây làm phiền anh, Tiểu Tuyết đã nói, chớ chọc Lục Trăn nổi giận, anh ta tự không dám nhiều lời, nếu là bình thường đã sớm múa mép khua môi, Lục Trăn không yên lòng ăn điểm tâm, thỉnh thoảng nhìn nhìn điện thoại của mình.

Một giờ sau, Nolan gọi điện thoại tới, nói anh cùng nhau ăn cơm trưa, anh buổi tối lên máy bay trở về Fort Bragg. Sofia tỉnh, anh cũng không xin được nghỉ phép, đi rất vội vội vàng, Lục Trăn vừa nghe có chút mất mát.

Hai người ước chừng ở trong nhà Nolan ăn cơm, anh ta mới từ bệnh viện trở về, còn muốn thu dọn đồ đạc, đơn giản kêu đồ ăn bên ngoài, để cho Lục Trăn qua đây bồi anh ta cùng nhau ăn.

"Cô cô của tôi tỉnh, điều dưỡng một tháng sẽ không chuyện gì." Nolan nói, thâm thúy sóng mắt rơi vào trên người Lục Trăn, "Chuyện này giao cho cục an ninh cùng FBI xử lý."

"Tôi biết, là Lợi Á lỡ tay." Lục Trăn nói, đột nhiên hỏi một câu, "Ừ, Michael có nói cái gì sao?"

"Anh ta nên nói cái gì?"

Lục Trăn ưu nhã cắt bò bít tết, "Anh phải hỏi anh ta."

Nolan nhíu mày, "Tiểu Trăn, có chuyện cậu nói thẳng, cùng ta vòng vo cái gì."