Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1927: Một đóa vang vang hoa hồng 31



Con ngươi Cố Thất Thất co rụt lại, "Xanh, mặc kệ ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, mình vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn cậu, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thương tổn cậu. Đã để cậu phải thất vọng, phải thương tâm, mình thực sự rất xin lỗi."

Cô nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Thanh gắt gao cắn răng, bây giờ cái gì cô cũng không tin nữa rùi.

Có nói nhiều hơn nữa giờ cô cũng chỉ coi là những lời nói dối.

Lục Trăn cùng Tiểu Tuyết tới tương đối sớm, An Tiêu Dao còn chưa tỉnh lại. Tiểu Tuyết đi tìm thầy thuốc vì muốn nhìn báo cáo của An Tiêu Dao. Lục Trăn ở bệnh viện cùng Long Tứ và Cố Thất Thất, vẫn đẳng tin tức.

Lục Trăn gần đây gầy gò một ít, bệnh tình của anh còn đang được điều chỉnh, anh thường cảm thấy không muốn ăn, hơn nữa lại bận rộn, thể trọng chợt suy giảm, người thoạt nhìn so với trước đây gầy hơn một chút. Cố Thất Thất đã một thời gian chưa gặp anh, nhịn không được nói, "Sao giờ anh lại gầy như một cây trúc thế này."

"Em có biết cậu ta gần đây vì sao không chạy tới Prague bảo không?"

Lục Trăn đánh một quyền, "Cậu im miệng đi cho tôi, ai nói tôi gần đây không muốn đi Prague bảo, gần đây tiểu sinh bận rộn công việc, không chú ý tới chuyện này mà thôi, nghe em nói anh lại thấy vóc người anh thật đẹp."

Anh tự kỷ tới chỗ cái gương lớn ở bệnh viện soi soi chiếu chiếu, rồi lại kết luận, "Vẫn là một mỹ nam."

Long Tứ biểu tình buồn nôn, Cố Thất Thất vui lên, "Đúng vậy, anh đẹp nhất."

Long Tứ nhịn không được châm chọc, "Nam nhân yêu cái đẹp như vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu có bản lĩnh đến tám mươi tuổi vẫn còn duy trì được khối cơ bụng sáu múi, đầu đầy tóc đen như này không?"

Lục Trăn ý vị thâm trường nói, "Tôi cảm thấy Tiểu Tuyết nhất định sẽ thỏa mãn ý muốn của tôi."

Long Tứ khóe môi rút trừu, "Những tên gay khắp thiên hạ đều thích đẹp, Lục Trăn xem như là một điển hình."

Lục Trăn, "..."

Mãi cho đến buổi trưa An Tiêu Dao cũng không tỉnh lại, tình huống cũng không chuyển biến xấu, các loại số liệu đều bình thường, Tiểu Tuyết vội vàng cùng thầy thuốc thảo luận, bọn họ cũng không quá lo lắng. Buổi trưa bọn họ phân phó mấy tên đặc công ở lại canh giữ, Long Tứ cùng Lục Trăn, Cố Thất Thất tới bệnh viện bên cạnh ăn cơm.

Cố Thất Thất mua hai phần điểm tâm cho Hạ Thanh, sau lại nhờ Lục Trăn đưa qua.

"Tại sao lại là anh mang qua?" Lục Trăn nhíu mày.

"Hiện tại khẳng định cô ấy không muốn gặp em. Xanh còn đang điều dưỡng, em không muốn khiến tâm tình cô ấy không tốt." Cố Thất Thất nói, "Miệng cô ấy xưa nay vốn rất kén chọn, đảm bảo thức ăn gì đó ở bệnh viện cô ấy sẽ không thích."

"Em quan tâm cô ấy như thế thì nên để cô ấy biết thiện chí này của em. Hạ Thanh cũng không phải người cố tình gây sự, mặc dù loại chuyện này sẽ khiến cô ấy thất vọng cùng thương tâm, thế nhưng cũng sẽ không thể cứ như vậy cả một đời, em nên kiên nhẫn quan tâm tới cô ấy, một tảng đá lạnh lẽo rồi cũng sẽ phải ấm áp." Lục Trăn mặc dù là nói như vậy, nhưng vẫn nhận lấy điểm tâm.

Cố Thất Thất không nói gì, so với ai khác cô là người hiểu Hạ Thanh nhất. Cô cũng biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho tâm tình Hạ Thanh thoải mái hơn một chút. Bây giờ cô xuất hiện ở trước mặt Hạ Thanh sẽ chỉ càng khiến cho Hạ Thanh chán ghét cùng căm hận cô sâu sắc hơn mà thôi.

Lục Trăn đem điểm tâm đưa đến phòng bệnh Hạ Thanh, quả nhiên cô còn chưa động tới cơm nước ở bệnh viện. Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, Hạ Thanh có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại tới đây?"

"Tiêu Dao xảy ra chuyện, tạm thời vẫn không thể về nước, tôi đưa chị cô qua đây." Lục Trăn nói, đem điểm tâm cho cô, "Cô không có vết thương nào lớn đáng ngại nên Tiểu Tuyết liền đi thảo luận với bác sĩ tình hình của Tiêu Dao trước, lúc sau sẽ tới đây thăm cô."

Thân là một danh y sinh, nặng nhẹ, Tiểu Tuyết phân được rất rõ ràng. Cô biết Hạ Thanh không có trở ngại gì lớn, thương thế của An Tiêu Dao nghiêm trọng hơn rất nhiều, cho nên cô một lòng muốn nhào vào trên người An Tiêu Dao, cô sợ lãng phí một phút đồng hồ, sợ đến quá trễ không cứu chữa được cho An Tiêu Dao.