Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 908: Tôi sẽ không thả em đi 3



Không ăn no, một chút khí lực cô cũng không có.

Chớ nói chi là cùng Tiêu Tề đối kháng.

Tiêu Tề nói, "Anh làm thức ăn có được không?"

Hạ Thần Hi không nói chuyện, Tiêu Tề nói, "Anh rất ít nấu thức ăn kiểu Trung Quốc, trước đây em cũng không thích ăn, trước đây em thích ăn hải sản, anh làm hải sản chiếm đa số, hôm nay sẽ theo ý một ít, để hôm khác, anh làm cho em đại tiệc hải sản."

Hạ Thần Hi cúi đầu ăn cơm, trầm mặc không trả lời, ánh mắt Tiêu Tề hơi lờ mờ, gắp giúp cô một đũa thức ăn, Hạ Thần Hi cũng không cự tuyệt, Tiêu Tề hỏi lại, "Thần Hi, ăn ngon không?"

Hạ Thần Hi gật gật đầu, "Ừ, ăn thật ngon."

Tiêu Tề mặt mày đều là cười, giống như học sinh được thầy giáo thừa nhận.

Trong lòng Hạ Thần Hi khó chịu, mặc dù thức ăn ăn thật ngon, cô lại không có khẩu vị, chỉ do là vì đầy bụng mà ăn, meo meo cũng đói bụng, một mình ăn một con cá hấp, lại liếm liếm miệng, cảm thấy mỹ mãn.

Ăn xong bữa tối, Tiêu Tề lại ép một chén nước trái cây đưa cho Hạ Thần Hi.

Hầu hạ vô cùng chu đáo.

Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề, thần sắc rất bình thản, Tiêu Tề nói, "Qua hai ngày nữa, chúng ta trở về nhà."

Hạ Thần Hi nghiêng mặt đi, về nhà sao?

Nhà của cô ở thành phố S, không phải ở Columbia, Tiêu Tề, anh sống ở trong truyện cổ tích của chính mình, anh cho mình là vương tử, chẳng sợ cùng công chúa đi rời ra, cuối cùng có một ngày cũng sẽ gặp lại.

Nhưng anh không biết, cho dù là trong chuyện cổ tích, rời xa công chúa cũng có thể sẽ gặp phải một gã vương tử khác, anh đến muộn.

Chẳng sợ anh lại cầm lấy không buông tay, anh cũng đến muộn.

Tiêu Tề đem một chiếc máy vi tính đưa cho Hạ Thần Hi, mềm giọng nói, "Anh biết em buồn, trên máy vi tính này có rất nhiều tiểu thuyết, cũng có rất nhiều trò chơi, em xem tiêu khiển bớt thời gian."

Hạ Thần Hi nhìn máy vi tính, mỉm cười, "Tiêu Tề, chỉ sợ tôi khí lực cầm máy vi tính cũng không có, anh muốn tôi thế nào chơi trò chơi, thế nào đọc sách, anh này không phải làm khó tôi sao?"

Sắc mặt Tiêu Tề trắng nhợt, có chút không biết phải làm sao, Hạ Thần Hi quay đầu đi chỗ khác, không nhìn máy vi tính.

Tiêu Tề nói, "Thần Hi, anh biết, em trách anh, thế nhưng nếu là không dùng thuốc, không đến mười ngày em nhất định sẽ rời khỏi anh, anh muốn tìm em trở về liền khó càng thêm khó khăn, Thần Hi, em tha thứ cho anh, anh bất đắc dĩ mới làm như vậy?"

Hạ Thần Hi châm chọc nói, "Bất đắc dĩ? Anh nói nghe hay thật, anh đã nghĩ nhốt tôi một đời như vậy sao?"

"Đúng, anh nghĩ cùng em vĩnh viễn cùng một chỗ, ai cũng không thể tách ra chúng ta." Tiêu Tề cố chấp nói, thậm chí có thể nói là một loại cố chấp, "Anh không thể không có em, Thần Hi, nếu như em không thể lại yêu anh, vậy hận anh đi."

"Hận anh?" Hạ Thần Hi cười lạnh, "Tôi thật không hiểu anh đây là cái logic gì, muốn tôi hận anh, nhớ kỹ anh, đối với anh có gì tốt, nếu anh thành toàn tôi, không muốn lại đau khổ tương bức như vậy, tôi cũng sẽ nhớ kỹ anh một đời, chúng ta liền là bạn, thỉnh thoảng gặp mặt uống ly trà, quân tử chi giao một đời, tôi và anh một đời làm bạn, anh muốn tôi hận anh một đời, cũng là nhớ kỹ anh một đời, có gì khác nhau?"

"Anh lấy lý do vì yêu nhốt tôi, kỳ thực, là anh ích kỷ, chớ đem tất cả đều lấy lý do yêu để che giấu. Yêu cơ bản là vô tội, là cử chỉ của anh là có tội, Tiêu Tề, mặc kệ anh làm như thế nào, người Hạ Thần Hi yêu cũng sẽ không là anh, chẳng sợ anh cho tôi trả giá sinh mệnh, tôi cũng sẽ không yêu anh."

...

Tiêu Tề lộ ra dáng vẻ cay đắng.

"Ngay cả như vậy, anh cũng sẽ không thả em đi."