Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1921: Một đóa vang vang hoa hồng 25



Vòng này là tượng trưng cho thân phận của anh, anh cũng từng giải thích qua, dây chuyền này với anh mà nói rất quan trọng, không có khả năng An Tiêu Dao tự chặt đứt vòng cổ của mình, trừ phi là anh gặp nguy hiểm.

"****!" Hạ Thanh nguyền rủa một tiếng, đem túi trang bị bên cạnh đeo lên lưng, vội vội vàng vàng vừa ra khỏi hang vừa cất vòng cổ của anh vào trong túi. Gió tuyết mịt mờ, cô bỗng thấy vui mừng, dường như bọn họ rời đi chưa được bao lâu. Dấu chân của bọn họ rất sâu nên vẫn chưa bị tuyết che phủ.

Hạ Thanh cấp tốc lần theo dấu chân của bọn họ mà truy đuổi.

Đáng chết!

Nhất định là nhóm người xã hội đen Nga chưa từ bỏ ý định lại đuổi tới. Mặc dù tuyết lở nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lần theo vết dấu chân, cô phán đoán nhân số cũng không nhiều, tối đa có khoảng năm người. An Tiêu Dao còn bị gãy chân, đi lại khó khăn, bọn họ không thể để An Tiêu Dao tự đi được, nhất định phải có người khiêng anh đi.

Vì thế nên không đi nhanh được.

Sau nửa giờ đuổi theo, cuối cùng Hạ Thanh cũng mơ hồ nhìn thấy bóng người.

Gió tuyết quá lớn, tiếng gió rít lấn át tất cả các thanh âm khác. Tuyết trắng mịt mờ che giấu đi tất cả dấu chân cùng bóng dáng người. Cô nhìn thấy rất mờ mịt, cũng không phải là rõ ràng, cũng không xác định được là có phải bọn họ hay không.

Giữa gió tuyết trắng xóa mịt mờ trên đỉnh núi, ngoài người Nga đi ra ngoài tìm bọn họ thì chắc cũng không còn ai cả. Hạ Thanh nheo mắt lại, đi vòng qua bên cạnh, nhanh chóng vượt qua bọn họ.

Cô đi một nên nhanh lẹ hơn, vết thương trên đùi truyền tới đau nhức, một chút lại phải nghỉ ngơi, rồi lại đi thêm nửa giờ nữa, Hạ Thanh liền ẩn nấp ở phía sau một phiếm đá, chờ bọn họ đến gần.

Cô suy đoán quả không sai, đích thực là nhóm người xã hội đen Nga. Bọn họ có tổng cộng sáu người, một người trong số đó đang khiêng An Tiêu Dao, hiển nhiên anh ấy đang hôn mê bất tỉnh. Phía trước có hai người mở đường, phía sau có ba người giám sát.

Hạ Thanh điều chỉnh súng ống, đang muốn nổ súng, đột nhiên nhíu mày.

Tại sao cô phải nổ súng?

Trận gió tuyết này quá lớn, nếu cô mang theo An Tiêu Dao ở trên núi, hai người đều bị thương, An Tiêu Dao còn bị thương ở chân, mắt nhìn không thấy, cô căn bản không có biện pháp dẫn anh xuống núi. Nhưng nếu có bọn họ giúp đỡ khiêng An Tiêu Dao xuống núi không phải sẽ tốt hơn sao?

Chờ bọn họ đem An Tiêu Dao đến nơi an toàn hơn một chút, cô sẽ động thủ, sau đó mang An Tiêu Dao xuống núi, không phải hoàn mỹ hơn sao?

Hạ Thanh định rồi thảnh thơi, An Tiêu Dao là một nhân vật có máu mặt, bọn họ sẽ phải nơi tay, anh có thể trao đổi biết bao nhiêu là lợi ích, nhóm người xã hội đen Nga sẽ không giết anh, nhất định sẽ mang anh xuống núi an toàn.

Cô len lén theo sau bọn họ, đám người kia đi rất chậm rãi, bọn họ đã đi trong núi tuyết tới năm sáu tiếng đồng hồ rồi. Trời cũng mau chuyển tối, may mắn tầm nhìn còn có thể, Hạ Thanh đối với địa hình nơi này không được quen thuộc cho lắm.

Lúc bị bắt tới nơi này, cô còn chưa xem qua bản đồ. Cô chỉ là cảm giác bọn họ đi tuyến đường không quen thuộc lắm, hình như là đi về hướng bắc.

Cô đã từng thương lượng với An Tiêu Dao là hai người bọn họ nên đi về phía nam, phương bắc là địa bàn của nhóm người xã hội đen Nga, theo tình huống của bọn họ mà nói nếu đi về phía phương Bắc thì khả năng trốn thoát là cực kỳ khó. Nghĩ đến đây Hạ Thanh liền nhíu mày, lên đạn.

Vào đến vùng này gió tuyết đã nhỏ đi rất nhiều. Tầm nhìn có thể thấy cũng xa hơn, lúc bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, có người đem An Tiêu Dao ném ở trên mặt tuyết, lại hung hăng đá vài cái vào bụng anh, hùng hùng hổ hổ nói một câu gì đó, lại không cam lòng mà đá thêm vài cái.

Hạ Thanh nhìn thấy cảnh này, hai tròng mắt như muốn bốc cháy lên.

Mặc dù cô cùng An Tiêu Dao từng có tư thù, nhưng cô lại nhìn không được có người nhục nhã anh như vậy. Anh bây giờ trông rất nhếch nhác, không còn lực mà đánh trả, trông như một danh tướng quân bị một danh binh lính càn quấy trả thù, cảm giác kia rất không tốt.