Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1990: Một đóa vang vang hoa hồng 94



Việc giải phẫu cấy da vết phỏng của Cố Thất Thất hoàn tất, cũng không lo ngại, sau khi An Tiêu Dao xem qua Hạ Thanh, đến phòng bệnh nhìn cô, mấy ngày nay, anh không phải là lần đầu tiên đến xem Cố Thất Thất, hai ngày trước anh đến xem qua Cố Thất Thất, chỉ là khi đó cô tinh thần không tốt, không nói gì, anh liền rời đi.

Cô hôm nay tinh thần thoạt nhìn coi như không tệ, phẫu thuật rất thành công, Tiểu Tuyết cũng không phải là chuyên gia của phương diện này, là một người bác sĩ khác ra tay phẫu thuật cho cô, cũng đang định phẫu thuật chỉnh dung cho Hạ Thanh. Sau khi phẫu thuật cô cũng không có phản ứng bất lợi, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể rời giường bệnh.

Long Tứ vẫn ở cùng cô, vốn dĩ Cố Thất Thất là không thích nói chuyện, sau khi phát sinh biến cố như vậy, càng không muốn nói, mặc kệ Long Tứ dỗ thế nào, cả ngày cô đều trầm mặc, có đôi khi một ngày đều không thể nói rõ một câu nói, Long Tứ nhìn lại đau lòng, lại không biết làm sao, không biết nên làm cái gì bây giờ mới có thể làm cho cô trở lại Cố Thất Thất trước đây.

Lục Trăn làm chú hề, cũng để dỗ cô, tâm bệnh còn cần phải thuốc cho tâm bệnh, chỉ tiếc, thuốc cũng không chữa được tâm bệnh của cô, trong lòng Cố Thất Thất khó chịu, bọn họ cũng bất lực.

Việc này, có nguyên nhân có kết quả, Hạ Thanh không muốn tha thứ, bọn họ cũng bức bách không được, tóm lại là bọn họ xin lỗi Cố Thất Thất, cho nên Lục Trăn cùng Long Tứ đều sẽ tận lực ở phòng bệnh bồi cô.

Thời điểm An Tiêu Dao tới, Long Tứ cùng Lục Trăn đều ở đây, An Tiêu Dao thứ nhất, Lục Trăn tựa như nhìn thấy cứu tinh, Long Tứ chẳng sợ rất muốn bồi, cũng đem không gian để lại cho bọn họ, anh ta biết, xưa nay An Tiêu Dao đều so với bọn họ càng hiểu được tâm sự.

"Hôm nay tinh thần không tệ a, còn đau không?"

Cố Thất Thất lắc đầu, một chút cũng không đau, chỉ là, trong lòng có chút đau, vẫn như cũ không có biện pháp tiếp thu, An Tiêu Dao hiểu được thương tâm khổ sở của cô.

Hạ Thanh tuyệt tình, thực sự bất để lối thoát, một chút mặt mũi cũng không cho, thế cho nên Tiểu Tuyết ở trước mặt nàng cũng không đề cập chuyện Cố Thất Thất, chẳng sợ trong lòng cô rất lo lắng cho Cố Thất Thất, cô cũng sẽ chống cự đến cùng, sẽ không thừa nhận.

Tính tình này cũng không biết là cùng ai học, quật cường như thế.

"Đừng thương tâm khổ sở, đẩy tôi ra đi một chút."

"Anh có lương tâm hay không a, muốn tôi một bệnh nhân đẩy anh đi ra ngoài, quá khoa trương."

"Đi thôi."

Cố Thất Thất xuống giường, mặc một áo khoác, đẩy anh xuống lầu, vốn chỉ muốn ở trong không gian hoa viên đi lại, nhưng An Tiêu Dao nghĩ muốn đi ra ngoài, Cố Thất Thất hóa trang, mang mặt nạ da người, đẩy anh xuống lầu, Long Tứ không yên lòng, phái hai tên đặc công xa xa theo bọn họ.

Cố Thất Thất đẩy An Tiêu Dao đến một quán cà phê ngoài trời gần đó, mua hai ly cà phê, An Tiêu Dao nói, "Tôi vừa mới đi nhìn qua Hạ Thanh, cô ấy đã không có việc gì, có thể nói vui đùa cũng rất rộng rãi."

"Đương nhiên, cô ấy một chút cũng không để ý cô ấy có phải hủy khuôn mặt hay không, đối với cô ấy mà nói, cái này không ảnh hưởng, cô ấy chỉ chú ý cô ấy lúc nào có thể hoạt động như thường." Cố Thất Thất nói, rất nhiều người đều cho rằng, Hạ Thanh biết mình bị hủy khuôn mặt, nhất định sẽ sụp đổ, đối với người kiêu ngạo như cô ấy mà nói, đây là một loại đau xót.

Nhưng mà, bọn họ đều nghĩ sai.

Cô hiểu Hạ Thanh như vậy, cô biết, mặc dù Hạ Thanh thích đẹp, lại sẽ không vì hủy dung mà bệnh tâm thần, cô ấy sẽ rất nhanh bình tĩnh đối mặt với chuyện này, thậm chí có thể nói, trong lòng cô ấy cũng không phải là để ý như vậy.

Hạ Thanh vẫn luôn cho rằng, sự quyến rũ của cô ấy, cũng không phải là dung mạo.

Cô cũng vẫn cho rằng, Hạ Thanh quyến rũ tỏa ra bốn phía, cho tới bây giờ cũng không liên quan đến khuôn mặt của cô ấy.

"Thất Thất, không nên luôn rầu rĩ không vui, Hạ Thanh không tha thứ cho cô, là bởi vì chính cô ấy không có biện pháp tiếp thu chuyện này, cô chẳng qua là làm chuyện cô nên làm."