Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 703: Một tay súng ngắm như người không thiên lý 5



Đột nhiên, Đường Bạch Dạ thân thể cứng đờ, cảm giác giống như có thứ gì phá không mà đến, bỗng chốc không khí xung quanh như mang theo một cỗ khô nóng, loại thanh âm này còn mang theo một cỗ nguy hiểm, như xuyên thấu tiếng gió, Đường Bạch Dạ đầu tiên là cứng đờ, sau đó là chợt chạy về phía tường khuất đểrời khỏi tầm ngắm của người ở sân thượng đối diện.

Cùng lúc đó, lại một viên đạn xuyên thấu tiếng gió, xuyên thấu cửa sổ thủy tinh sát đất, phanh một tiếng đánh vào giá sách phía sau lưng Bạch Dạ đứng lúc nãy, đem giá sách đánh cho tứ phân ngũ liệt, thủy tinh nghiền nát, vụn giấy bay loạn.

Hạ Thanh vốn đã nhắm chuẩn vào huyệt thái dương của Đường tổng, vừa lúc Đường Bạch Dạ lại gọi điện thoại, không nhúc nhích, Hạ Thanh xem đúng thời cơ, bóp cò, cự ly xạ kích rất xa,cần phải suy nghĩ đến rất nhiều nhân tố như:hướng gió, sức gió, trọng lực, độ ẩm không khí, độ lệch, còn phải suy nghĩ đến sự tự quay của trái đất.

Hạ Thanh vừa tìm được cơ hội tốtnhất để tập kích, vốn có lòng tin đánh bạo đầu Đường Bạch Dạ, kết quả, Đường Bạch Dạ vẫn tránh thoát được.

Hạ Thanh giận, nhấc chân hung hăng hướng tường mà đá, thiếu chút nữa một quyền đập lan can.

Bản cô nương ta vậy mà thất thủ, đáng ghét!

Đường Bạch Dạ đáng chết, vậy mà không ngoan ngoãn ngồi chịu chết, lại còn nhạy bén như thế, rất giỏi, là Hạ Thanh tôi đã xem thường anh rồi.

Hạ Thanh thầm nghĩ, tiếp theo, anh sẽ không có được vận khí tốt như vậy đâu trong câu nói cònmang theo sự tức giận.

Đường Bạch Dạ theo trên mặt đất đứng dậy, lục lọi trên bàn làm việc trong ngăn kéo của chính mình lấy ra một cái kính viễn vọng, nhìn về phía sân thượng đối diện, vừa lúc nhìn thấy một danh mang kính râm tóc đen nữ nhân, xoay người, thú thật Hạ Thanh vẫn biết Bạch Dạ đang nhìn mình.

Không quay đầu lại, hướng Bạch Dạ dựng thẳng lên ngón giữa.

Khí phách cuồng dã.

Dưới lầu, còi báo động không ngừng, thành phố S mãn đường cái toàn là cảnh sát, hành động bắn tỉa khủng bố như thế, đã sớm kinh động cảnh sát, có người cấp tốc biết được phương hướng của súng bắn tỉa từ đâu mà ra liền nhanh chóng chuẩn bị đi bắt người, Hạ Thanh cũng không chút hoang mang nào vẫn thản nhiên thu thập súng bắn tỉa của mình.

Súng vừa lắp ráp lúc nãy, hiện tại phải tháo từng bộ phận ra.

Thân là một danhbắn tỉa, cô không có khả năng khiêng một phen súng ngắm đi khắp nơi, rương vũ khí là thường dùng để trang bị, Hạ Thanh này một phen súng ngắm, giá trị mấy trăm vạn đôla, nhưng cô cũng không phải là sát thủ chuyên nghiệp, vì tiết kiệm thời gian, giết người, nổ súng, trước hết rời đi rồi tính tiếp.

Hạ Thanh rời khỏi động tác cũng là không chút hoang mang, tháo kính râm, đem một túi xách nhỏ lấy tới, đứng ở sát lan can của lầu chót, mặt khác nơi cổ tay giơ lên, tuyển một góc độ tốt, cho dây quấn vài vòng quanh lan can, cầm lấy rương vũ khí của mình.

Trong lúc cảnh sát vừa lên đến nơi, thì cô tung mình nhảy xuống, đúng là từ lầu chót nhảy xuống, dây kim loại tốt này là loại co duỗi, Hạ Thanh vừa mới vừa chạm đất, liền thu dây lại, đặc biệt ở loại dây này là có chức năng tự động co lại thành một tiểu túi xách, Hạ Thanh liền mang kính râm thời thượng của mình lên, mang theo rương vũ khí, cấp tốc ẩn vào trong đám người.

Hạ bảo bối vừa đến cao ốc Đường thị liền nhìn thấy một màn nguy hiểm như vậy, họng súng kia hiển nhiên là để đối phó cha Bạch Dạ của cậu rồi, còn Bạch Dạ cũng nhìn thấy nữ nhân kia cầm theo rương vũ khí từ sân thượng nhảy xuống, đã ẩn thân vào trong đám người mất rồi.

Muốn tìm, cũng đã tìm không được.

Nếu không phải người này tới giết daddy, Hạ bảo bối nhất định sẽ vỗ tay khen hay, khen tính mạo hiểm của cô ta.

Khiêu chiến cực hạn vận động a.

Nhưng người này là tới giết daddy, hậu quả cũng không phải là chuyện êm đẹp như cậu nghĩ.

Hạ bảo bối hướng lầu hai của Đường thị mà xông vào.

Một người đàn ông mặc quần áo thoải mái, vóc người cao ngất thổi một tiếng huýt gió, đi theo phía sau Bạch Dạ, Hạ bảo bối giận, quay đầu kéo tay anh ta nói: “Lục Trăn,tôi bảo anh đi nhanh một chút, sao lại chậm như vậy.”

”Ôi bảo bối, cậu bảo tôi đến, tôi buổi trưa đã tới rồi, hoàn toàn đạt được yêu cầu của cậu a, bảo bối, đối phương mới như thế đã không thể chờ đợi được nghĩ muốn động thủ, thực sự là không phải là phong cách của Hạ Thanh a.” Lục Trăn tiến vào thang máy, nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Hạ bảo bối lo lắng cho Đường Bạch Dạ, lại phân tâm hỏi một câu, “Anh không phải nóiHạ Thanh sẽ không lập tức động thủ sao?”