Một Thời Để Nhớ

Chương 1



1.

Trưởng tỷ của ta tên Lục Chiêu Tuyết, tỷ ấy rất xinh đẹp, là đại tiểu thư của phủ thừa tướng.

Còn ta chỉ là thứ nữ, từ khi ra đời chưa từng được gặp mặt mẹ ruột, chỉ nghe người ta nói mẹ ta là hồ ly tinh trơ trẽn bò lên giường thừa tướng rồi sinh ra nghiệt chủng là ta.

Thừa tướng và phu nhân ân ái nhiều năm rồi, nhưng bởi vì việc này mà chiến tranh lạnh trong nhiều năm.

Cái đêm mà trưởng tỷ trốn đi có tới tìm ta, tỷ ấy luôn có suy nghĩ tuyệt vời là phải bỏ trốn đi. Bọn họ đều nói trưởng tỷ là một người kỳ lạ, ta cũng nghĩ như vậy, đôi mắt tỷ ấy rất sáng, khi nói chuyện đuôi mắt hơi nhếch lên, sáng ngời xinh đẹp cực kỳ.

“Con người không nên bị trói buộc ở phía sau sân viện tường đỏ cả đời được, cũng không nên tranh giành tình cảm với những người phụ nữ khác. Thế giới bao la như vậy, muội nên đi ra ngoài ngắm nhìn mới phải, với lại cho dù có lấy chồng cũng nên gả cho người khiến muội hạnh phúc.”

Trưởng tỷ nói phụ nữ giống như con chim, ở trong vương phủ sẽ không được tự do.

Tỷ ấy dịu giọng nói: “Yểu Yểu, giúp a tỷ nhé, được không?”

Lòng ta mềm nhũn, để tỷ ấy lấy hết của hồi môn rồi lén chui qua chuồng chó nơi ta thường trốn ra khỏi nhà.

Thế rồi cả phủ thừa tướng đều biết rằng chính ta đã thả a tỷ đi.

Đêm đó, phu nhân thừa tướng bước vào viện của ta, những cành khô rơi rụng xuống đất vào cuối thu, giẫm lên phát ra những tiếng răng rắc.

“Quỳ xuống.” Bà ấy nói.

Ta vội vàng quỳ xuống, bà ấy nhìn đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau đó một bàn tay giáng xuống vừa nhanh vừa mạnh, tát vào má ta đỏ bừng.

“Ngươi muốn hại chết cả phủ thừa tướng phải không?” Bà ấy hơi nâng cằm lên, giống hệt với gương mặt của trưởng tỷ, bà ấy dùng cặp mắt mang đầy sự giận dữ từ trong xương tủy dò xét, đánh giá cả người ta.

“Ta cực kỳ khinh bỉ ngươi và mẹ ngươi, đều dựa vào bộ dạng đáng thương mà sống.”

Đợi khi bà ấy rời đi, ta mới chậm rãi đứng dậy rồi chạm vào gò má hơi sưng đỏ, đôi mắt chua xót nhưng lại không chảy giọt nước mắt nào.

Ngày hôm sau ta mặc váy cưới không vừa vặn bước vào kiệu đỏ.

Thánh chỉ cầu hôn thay Vĩnh An vương phủ của bệ hạ ghi là nữ nhi Lục gia, lại không nói trưởng nữ hay ấu nữ, người ngoài chỉ biết đến trưởng nữ không biết ấu nữ, cuối cùng chính là sơ hở để người ta lợi dụng. Phủ thừa tướng phải chuẩn bị thêm một phần của hồi môn khác, gần như là dốc hết tất cả bạc trong phủ.

Thừa tướng nhìn ta rồi thở dài một hơi.

Mà từ đầu đến cuối, vận mệnh của ta đều bị bọn họ chi phối.

Tú Xuân cô cô khóc sưng cả hai mắt.

Ta cười với bà ấy, trấn an nói: “Người như ta phải tu được mấy kiếp mới gả được vào vương phủ, cô cô chớ có thương tâm.”

“Người ta hay nói gả vào nhà giàu sang là tốt nhưng thật sự thì nào có thể tốt được, ta chỉ hy vọng tiểu thư có thể gả cho một gia đình bình thường sống một cuộc sống an ổn cả đời.”

Sau đó Tú Xuân cô cô lau nước mắt trên mặt đi rồi tự an ủi chính mình: “Khóc sướt mướt thế này ra thể thống gì nữa, hôm nay là ngày cưới của Yểu Yểu, là việc vui. Yểu Yểu của ta dễ mến như vậy nhất định sẽ khiến phu quân tương lai yêu chiều.”

Sau khi trải qua một loạt thủ tục tẻ nhạt, ta thực sự mệt mỏi, trâm vàng trên đầu nặng trĩu khiến cổ ta đau nhức.

Lúc Hách Liên Quyết vén khăn trùm đầu lên, ta nhìn thấy niềm vui trong mắt chàng dần dần vụt tắt, đôi môi đang mỉm cười cũng dần trở thành một đường thẳng, mím chặt, ngay cả ánh mắt đều trở nên đen kịt.

Có lẽ phát hiện ra rằng người dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ không phải người trong lòng mình.

“Nàng không phải nàng ấy?” Chàng không làm gì cả, chỉ nhìn ta như muốn lăng trì ta bằng ánh mắt.

"Ta... Thiếp... Thiếp thân..."

Ta không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, chàng nhìn ta: “Nghe Chiêu Tuyết đã từng nói nàng ấy có một ấu muội, chính là nàng?”

Ta khẽ gật đầu.

“Hẳn là nàng cũng không còn cách nào khác.” Chàng nói câu này không rõ là vui hay giận. “Dù sao cũng là tiểu thư phủ thừa tướng, gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt cũng không thể phản kháng được.”

Hách Liên Quyết không làm khó ta, cũng không giận dữ với trưởng tỷ, chàng nói nếu trưởng tỷ an phận gả cho chàng thì chắc chắn không phải là tính cách của trưởng tỷ.

Từ trước đến nay trưởng tỷ làm việc đều tùy ý nhưng cũng dễ khiến người khác yêu thích, rất khác với các khuê nữ khác. Xưa nay tỷ ấy luôn thích kết giao bạn bè, có khi còn giả trai với nha hoàn để đi dạo hoa lâu. Trong mắt nhiều người tỷ ấy chính là một cô gái rời xa chuẩn mực nhưng đối với các quý công tử trong kinh thành thì tỷ ấy chính là nốt ruồi son trong tim.

Với thừa tướng và thừa tướng phu nhân, tỷ ấy chính là bảo vật trân quý trong lòng bàn tay.

Hách Liên Quyết chưa từng làm khó ta, có lẽ là chàng biết ta chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm không có lá gan làm ra bất cứ chuyện gì trong cuộc hôn nhân thay thế này.

Chàng chỉ luôn âm thầm phái người tìm kiếm tung tích a tỷ nhưng dường như cũng chẳng có manh mối gì.

Chàng chưa từng viên phòng với ta, vương phủ lớn như thế trừ phi ta đi ra ngoài tìm thì rất khó để nhìn thấy chàng.

Người hầu trong vương phủ từng gọi nhầm ta là vương phi, Hách Liên Quyết xử phạt nàng ta thật nặng, sau đó mọi người cũng biết hết chàng không thừa nhận ta là vương phi nên mọi người chuyển sang gọi ta là Lục tiểu phu nhân.

Tú Xuân lau nước mắt, nhìn ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ôi cái nha đầu này, sao tiểu thư không biết lấy lòng phu quân của mình chứ.”

“Hẳn là chàng không thích ta cho nên ta làm gì chàng cũng sẽ không thích. Cứ xum xoe trước mặt chàng có khi lại không dưng chọc chàng ghét, chẳng bằng an phận đợi thì người khác nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.”

“Yểu Yểu của chúng ta là một cô nương tốt, sao phải thủ tiết ở đây chứ.” Tú Xuân cô cô thở dài.

“Thực ra, như vậy đối với ta cũng đã rất khá rồi.”

Cô cô nói ta dễ thỏa mãn, sẽ không dùng thủ đoạn để đòi hỏi những thứ không thuộc về mình.

Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, không phải đứa trẻ nào biết khóc là cũng sẽ có kẹo ăn, mà kẹo đó vốn dĩ thuộc về nó.

Ta nói ta thỏa mãn, tóm lại cả đời này nếu an phận thủ thường thì sẽ không cần lo cái ăn cái mặc.

Về phần viên mãn, có người yêu thương hứa hẹn hay không với ta cũng chẳng quan trọng.

2.

Rốt cuộc, giấy không thể gói được lửa, ngày chàng đưa ta hồi cung, Ngu Thái Hậu cũng là mẹ đẻ của Hách Liên Quyết nhìn ta từ trên xuống dưới, cuối cùng bật cười một tiếng.

“Phủ thừa tướng thật to gan, dám đưa một tên giả mạo cho A Quyết một cách qua loa tắc trách.”

Ta cúi đầu, không dám ngẩng lên, chén trà trong tay bắt đầu run rẩy, ta không biết hôm nay ta sẽ phải đối mặt với cái gì.

Thừa tướng quyền lớn, bà ấy tất nhiên sẽ không trở mặt với bọn họ.

Nhưng còn ta thì sao, chuyện gì sẽ xảy ra với ta, cơn giận dữ của hoàng thất khi bị lừa gạt với một thứ nữ không được sủng ái?

Ngu Thái Hậu cụp mắt nhìn ta, sau đó cười một tiếng, bất chợt Hách Liên Quyết đưa tay ra nhận lấy chén trà trong tay ta.

“Mẫu thân, cười nàng là ý của con.”

Lời này của chàng khiến ta choáng váng, bàn tay ta bị chàng nắm lấy, trong lòng bàn tay ta có cảm giác ấm áp bao phủ.

“Người mà con cầu hôn lúc đầu chính là nhị tiểu thư Lục Yểu Yểu.”

Ta biết là chàng đang sợ ta bị trách phạt, trong lòng ngoại trừ cảm kích thì cảm thấy mắc nợ chàng nhiều hơn.

Chàng là người tốt như vậy thế nhưng ta lại lừa chàng, khiến chàng phải cưới một người mà mình không yêu.

Chàng nắm tay ta suốt cả một chặng đường đến khi ra khỏi cổng cung điện lên xe ngựa rồi mới buông ra.

Chàng nhìn ta rồi nói: “Ta biết nhiều chuyện nàng không có quyền quyết định, ta không trách nàng, cũng sẽ không để người khác trách phạt hay giận lây sang nàng. Với tình thế hiện tại, ta chỉ mong nàng không oán hận trưởng tỷ của nàng, bình thường nàng ấy luôn nhắc đến nàng nên có lẽ nàng ấy cũng rất quan tâm đến nàng. Nếu một ngày nàng có người trong lòng thì chúng ta hòa ly, ta sẽ để nàng gả đi từ Vĩnh An vương phủ, sẽ không có ai dám xem thường nàng cả.”

Chóp mũi ta hơi chua xót, không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu xuống không dám đối mặt với ánh mắt của chàng.

Chàng lại nói: “Thế gian này hiếm có ai dám tùy ý như trưởng tỷ của nàng nhưng ta thích, từ trước đến giờ nàng ấy vẫn luôn thiện lương như thế.”

Ta gật đầu nghe chàng nói.

A tỷ đúng là người tốt, xứng đáng được mọi người trân trọng.

Có lẽ chàng không muốn nhìn thấy ta, cũng có lẽ sợ thanh danh của mình bị hủy hoại nên chàng xuống xe ngựa, để khi trưởng tỷ quay về chàng có thể chứng minh bản thân thủ thân như ngọc.



Năm đầu tiên gả cho Hách Liên Quyết, chàng xin thánh thượng đi cố thủ biên quan, chỉ để lại một tiên sinh dạy học cho ta, dạy ta cách tính sổ sách.

Sau đó ta theo quản gia của vương phủ quản lý các cửa hàng, cuối cùng cũng được sống vui vẻ đôi chút, cô cô bảo nhìn khí sắc là biết ta khỏe mạnh hơn trước nhiều.

Nửa năm sau chàng tiếp nhận thánh chỉ về kinh ăn tết, nhìn chàng hốc hác hơn rất nhiều nhưng vẫn đẹp trai như ngày nào.

Ta ở trong vương phủ chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn nhưng mãi đến nửa đêm chàng mới về, cả người mệt mỏi, về đến phủ là chàng vào thư phòng ngay, chẳng bao lâu sau có tiếng đồ rơi vỡ trong đó.

Ta loáng thoáng nghe thấy hai chữ ‘tìm người’, có lẽ chàng vẫn chưa bỏ cuộc.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt của ta chạm phải chàng, gương mặt chàng lạnh tanh, sắc mặt rất khó coi.

Ta cười với chàng một tiếng, chỉ hỏi chàng có đói bụng không.

Nét mặt của chàng hòa hoãn đi đôi chút, dường như muốn mỉm cười với ta nhưng biểu cảm cứng ngắc, nhìn có hơi kỳ lạ.

“Ta làm rất nhiều đồ ăn, vương gia có muốn nếm thử không?”

Tú Xuân cô cô bên cạnh lên tiếng: “Tiểu phu nhân nghe nói hôm nay vương gia trở về nên cố ý chờ đến bây giờ đó ạ.”

Mặt ta hơi nóng, đang định bảo cô cô đừng nói nữa nhưng không ngờ sắc mặt của Hách Liên Quyết trầm xuống.

“Đi thôi, về sau đừng làm những chuyện này nữa.”

Vẻ đỏ bừng trên mặt ta nhanh chóng nhạt đi, ta khẽ cúi đầu, sau đó nhỏ giọng cãi lại: “Bên ngoài vương gia là chồng của ta, là một người vợ, ta chỉ làm những việc nên làm, cho dù hôm nay chồng ta không phải là vương gia thì ta cũng sẽ làm như vậy khi hắn trở về sau một chuyến đi dài.”

Chàng dừng lại và mỉm cười với ta: “Ý là hôm nay bất luận là ai, chỉ cần là chồng của nàng thì nàng cũng sẽ đối xử với hắn như vậy?”

Ta đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào chàng, giọng điệu mềm mại: “Đúng, vương gia chớ có nghĩ nhiều.”

Ta đoán chàng định nói ta cổ hủ, chàng chỉ thích kiểu người phóng khoáng như a tỷ mà thôi, nhưng tại sao mọi người lại phải giống như a tỷ chứ, không phải sự độc đáo nào cũng khiến người ta thích, thế là chàng mở miệng: “Cổ hủ.”

Suy cho cùng, sự giáo dưỡng tốt đã khiến chàng không cô phụ tâm ý của ta, đồ ăn nóng hổi còn bốc khói ngào ngạt, dưới ánh nến trông rất ngon miệng.

Hách Liên Quyết nếm thử mấy miếng, rồi lại uống chút rượu. Ta nhìn chàng rồi hỏi rượu có ngon không.

Rượu này là do một lão ăn mày dạy ta cách ủ, cũng có thể coi là một trong những ân sư của ta, là một người không có nhiều mưu mô.

Hách Liên Quyết gật đầu, mắt ta khẽ cong, lão ăn mày nói ta có thiên phú nên chắc là uống sẽ ngon.

“Nàng ủ?” Chàng hỏi.

“Không kém rượu trong hoàng cung là bao.” Chàng khẽ đung đưa chén rượu trong tay.

“Ta muốn đến tửu trang của vương phủ để làm chút chuyện.” Đôi mắt ta sáng lên, nịnh nọt cười với chàng một tiếng.

“Bây giờ ta cũng là một thành viên trong vương phủ, dù sao cũng nên làm chút gì đó, tóm lại là không thể ăn không ở không như vậy được.”

“Thời gian cất rượu càng lâu thì rượu sẽ càng lâu, rượu này một tháng trước ta ủ tất nhiên sẽ không bằng trong hoàng cung được nhưng nếu cho ta chút ít thời gian nhất định sẽ ngon như rượu ở trong cung vậy.”

Hách Liên Quyết nghe vậy ngẩn người, ý cười tràn ngập trong mắt, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

“Nàng muốn làm gì thì cứ làm, bên ngoài nàng là vương phi của Vĩnh An phủ, không cần chuyện gì cũng hỏi ý ta.”

Dường như tâm trạng của Hách Liên Quyết tốt lên một chút, chàng còn ăn thêm mấy chén cơm, bầu rượu cũng uống cạn sạch, khóe mắt, đuôi lông mày đều ngà ngà say theo.

Chàng nhìn ta rồi ôm lấy eo ta gọi tên a tỷ.

Cũng không thể trách chàng, ta và a tỷ quả thực nhìn giống nhau y hệt, nếu không thân thiết với chúng ta thì rất dễ nhận nhầm, huống chi là một người say rượu.

Ta sống dưới hào quang của trưởng tỷ, bị xem nhẹ là bình thường nhưng nhìn chàng đang say rượu chẳng hiểu sao hôm nay ta lại cảm thấy hơi khó chịu.

Ta đẩy chàng ra khiến chàng ngã lăn xuống đất, sau đó ngồi xuống vỗ vào má chàng, nhỏ giọng nói: “Ta là Yểu Yểu, không phải Chiêu Tuyết.”

3.

Kể từ ngày say rượu đó, Hách Liên Quyết rất ít khi về vương phủ, có lẽ là do hoảng loạn, cũng có lẽ là không biết vết thương sau gáy của mình vì sao lại có.

Ngay sau đó ta đến tửu trang của vương phủ, đôi khi quá nhiều việc ta sẽ ngủ luôn tại tửu trang.

Chỉ thỉnh thoảng về phủ mới có thể gặp chàng.

Những cặp vợ chồng không gặp nhau trên thế gian này đếm không đến mười cặp, co khi chỉ có ta và chàng.

Tiên sinh dạy học là một người trẻ tuổi tuấn tú, ước chừng tầm tuổi của ta, tên là Tiết Dự. Thầy không thích trò chuyện cho lắm, lúc nào nói chuyện với các cô nương đều cúi đầu, mặt ửng hồng hết lên.

Thường ngày thầy sẽ im lặng đi theo sau ta ở tửu trang, luôn nhắc nhở những lỗi sai cho ta biết.

Trông bộ dạng đó của thầy buồn cười quá làm ta bật cười thành tiếng.

Thầy ngơ ngác nhìn ta, tay chân lóng ngóng không biết để vào đâu, trông thấy ánh mắt cợt nhả của ta thì cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, chỉ thầm thì với vẻ xấu hổ không rõ nguyên do.

“Tiểu phu nhân, người đừng giễu cợt ta nữa.”

Ta đứng thẳng lên, lén uống một ngụm rượu vừa mới ủ, khóe mắt với đuôi lông mày tràn ngập niềm vui.

Sống lâu như vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy rất mong chờ vào cuộc đời sau này của mình.

Hôm đó, lúc ta quay về trời đã tối, mưa to như trút nước, người trong tửu trang cũng đã về rồi, chờ đến khi làm xong xuôi, đứng dậy mới phát hiện trong hầm rượu chỉ còn lại ta và Tiết Dự.

Trong khi ta chuẩn bị ngủ luôn ở tửu trang thì Tiết Dự đột nhiên nói: “Hôm nay là sinh nhật của vương gia.”

Ta ngẩn người, Tiết Dự cúi thấp đầu, khẽ nói: “Tiểu phu nhân có muốn trở về không?”

Trên đường trở về phủ, Tiết Dự bung dù cầm thay ta, hắn đi bên cạnh người ta, đèn lồng trong tay đã tắt ngúm, đôi giày của ta ẩm ướt vì bị ngấm mưa, trên con đường tối tăm, hắn một tay cầm dù một tay cầm đèn dẫn đường.

Suốt cả quãng đường cả hai đều im lặng, mãi đến cổng vương phủ, Tiết Dự đi về viện của người làm trong nhà mà không nói một lời.

Hôm nay là sinh nhật của Hách Liên Quyết nhưng dường như không một ai còn nhớ.

Ta bước vào trong viện, chiếc đèn lồng trong đình giữa hồ soi tỏ mọi thứ, một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen, trước mặt chàng là bàn cờ lặng im, trên mặt đất có vài bình rượu lăn lông lốc.

Trong viện không có bóng người, chàng nằm nhoài trên bàn đá, ta không nhìn rõ được mặt chàng, suy nghĩ một lúc ta quyết định đi đến phòng bếp làm bát mì trường thọ.

Thấy ta đến, Hách Liên Quyết ngẩn người, sau đó mỉm cười, không còn dáng vẻ lạnh lùng và cứng nhức như thường ngày nữa: “Chiêu Tuyết, nàng tới rồi?”

Chàng lại nhận nhầm, chỉ là lần này chàng phản ứng rất nhanh, ta khẽ khịt mũi ngửi thấy mùi rượu trái cây trong không khí, rất quen thuộc, ta nhìn xuống mặt đất, đúng là rượu ta ủ không lâu trước đó ở tửu trang.

Tửu lượng của chàng không tốt nên không có gì lạ khi chọn rượu trái cây.

Ta đặt hộp thức ăn xuống, tiếng mưa bên ngoài vẫn tí tách như cũ.

“Sinh nhật vui vẻ.” Ta nói với chàng.

Chàng sững sờ, nhìn ta một hồi, sau đó thành thật ăn hết bát mì, cuối cùng nói: “Không phải sinh nhật của ta.”

Hách Liên Quyết không nói gì nữa, đột nhiên chỉ vào bàn cờ còn dang dở hỏi: “Nàng biết đánh cờ không? Chơi với ta một ván đi.”

Ta lắc đầu, chàng đột nhiên bật cười, ngay cả mắt cũng tràn ngập ý cười.

“Vậy để ta dạy nàng.”

Có lẽ là do không có thiên phú nên chàng dạy một lúc lâu ta cũng không thể học được, mà chàng cũng không giận.

Chàng chỉ khẽ cau mày, hơi mím môi lại, ta ngắm đến ngây người. Sau đó không biết chàng kiếm đâu ra cây thước gỗ, đánh bốp cái vào mông ta.

“Học không nghiêm túc.”

Ta như một học sinh phạm lỗi, cúi đầu vừa bực vừa khó chịu, mà chẳng biết phản bác lại làm sao, cả mặt đỏ bừng hết lên.

Ta chỉ có thể khúm núm nói: “Nhưng cũng không thể đánh vào mông người ta chứ.”

Lần này, Hách Liên Quyết thật sự cười thành tiếng, chậm rãi nói: “Vậy lần sau còn không nghiêm túc thì đánh vào tay.”

Ta kìm nén lửa giận trong lòng, chỉ hận cái tên vô lương tâm kia, cho ăn mì mà giờ dám giễu cợt ta, hừ, nhổ ra hết cho ta.

Câu này ta không dám nói ra thành lời, chỉ cúi đầu, gương mặt lạnh lẽo, ngay cả nụ cười chó săn điêu luyện cũng không làm được.

Chàng dạy ta một lúc lâu ơi là lâu thì ta mới miễn cưỡng hiểu rõ phương pháp đánh.

“Ngày mai đến đánh cờ với ta.” Chàng nói.

Ta nhíu mày không hiểu ý chàng.

Chàng nghiêng đầu hỏi lại: "Không muốn?"

Ta cúi đầu ngay lập tức: “Có thể đánh cờ với vương gia là phúc khí của thiếp thân.”

Chàng hừ nhẹ, lẩm bẩm câu gì đó nhưng ta vẫn nghe thấy được.

Chàng nói không thú vị.

Tôi lê từng bước chân lạnh ngắt như bị đông cứng vào phòng, không thèm quay đầu nhìn lại.

Ai không thú vị?