Một Thời Để Nhớ

Chương 2



Ngày đó, tại tiệc thưởng hoa cúc, Ngu Thái Hậu triệu ta vào cung ngắm hoa.

Ngay lúc ta đang sợ hãi không biết phải đối mặt thế nào thì Hách Liên Quyết đã nói với ta rằng Thái Hậu xưa nay rất thích rượu.

Thế là ta nơm nớp lo sợ mang hai bình rượu mình tự ủ vào tặng cho bà.

Có lẽ nhờ hai bầu rượu mà bà ấy bắt đầu nói chuyện với ta, để ta cảm thấy bà ấy cũng không phải người khó gần.

Bà ấy nói cho ta biết, bản thân bà không phải mẹ đẻ của Hách Liên Quyết. Mẹ ruột của chàng qua đời năm chàng mười tuổi, hai năm sau đó chàng nếm trải không ít đau khổ, thăng trầm, Ngu Thái Hậu chỉ có một đứa con, thấy chàng đáng thương nên xin tiên đế để bà nuôi Hách Liên Quyết, trở thành anh em với Hoàng Đế hiện tại.

Về phần bà ấy thấy thực sự cảm thấy Hách Liên Quyết đáng thương hay có ý khác đi chăng nữa thì đoạn thời gian sau này chàng cũng đã được sống tốt hơn.

Ta chỉ yên tĩnh nghe, thi thoảng gật gù đồng tình vài câu.

Ngu Thái Hậu nhìn thấy viện đầy hoa cúc, chợt cười.

“Hoa cúc tàn là sắp sang đông rồi, tính đi tính lại, con gả cho A Quyết cũng gần một năm nhưng A Quyết chưa từng đưa con về nhà ngoại?” Bà ấy như lơ đãng hỏi.

Nghĩ đến ngày xuất giá ở phủ thừa tướng, thừa tướng phu nhân chỉ phái người dò hỏi ta vài câu về tung tích của trưởng tỷ, sau đó không hề hỏi thăm gì thêm.

Ta lắc đầu: “Vương gia chỉ chăm chăm lo lắng cho bách tính ở biên quan nên bận quá không có thời gian ạ.”

Ngu thái hậu uống một ngụm rượu mặt mày thả lỏng, thoáng mỉm cười.

“Con gả cho nó là để sớm chiều ở chung cả đời, cảm thông cho nó là đúng.”

Vừa nói bà vừa xoay người lại: “Nhưng giữa vợ chồng với nhau không thể chỉ cảm thông cho nhau cả đời được, đôi khi cố tình gây sự một chút cũng tốt.”

“Với cả ta nói cho con biết, không tranh không đoạt thì làm sao mà biết được viên kẹo kia có ăn được hay không.”

Ngu Thái Hậu trò chuyện rất lâu, ta an phận lắng nghe, vô cùng hâm mộ sự phóng khoáng của bà.

Lúc Hách Liên Quyết đến, Ngu Thái Hậu thậm chí còn mìm cười với chàng.

“Thú thê thú hiền, con bé phù hợp với con, cái này so với yêu thích thì quan trọng hơn.”

Hách Liên Quyết gật đầu đồng ý, nhưng vẻ mặt lạnh lùng như băng.

Ngu Thái Hậu như không nhìn thấy bất thường, tiếp tục nhắc nhở: “Mấy năm trước con rất thích con vẹt trong cung của ta, nhưng sau đó phiên bang dâng lên một con mèo trắng mắt xanh, ngay lập tức con không thèm nhắc đến con vẹt đó nữa. Ai có thể đảm bảo được cả cuộc đời sẽ chỉ thích một thứ.”

Không biết Hách Liên Quyết có nghe hiểu hay không, chàng nắm tay ta chào tạm biệt với Ngu Thái Hậu.

Trên đường về phủ, chàng hỏi ta: “Câu cuối cùng của Ngu Thái Hậu, nàng hiểu không?”

Ta cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không ngờ vương gia anh dũng như vậy cũng thích mèo nhỏ với chim non.”

Hách Liên Quyết hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ hôm nay thái hậu nói với nàng cái gì, ta chỉ mong nàng an phận thủ thường, những suy nghĩ không nên thì đừng nghĩ tới.”

Ta trợn tròn mắt nhưng vẫn gật đầu liên tục: “Vương gia nói rất đúng.”

Chàng vẫn dạy ta đánh cờ vào buổi tối như cũ, chỉ là bàn cờ thâm ảo, chàng như một sư phụ nghiêm khắc, ta không học được là chàng sẽ không bỏ qua, lúc ở cùng với ta, lông mày của chàng luôn nhíu lại, nếu ta đi đúng nước cờ thì lông mày chàng mới giãn ra chút ít.

Cho đến tối hôm đó, đứng trước ván cờ, chàng hỏi ta: “Xưa nay, nàng và trưởng tỷ có mối quan hệ rất tốt, nàng ấy có nói với nàng rằng sẽ đi đâu không?”

Ánh sáng từ ngọn nến trong đèn lồng chiếu sáng bóng dáng của chàng, đôi mắt chàng sâu thăm thẳm như ao nước lạnh, lạnh buốt đến tận xương.

Ta khẽ lắc đầu, thậm chí không biết trả lời ra làm sao, con người ta luôn ăn nói vụng về, ta muốn nói gì đó để làm hòa hoãn bầu không khí lại nhưng khi nhìn vào đôi mắt chàng thì ta không thể thốt lên lời.

“Vương gia có tin ta không?” Ta gạt bỏ sự khó chịu trong lòng, hỏi chàng một cách đột ngột.

“Thừa tướng phu nhân nói Chiêu Tuyết và nàng rất thân thiết với nhau, nàng ấy làm gì cũng sẽ nói với nàng.”

“Vậy là không tin rồi.” Ta ngẩng đầu nhìn chàng, “Đã không tin thì cần gì hỏi ta, ta ở chốn khuê phòng đâu có tường tận mọi chuyện của tỷ ấy.”

Hách Liên Quyết nhìn ta với vẻ không thể tin nổi, chàng khẽ cau mày nói: “Lục Yểu Yểu, nàng ấy là trưởng tỷ của nàng, nàng ấy đối xử tốt với nàng như thế vậy mà một năm bặt vô âm tín nàng cũng không lo lắng, quan tâm hay nhớ mong gì nàng ấy.”

Ta không biết lời này của chàng là có ý gì, chỉ nhíu mày nói: “Người lo lắng cho trưởng tỷ nhiều như thế, thiếu ta cũng chẳng sao.”

Sau đó chàng hỏi ta ghen ghét với trưởng tỷ đúng không, đúng ta ghen ghét, trưởng tỷ là người tốt như thế tất nhiên sẽ có người nhớ mong lo lắng.

Ngay cả thừa tướng phu nhân vô cùng ghét ta cũng vì tin tức của trưởng tỷ mà cũng sẵn sàng ăn nói nhẹ nhàng với ta.

Vì trưởng tỷ đào hôn mà ta trở thành vương phi phủ Vĩnh An, không còn phải nhìn người khác mặt nặng mày nhẹ với mình.

Vì trưởng tỷ mà Hách Liên Quyết không làm khó ta, không để ta phải lo cơm ăn áo mặc, còn cho ta cơ hội học tập đàng hoàng.

Tất cả mọi thứ của ta ngày hôm nay đều nhờ trưởng tỷ mà có được, cho nên lúc nào ta cũng luôn nghĩ về tỷ ấy, luôn lo lắng tung tích của a tỷ.

Nhưng lẽ nào ta không tốt chút nào ư? Cho nên không đáng được người khác trân trọng?

“Ta nhận ân tình của trưởng tỷ từ thuở nhỏ, tất nhiên là nhớ mong trưởng tỷ nhưng ta biết tỷ ấy có thể sống một cuộc sống tốt, thứ tỷ ấy muốn không giống với thứ tục nhân khác muốn.”

Hách Liên Quyết rời đi, ta nói chàng: “Lúc trưởng tỷ rời đi đã từng nói tỷ ấy nhất định sẽ trở về.”

Gió lồng lộng thổi trong đêm, ta đứng trong đình một lúc lâu.

Tiết Sự choàng một chiếc áo khoác lớn cho ta, tay xách đèn lồng im lặng đứng bên cạnh.

m thanh hòa thuận vui vẻ truyền đến, bỗng ta hỏi hắn: “Có phải người như ta không đáng được người khác quý trọng?”

Sau đó lại cảm thấy hơi quá giới hạn nên cất bước trở về viện.

Tiết Dự ở phía sau chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo, sau đó thở dài một hơi.

Sắp sang đông rồi nên đánh cờ bên ngoài không thích hợp nữa.

Sau buổi tối hôm đó, Hách Liên Quyết chưa từng tới đình nhỏ này thêm lần nào nữa.

5.

Trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay đã đến, mà Hách Liên Quyết cũng không nói một lời với ta.

Tiết Dự giúp ta niêm phong những bầu rượu trong hầm, sau đó lại giúp ta choàng áo khoác, bên ngoài trời đã có tuyết rơi, cây cối phủ đầy hoa tuyết tuyệt đẹp.

Lúc ra tới cửa tửu trang, Tiết Dự đột nhiên quỳ gối trong tuyết làm ta sợ đến mức kêu to một tiếng, không ngừng đỡ hắn dậy.

Hắn cúi đầu, ta chỉ có thể nhìn thấy khớp tay đỏ ứng của hắn run nhè nhẹ vì lạnh lẽo.

“Tửu trang càng ngày càng tốt lên đều nhờ sự chăm sóc của phu nhân, phu nhân rất giỏi giang, đã có thể gánh vác một mình, không cần Tiết Dự ở đây nữa. Nhờ sự chăm sóc của phu nhân, nếu như sau này Tiết Dự công thành danh toại nhất định sẽ báo đáp ân tình này.”

Ta đỡ hắn dậy, không hiểu vì sao lại muốn khóc.

Từ biệt lần này, cho dù tương lai sau này như thế nào thì rời khỏi vương phủ, e rằng ta sẽ khó gặp lại hắn, cho dù có gặp cũng chỉ là sự khách sáo xa cách.

“Nếu nói cảm ơn thì cũng là ta nên nói.”

Tiết Dự dạy ta nhiều thứ như thế, tính toán và quản lý sổ sách, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong tửu trang nếu như không có Tiết Dự, sợ là không thuận lợi như vậy được. ta sờ soạng trong túi mà không có nổi món đồ nào đáng giá, chỉ có thể đưa cho hắn một chiếc ngọc bội nhỏ.

Ngọc bội này là món quà thừa tướng tặng ta hồi sinh nhật lúc còn ở phủ thừa tướng, sau đó cho dù ta có nghèo đói túng quẫn đến đâu cũng chưa từng bán nó.

“Ngọc bội này có thể đáng giá được một chút bạc, có lẽ sau này cần dùng tới, coi như là chút tâm ý của ta.”

Tiết Dự không từ chối, trước khi rời đi hắn nói với ta: “Hôm nay tuyết lớn, đường trơn trượt, sau này Tiết Dự không ở đây nữa, mong phu nhân một đời bình an.”

Tiết Dự là là người duy nhất trong phủ có quan hệ tốt với ta, giờ đây, ngay tại mùa đông lạnh lẽo này hắn cáo biệt với ta.

Hắn muốn đi khảo thí công danh, cũng đúng, một người học thức uyên thâm như Tiết Dự mà làm người hầu trong vương phủ mới là chuyện kỳ lạ.

Bóng dáng của hắn dần dần biến mất trong tuyết, từ từ trở thành một chấm đen nhỏ cuối cùng biến mất không nhìn thấy nữa.

Ta thầm thì nói với bóng lưng của hắn: “Một đường bình an.”

Công việc kinh doanh của tửu trang càng ngày càng tốt hơn, người làm trong tửu trang đều vui mừng hớn hở, trong các cửa hàng của vương phủ năm nay chỉ có tửu trang là làm ăn tốt nhất.

Những lão nhân trong phủ dần dần tiếp nhận ta, bình thường đối xử với ta ngoại trừ tôn trọng còn mang theo một chút chân thành, trừ Hách Liên Quyết ra.

Lễ mừng năm mới, chàng vào cung tham gia yến tiệc, không mang theo ta, lúc về mặt cả người chàng dính đầy tuyết bước vào thư phòng ngay lập tức.

Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau đó mới nghe Tú Xuân cô cô thần thần bí bí nói rằng Hoàng Đế không có trong cung, bây giờ trong cung nhốn nháo lật trời.

Chén sứ trong tay ta rơi xuống, Tú Xuân cô cô vội vã hỏi ta sao thế.

Sao ư? Ta cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy những cảnh tượng này đều trùng khớp với cảnh trong giấc mơ thuở nhỏ của ta nên cảm thấy thật hoang đường.

Một giấc mộng mà thôi, có lẽ là trùng hợp đi.

Trận tuyết lớn rơi mấy ngày liên tiếp, phía bắc kinh thành xuất hiện bão tuyết, đã sắp vào xuân rồi trời lại đổ mưa nữa, trời lạnh khủng khiếp.

Bầu trời ở kinh thành xám xịt, tối tăm mờ mịt, đã lâu lắm rồi không có ánh nắng mặt trời.

Thiên tai và thảm họa do con người gây ra luôn khó phòng bị, những lớp tuyết đọng lại sau trận tuyết lớn, cộng thêm trận mưa to làm mực nước sông dâng cao, đồng ruộng mùa màng chìm trong biển nước.

Hách Liên Quyết và mấy vị vương gia khác bị phái đi trị thủy, chờ đến khi nước rút đi thì vùng đất đó lại xuất hiện bệnh dịch.

Lúc ta nghe được tin này là đang ở trong hậu viện của vương phủ, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, vội vàng kêu người trong phủ mua thêm lương thực.

Sau đó trùng trùng điệp điệp dẫn người đi về phía Bắc.

Chồng ta ở nơi đó, ta làm sao có thể đợi ở hậu viện không làm gì cho được.

Trong giấc mơ thuở thiếu thời, Hách Liên Quyết sẽ chết ở nơi nào đó vì một cô nương mặc bạch y.

Mọi thứ trong mộng đều trùng khớp với hiện tại, nhưng Hách Liên Quyết không thể chết.

6.

Khi Hách Liên Quyết nhìn thấy ta liền cau mày, muốn gọi người đưa ta trở về.

“Tình hình ở đây khác với kinh thành, nàng đến đây chỉ tổ thêm nhiễu loạn.”

Ta mỉm cười với chàng, trấn an: “Vương gia là chồng của ta, chồng đang mạo hiểm phía trước thì sao ta có thể chỉ ở sau lưng người được, ở lại giúp mọi người nấu cháo dệt vải, thêm một người tóm lại không phải chuyện xấu.”

“Với lại chi phí thường ngày mà chúng ta sử dụng đều đến từ bách tính, đây là tất cả những gì ta có thể làm.”

Trái lại, chàng không nói thêm gì nữa, có lương thực từ vương phủ, cuối cùng cũng có thể chống đỡ thêm được một thời gian, số bạc này đều thu hoạch từ tửu trang.

Những người bị bệnh được an trí bên bờ sông Hạnh thôn Hoa, bên trong thỉnh thoảng có tiếng khóc truyền đến, kèm theo những tiếng rên rỉ đau đớn.

Ta và Tú Xuân cô cô triệu tập những người phụ nữ khỏe mạnh ở xưởng thêu Lăng Xuyên để dệt chăn bông, tiền công trả vào cuối ngày.

Ta học thêu thùa từ khi còn nhỏ, thỉnh thoảng ta có thể thêu vài thứ và bán chúng trên đường phổ để đổi lấy một ít bạc, bây giờ xem ra cũng coi như là phát huy được tác dụng.

Lượng dân tị nạn quá lớn nên ta chỉ có thể lấy của hồi môn từ phủ thừa tướng ra để đổi lấy lương thực.

Thực ra tiền công cũng không nhiều, sau khi phân phát lương thực xong thì cũng có chút khó khăn, nhưng tâm trạng của những người phụ nữ này đã khá hơn rất nhiều, trước đó bọn họ vừa thêu vừa khóc rồi nói tuyết rơi dày nên họ sợ hãi cả ngày, không biết khi nào sẽ chết vì đói vì bệnh tật, chồng của họ vẫn còn đang chiến đấu ở tiền tuyến, không biết sống chết ra sao nhưng nhờ có xưởng thêu này mà cuộc sống mấy ngày gần đây của họ đột nhiên có hy vọng.

Họ nói ta là quan thế âm bồ tát, sau đó chợt có người phụ nữ quỳ xuống, cứ thế trút bỏ những cay đắng, đau khổ ra.

Có người vừa sinh con gái ra xong đã bị bà nội dìm chết.

Có người có con gái bị chết đói, cũng có người mất chồng cách đây không lâu.

Ngoài ra còn có người thân và bạn bè của họ đang chờ chết trong khu vực cứu trợ thiên tai.

Nỗi khổ trên thế gian này rất khác nhau, nghe thôi cũng đã thấy chua xót, đột nhiên ta cảm thấy mình rất may mắn, mặc dù khi còn nhỏ ta thiếu ăn thiếu mặc nhưng bây giờ được sống tại Vĩnh An phủ rất tốt.

Ta không biết an ủi ra sao, chỉ nói: “Ngày tháng trôi qua sẽ càng tốt đẹp lên, chúng ta có năng lực của riêng mình, sẽ không đến mức không sống nổi một ngày đâu.”

Càng ngày càng có nhiều người bệnh, những người phụ nữ dứt khoát ở luôn tại xưởng thêu vì mỗi lần ra vào đều bị kiểm tra, so với bên ngoài thì ở đây sẽ an tâm hơn chút ít.

Đàn ông tu sửa phòng ốc, Hách Liên Quyết vận chuyển dược liệu từ nơi khác đến.

Khi tình hình bệnh dịch ngày càng thêm nghiêm trọng, không biết Hách Liên Quyết tìm được một nữ thần y từ nơi nào đến, đi theo nữ thần y còn có hai người đàn ông tuấn tú phi phàm nữa.

Nghe nói bởi vì sự xuất hiện của nàng ấy đã khống chế được sự lây lan của dịch bệnh, cũng nghe nói nàng ấy và Hách Liên Quyết cả ngày dính lấy nhau.

Lúc ta nghe được chuyện này, ta giật mình đâm kim vào tay mình. Nhân cơ hội lúc giao cơm, ta đã gặp được người phụ nữ mà mọi người thường hay nhắc đến.

Nàng ấy đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, ta cảm thấy ánh mắt rất quen thuộc, suýt nữa đã thốt lên những lời nói đó.

“Ngươi chính là Vĩnh An vương phi?” Ngay khi giọng nói đó vang lên, ta bỏ ngay suy nghĩ trước đó, không phải là giọng nói của người đó.

Ta gật đầu, cười nói với bọn họ: “Đã nghe danh các vị từ lâu, ta luôn muốn đến gặp nhưng lại sợ gây ra hiểu nhầm gì đó.”

Cô gái mặc áo trắng nhìn ta, sau đó mới nói: “Ta tên Ninh Tuyết, chắc ta cũng lớn tuổi hơn, ngươi có thể gọi ta là tỷ tỷ.”

Ta ngẩn người, sau đó gật đầu, rồi đặt hộp cơm xuống, nói với Hách Liên Quyết: “Bây giờ dịch bệnh nghiêm trọng, thiếp chỉ mong vương gia bớt lo lắng cho dân chúng một chút để tự lo liệu cho chính mình.”

Hách Liên Quyết gật đầu, cuối cùng cũng không lên tiếng.

Ninh Tuyết cười một tiếng: “Xem ra vương gia và vương phi tình cảm rất sâu đậm.”

Ta quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai người cùng ghé lại một chỗ không biết đang nói gì, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, trong ánh mắt của Hách Liên Quyết tràn đầy sự tán thưởng và khen ngợi, chàng chưa từng nhìn ta như vậy.

Ta hơi thở dài, ai có thể chắc chắn cả đời này chỉ yêu mỗi một người chứ.