Một Thời Để Nhớ

Chương 5



13.

Lục Chiêu Tuyết trở thành Hoàng Hậu, hôm đó hàng vạn dân chúng bái lạy, ta quỳ gối trong đám đông náo nhiệt, len lén liếc nhìn, là một đôi trai tài gái sắc rất xứng đôi, Hoàng Đế rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả Hách Liên Quyết.

Lục Chiêu Tuyết tới tìm ta, cho ta rất nhiều tiền bạc nhưng ta không cần.

Những thứ ta nợ đều đã trả xong rồi, không thể nhận thêm được nữa.

Khi người Hung Nô xâm lược, Hách Liên Quyết tới biên quan. Trước khi đi chàng có tới tìm ta, hôm đó ta vừa mở cửa đã nhìn thấy chàng, hình như chàng đã đứng bên ngoài suốt đêm, trên tóc còn vương những hạt sương đêm.

Chàng nhìn ta thật lâu, sau đó bả ta chờ chàng quay về, chàng không đợi ta trả lời mà cưỡi ngựa đi luôn.

Thời gian không còn sớm, chàng phải lên đường.

Giống như trong giấc mơ, chàng là người tốt, là trung thần trong mắt Hoàng Đế cùng a tỷ, thế nhưng ngoài đó ra thì chẳng còn gì khác.

Ngày hôm đó ta ôm một chiếc hộp lớn trước ngực, bán túi thơm ngoài đầu đường, quân đội cưỡi ngựa đi qua, dân chúng đuổi theo tiễn đưa binh lính thành hàng dài, túi thơm và trâm cài tóc của ta rơi đầy đất.

Sau đó bị người người dẫm lên, không biết tại sao nước mắt ta lại rơi, nhưng lại không dám phát ra âm thanh, ta cắn răng dùng tay lau hết nước mắt nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được.

Rồi một người đàn ông mặc trường bào màu trắng đi tới đưa cho ta chiếc khăn tay, ngón tay hắn run lên nhè nhẹ.

Ta nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tiểu phu nhân?”

Tiết Dự vào kinh để đi thi.

Hắn nói bản thân thi rớt, sau đó hỏi ta có việc gì làm không, lúc hỏi câu này mặt hắn đỏ bừng, nhìn trông rất buồn cười, ta lắc đầu.

Suy nghĩ mở quán rượu chợt nảy ra, ở phương diện này hắn làm rất tốt lại có kinh nghiệm, nhưng thật xấu hổ là ta chẳng có một đồng nào cả, nên đâu dám thuê ai.

Dường như hắn còn kẹt tiền hơn cả ta, ấp úng nói: “Ta…ta không cần tiền, chỉ cần cơm là được.”

Sau đó bọn ta dốc lòng, nhiệt tình mở quán rượu.

Bọn ta dọn dẹp căn phòng bên cạnh, miễn cưỡng có thể cho một người ở lại, tuy không ổn lắm nhưng bây giờ không có biện pháp nào tốt hơn.

Lúc bắt đầu luôn luôn gian nan, đầu óc hắn thông minh, hàng xóm láng giềng khắp nơi đều khen ngợi hắn, ngay cả người phụ nữ từng dệt chăn bông cùng ta cũng khen ngợi hắn, từ lúc ta chuyển ra khỏi vương phủ thì bà ấy đã giúp ta rất nhiều, khiến ta cảm thấy trên đời này vẫn còn nhiều người tốt.

Vì Tiết Dự đẹp trai nên ban đầu thu hút được mấy cô nương, bời vậy ngày nào mặt Tiết Dự cũng đỏ bừng.

Hắn càng sợ bị trêu thì các cô nương ấy càng thích trêu hắn hơn. Người khác nói vài câu không đứng đắn là hắn đã hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn người ta.

Sau đó, quán rượu dần trở nên nổi tiếng, mặc dù không quá tốt nhưng so với thời gian trước thì cũng thoải mái tự tại hơn đôi chút.

Tuy vậy Tiết Dự vẫn không muốn nhận tiền công nên điều này làm tôi hơi xấu hổ.

Hắn vẫn đọc sách vào ban đêm, ban ngày thì phụ ở quán rượu với ta nhưng vẫn gọi ta là tiểu phu nhân như cũ và không để ta làm những công việc nặng nhọc.

Hắn sẽ đóng cửa quán rượu, trong đêm tối kêu ta nắm lấy tay áo của hắn cùng đi về nhà. Lúc trời lạnh sẽ không để ta phải đụng vào nước lạnh, thậm chí hắn còn học cả cách cất rượu.

Khi trời đổ tuyết thì sẽ bung dù che cho ta, sẽ hái hoa đào cho ta khi xuân về.

Ta biết không nên hy vọng vào những điều xa vời nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi hắn có phải thích ta không lúc trên đường về nhà.

Tiết Dự không trả lời mà chỉ ngẩng đầu ngước nhìn vầng trăng vắng lặng giống như năm đó ta hỏi hắn.

Thế nhưng ta dường như có thể nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực cùng với độ nóng tỏa ra từ gương mặt của hắn.

Ta khẽ thở dài, không tiếp tục hỏi nữa.

Còn Hách Liên Quyết từ ngày đi biên quan thì chưa từng trở về.

Chiến sự ở biên quan vô cùng cấp bách, chàng thoát thân không nổi. Nhoáng một cái, ba năm đã trôi qua. Ba năm qua có quá nhiều thứ đã thay đổi.

14.

Tiết Dự là người rất giỏi giang.

Mùa xuân năm thứ ba, hắn đề tên bảng vàng, ngay lập tức trở thành cái tên quen thuộc ở giới văn nhân.

Khi thánh chỉ từ hoàng cung tới, ta còn đang mơ mơ màng màng, không ngừng nhéo vào đùi, bị mọi người trong quán rượu trêu ghẹo.

“Ta đã nói mà, Yểu cô nương đừng nhéo nữ, cô vừa nhéo một cái là trạng nguyên nhà cô đau lòng muốn chết, vị trí đầu bảng này thực sự ghi tên Tiết Dụ nhà cô đấy.”

Công việc kinh doanh của quán rượu ngay lập tức lớn mạnh, ngay trong đêm ta đã thuê người để đặt tấm bảng lớn trên lầu hai.

“Trạng Nguyên Lâu.”

Vì là việc vui của trạng nguyên nên ta đóng cửa quán để tham gia cuộc vui ngoài đường, người người chen chúc trên phố chỉ để nhìn Tiết Dự và hô hào tên của hắn, chợt ánh mắt của hắn nhìn vào ta.

Hắn mỉm cười với ta, có hơi xấu hổ nhưng lại rất vui vẻ.

Ta cũng mỉm cười nhìn lại hắn, nhưng lại cảm thấy hơi buồn vô cớ.

Không phải là không vui khi Tiết Dự đạt vị trí trạng nguyên, chỉ là khi đạt được rồi thì hắn sẽ phải làm quan, sau này có lẽ sẽ ít cơ hội được gặp hắn.

Nói chung con người ai cũng vậy, dù rộng lượng đến mấy cũng sẽ có lúc ích kỷ.

Mãi mấy ngày sau hắn mới trở về, hình như làm xong mọi chuyện là về ngay, trang phục trên người vẫn là chiếc áo đỏ ấy, hắn gõ cửa phòng ta, lúc đó ta đang nửa mơ nửa ngủ, hắn đứng ngoài cửa ôm một rương vàng, dù là trong đêm nhưng ta vẫn nhìn thấy ánh sáng vàng lấp lánh.

Ta tỉnh ngay lập tức, có hơi khó hiểu.

“Tất cả là của ngươi?” Ta vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt Tiết Dự chân thành: “Hôm đó ở vương phủ, nàng hỏi ta có phải nàng là người không đáng được trân trọng hay không.”

Hô hấp ta ngừng lại, Tiết Dự có hơi căng thẳng: “Nàng rất đáng trân trọng.”

Tiết Dự nói: “Nàng chính là ánh trăng của ta.”

Rồi hắn lại ấp úng như thể đang xấu hổ, hắn không biết nói mấy lời tình cảm nên chỉ bướng bỉnh nói: “Ta thích nàng, nếu nàng bằng lòng gả cho ta thì ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

“Nếu nàng không muốn cũng không sao, ta sẽ đợi, đợi đến khi nàng bằng lòng.”

Sự chân thành trong mắt Tiết Dự gần như khiến ta choáng ngợp, chẳng biết tại sao ta lại muốn khóc, mũi ta chua xót.

Tiết Dự ôm vàng nói: “Sau khi cưới, bổng lộc của ta cũng là của nàng, nếu ta làm chuyện gì khiến nàng không vui hay đối xử với nàng không tốt thì nàng hãy lấy toàn bộ vàng bạc đó rồi đuổi ta ra khỏi nhà, để ta làm ăn mày ngủ bờ ngủ bụi.”

Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng, hắn đỏ mặt ngay lập tức.

Tên ngốc này.

Ngày Hách Liên Quyết trở về trùng hợp là ngày thành hôn của ta.

Lúc đó ta đang được trang điểm, chàng đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ.

Ba năm không gặp chàng thay đổi rất nhiều, trông rất mệt mỏi, cũng đen đi rất nhiều, cả người chật vật.

Ta mặc quần áo của tân nương, ngạc nhiên nhìn chàng, người bên cạnh cũng biết điều lui ra.

“Sao nàng không đợi ta?” Chàng nói với giọng khàn khàn.

Nghe vậy ta cau mày hỏi ngược lại: “Vương gia mới về kinh thành có thấy kinh thành thay đổi nhiều không?”

Chàng ngẩn người, sau đó cười khổ nói: “Tất nhiên là có thay đổi, cho nên con người cũng đổi thay theo.”

Vành mắt chàng hơi đỏ, ta cúi đầu xuống không dám nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của chàng, tuy ta không nhìn nhưng vẫn nghe thấy, giọng nói của chàng mang theo sự cầu xin hèn mọn:

“Nàng đừng thành hôn với người khác được không, ta có thể giải thích cho nàng, chúng ta sẽ sống thật tốt, ta không có người phụ nữ nào khác chỉ yêu một mình nàng.”

Chàng tiến đến gần ta: “Ta có thể giải thích, có lẽ nàng cảm thấy ta không tốt nhưng ta sẽ sửa, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Ta chỉ nghĩ điều đó thật nực cười, chàng nói thích ta nhưng chưa bao giờ ta cảm nhận được sự yêu thương từ chàng.

Ta mỉm cười: “Vương gia nói khùng nói điên gì thế, trong lòng vương gia đã có người mình thích cần gì trêu đùa ta, bây giờ ta đã có người mình thích rồi, thật sự muốn gả cho người ấy, vương gia đây không phải vô duyên gây rối cho người khác hay sao.”

Chàng ngẩn người: “Nàng thích hắn?”

Ta cẩn thận vẽ lông mày, sau đó khẽ ừ.

Chàng cười khổ một tiếng sau đó lại hỏi: “Lúc ở vương phủ nàng có từng thích ta không?”

Ta cúi đầu, trong mắt chỉ toàn một màu đỏ, hôm nay là đại hôn của ta, ta chậm rãi nhìn vào mắt chàng.

“Vương gia biết không, từ khi còn bé ta không có một sở thích nào cả, chơi cờ được coi là thứ ta thích nhất.”

Hách Liên Quyết ngẩn người, ta đứng dậy đi ra ngoài.

“Giờ lành sắp đến, vương gia mau trở về đi thôi, hôm nay là đại hôn của ta, ta không muốn không vui.”

“Mong vương gia đừng níu kéo quá khứ nữa, say này sống đều như mong muốn.”

15.

Một lần nữa nghe thấy tin tức của Hách Liên Quyết là do Lục Chiêu Tuyết đưa tới.

“Người Hách Liên Quyết yêu luôn luôn là muội.”

Đây là câu đầu tiên Lạc Chiêu Tuyết nói với ta ngay khi gặp mặt, lúc này ta không thể gọi tỷ ấy là a tỷ nữa.

Ta cúi người hành lễ, gọi: “Hoàng Hậu nương nương.”

Lục Chiêu Tuyết nhìn ta: “Hách Liên Quyết trúng độc, có lẽ…sống chẳng được qua tháng ba năm nay, muội không tới thăm sao?”

Nghe được cái tên này ta sửng sốt hồi lâu, dáng vẻ của người đàn ông đó hiện lên trong đầu ta, công bằng mà nói chàng đối xử với ta không tệ, thậm chí bởi vì ta có gương mặt tương tự với a tỷ nên đặc biệt ưu ái với ta.

“Muội và vương gia đã hòa ly, chuyện của người ấy đã không còn liên quan đến muội.”

Lục Chiêu Tuyết nói ta là người tàn nhẫn, nhưng lại nhìn ta và mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, không động tình sẽ không bị tổn thương.”

Cuối cùng, ta vẫn không đi gặp chàng, chỉ nói: “Một ngày vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, tất nhiên muội luôn mong người ấy hạnh phúc nhưng nay muội đã là vợ của người khác, đi gặp người ấy thì không thích hợp cho lắm.”

“Năm đó hắn trúng độc lại nhiễm bệnh dịch, muội ở cạnh chăm sóc cả ngày lẫn đêm không hề chợp mắt, lẽ nào muội không có chút tình cảm nào với hắn sao?”

“Muội và vương gia trước hôn lễ chưa từng gặp mặt, sau khi cưới xong cũng hiếm khi lui tới, sao có tình cảm cho được?” Ta nhìn Lục Chiêu Tuyết.

“Nương nương, muội sẽ không đi gặp người ấy, điều này không hợp quy củ.”

Về chuyện chăm sóc Hách Liên Quyết, chỉ có mình ta biết không phải là vì chàng.

Từ nhỏ ta đã sống ở hậu viện phủ thừa tướng, thường xuyên bị người khác lãng quên, có đôi khi cơm ăn áo mặc đều phải dựa vào sự tiếp tế từ người ngoài, Lục Chiêu Tuyết đối xử với ta cực tốt, thường xuyên đưa ta ra ngoài chơi.

Lần đầu ta gặp Hách Liên Quyết thực ra không phải là hôm đại hôn trời xui đất khiến đó.

Thuở nhỏ, Lục Chiêu Tuyết thích ồn ào náo nhiệt nhưng sẽ không quên mang ta đi theo.

Rằm tháng bảy âm lịch năm đó, thuyền đèn bị bọn cướp lật nhào rơi xuống nước, tất cả mọi người đều đang chú ý đến âm thanh của trưởng tỷ, chỉ có mình Hách Liên Quyết nhận thấy ta suýt chết đuối.

Chỉ là chuyện đã qua lâu rồi, chàng chỉ tiện tay cứu người nên trước giờ chưa bao giờ nhớ ra được chuyện này.

Nhưng suy cho cùng vẫn là ta nợ chàng một mạng.

Ta dịu giọng nói với trưởng tỷ: “A tỷ, nhờ tỷ nói với người ấy, lúc rời đi muội không hề mang theo bất cứ thứ gì của vương phủ, những thứ muội nợ người ấy đề đã trả sạch.”

“Lúc bé nhận được sự chăm sóc của a tỷ,” Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “ n tình đó đã trả xong, bây giờ muội chỉ muốn sống cho bản thân mình.”

Lục Chiêu Tuyết khẽ thở dài: “Là tỷ có lỗi với muội.”

Tỷ ấy kể về một chuyện cũ, về chuyện bánh đậu đỏ năm đó.

Hồi đó Lục Chiêu Tuyết phát triển rất nhanh, rất nhiều quần áo không mặc vừa nữa tỷ ấy đều cho ta, trong đó có một chiếc áo khoác lông cáo.

“Tỷ vẫn luôn không hiểu tại sao Hách Liên Quyết lại đối xử với tỷ tốt như vậy, dù đó rõ ràng mới là lần đầu tiên ta gặp hắn.”

“Hóa ra người hắn thích là muội.”

Tỷ ấy thấy ta không bất ngờ thì hơi kinh ngạc: “Sao muội không nói cho hắn biết?”

Ta lắc đầu: “Không cần thiết, người ấy nhận định là tỷ thì chính là tỷ, người ấy đã tin vào điều đó lâu như vậy, nếu muội nói ra thì người ấy lại oán trách chính mình chứ đừng nói gì đến chuyện thích nhau bao nhiêu.”

Đúng như lời Lục Chiêu Tuyết nói khi nằm liệt giường năm đó, tỷ ấy trở thành người phụ nữ quyền lực nhất hậu cung, tin tức Hoàng Đế giải tán hậu cung lan truyền sôi sùng sục, tỷ ấy thật sự đạt được cuộc hôn nhân trọn đời như mong muốn.

Nhưng tỷ ấy không hạnh phúc.

Tỷ ấy bi thương nhìn ta: “Chàng ấy hận ta.”

Ta biết người tỷ ấy đang nhắc đến là Hoàng Đế, trong chuyện này ta cũng biết được đôi chút.

Họ là người yêu thương nhau, và bắt đầu giống như một cuốn truyện. Vị Hoàng Đế lúc giả dạng nghèo túng đã gặp được một nàng tiểu thư xinh đẹp đang chạy trốn, Hoàng Đế hứa chỉ độc sủng riêng mình nàng nhưng xét cho cùng hắn vẫn là Hoàng Đế.

Người yêu nhau vì ghen tuông mà trở thành kẻ thù, chỉ có họ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Còn ta, cuối cùng vẫn không hề gặp chàng.

Chỉ nghe nói sau khi chàng khỏi bệnh liền chủ động xin đến biên quan trấn thủ, trở thành lãnh đạo ở nơi đó và không bao giờ quay lại kinh thành nếu không được triệu về.

Từ đó ta không để ý nữa, quán rượu ta mở kinh doanh ngày càng phát đạt, luôn có những người nhập rượu của ta chở đến biên quan.

Chàng trai mua rượu là một người cởi mở, mỗi lần đến đều mang cho ta vài thứ cổ quái, kỳ lạ.

Còn bảo ở đó có một vương gia mới uống một ngụm rượu của ta thôi đã mê mẩn rồi.

Ta khẽ thở dài, không cần nghĩ đến cũng biết là ai, Hách Liên Quyết vẫn cố chấp trước sau như một, với a tỷ cũng vậy mà với ta cũng thế.

Cuộc đời này, làm gì có chuyện chỉ yêu một người được.

Phiên ngoại Hách Liên Quyết ——

Người phụ nữ tên Lục Yểu Yểu đó lặng lẽ rời đi, thực ra nghĩ lại thì không hoàn toàn là như vậy, ngày nàng rời đi có nhìn hắn mấy lần nhưng là hắn không giữ nàng lại.

Đêm đó, lúc ta trở về thì đã khuya, mãi đến bữa sáng ngày hôm sau ta mới phát hiện nàng không có ở đây.

Ta tìm khắp mọi ngóc ngách trong vương phủ cũng không tìm thấy nàng.

Mãi cho đến khi quản gia bảo Lục Yểu Yểu đi rồi ta mới tin nàng thực sự đã rời đi.

Ta cầu xin Thái Hậu triệu nàng vào cung để thuyết phục nàng quay về, ta trốn trong một góc len lén nhìn nàng, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà nhìn nàng gầy sọp đi.

Nàng nói nàng mệt rồi.

Nhưng nàng chưa bao giờ nói với ta rằng nàng mệt rồi, mỗi lần thấy ta nàng đều nở một nụ cười tươi tắn.

Trước đây ta từng nghĩ kiểu phụ nữ như này thật giả tạo, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười dường như đều luyện tập bài bản, nhưng không hiểu sao nàng cứ vậy mà âm thầm chiếm một góc trong trái tim ta.

Từ trước đến nay nàng đều yên tĩnh, sẽ không bao giờ nói ‘không’ với ta nhưng giờ đây nàng nói nàng đã mệt rồi.

Ta không đuổi theo nàng ra ngoài, có lẽ do hiếu thắng, cũng có lẽ do lòng tự tôn của bản thân.

Sau này ta mới biết Lục Chiêu Tuyết chính là Ninh Tuyết, nàng ấy thông minh dũng cảm, rất khác biệt với những cô nương bình thường khác, nàng ấy sẽ không tranh giành tình cảm, cũng coi thường những thủ đoạn đó.

Ta thích nàng ấy, khi còn bé lúc đến phủ thừa tướng với hoàng huynh để tham gia tiệc đại thọ của lão phu nhân thừa tướng, cũng bởi vì ham mê bắt chim nên bị té từ trên cây xuống, tay ta bị một cành cây sượt qua thành một vết thương lớn.

Rồi ta ngã xuống ngay dưới chân của nàng ấy, nàng ấy mặc một chiếc áo khoác lông cáo nhìn ta một lúc lâu mà không tiến tới.

Ta nằm trên mặt đất, đau không thể động đậy được nên hét lên với nàng ấy: “Cứu ta với.”

Lúc này nàng ấy mới lề mà lề mề đến đỡ ta dậy, cơ thể nho nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn.

Nàng ấy đưa ta vào một căn phòng, lúc nàng đi ra ngoài lấy thuốc thì ta đã ăn nửa chiếc bánh đậu đỏ trên bàn.

Nàng ấy quay về thấy cảnh này, ngay lập tức cái miệng nhỏ mím chặt, từng giọt nước mắt như trân châu thi nhau rơi xuống, âm thanh nghẹn ngào nức nở, mãi mới nghe ra nàng nói gì.

Nàng ấy bảo lấy oán trả ơn.

Ta sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, dỗ dành mãi nàng mới vừa khóc vừa thoa thuốc cho ta.

Nàng ấy khóc quá thương tâm khiến ta không đành lòng, ăn thì cũng đã ăn rồi nên đành phải dỗ nàng, ta bảo ta là hoàng tử, sau này sẽ mua toàn bộ bánh đậu đỏ ở kinh thành mang đến cho nàng ấy.

Nàng mở to mắt, nấc một cái thật to sau đó gật đầu.

Nhưng rồi mẹ ta đột ngột qua đời, và cuối cùng ta không thể hoàn thành lời hứa bánh đậu đỏ đó.

Mãi đến khi lớn lên ta gặp nàng ấy, nàng ấy thay đổi rất nhiều, rất khác lúc còn bé, giờ đây nàng ấy cực kỳ kỳ quặc, cho nên ta không thể không chú ý đến từng hành động của nàng.

Nhưng khi ta đưa nàng ấy trở về từ hang ổ của bọn thổ phỉ, ta cảm thấy nàng ấy đột nhiên vô cùng yên tĩnh, và hình như từ lần ta bị bệnh thập tử nhất sinh đó ta không còn chút lưu luyến nào với nàng ấy nữa.

Giống như thoát khỏi được sự ràng buộc của số mệnh, thậm chí ta rất biết ơn nàng ấy, vì suy nghĩ ích kỷ của nàng ấy đã để Yểu Yểu đến bên cạnh ta.

Ta đột nhiên cảm thấy cô nương bình thường cũng không tệ, nàng dịu dàng, thiện lương, luôn luôn xuất hiện lúc ta cần.

Nàng chăm sóc từng li từng tí, lo lắng sợ ta ăn không no mặc không ấm.

Lục Chiêu Tuyết mang thai đứa con của Hoàng Đế, ta không thể mặc kệ đứng nhìn, khoảng thời gian đó có mật thám trà trộn vào kinh thành, ta tiến cung để thảo luận những vấn đề này với Hoàng Đế, vì vậy nên không quan tâm đến nàng.

Đêm đó, trong thư phòng ta đang lật danh sách liên lạc với các nước khác thì vô tình lật phải thư bỏ vợ mà ta viết trong đêm tân hôn của ta và nàng, giờ xem lại thấy thật buồn cười, may là lúc đó lương tâm ngăn cản nên không có lỗ mãng đưa cho nàng.

Đêm tân hôn bị vứt bỏ, không biết người ngoài sẽ nghị luận về nàng như thế nào, cho dù sau này có hòa ly, có danh diệu Vĩnh An vương phi thì cũng chẳng ai dám cưới nàng.

Sau đó, nàng bước vào phòng phát hiện thư bỏ vợ, ngay lập tức nàng cầu xin ta cho nàng thư hòa ly, hai chữ hòa ly khiến ta tức giận đến mức nói ra những câu vô cùng tổn thương với nàng.

Ta cho rằng nàng sẽ mở thư hòa ly ra đọc, rồi sẽ không rời đi nữa, sau đó chúng ta sẽ làm lành như lúc ban đầu.

Ta và nàng có rất nhiều hiểu lầm, nhưng ta lại quá bận bịu, luôn có chuyện quấn lấy ta, gian tế nước địch, đảng nhị hoàng tử bất lương, ta nghĩ sẽ có cơ hội giải thích với nàng nên ta cứ kéo dài mãi, đến lúc ta xuất chinh cũng không có cơ hội giải thích với nàng, sám hối với nàng.

Ngày ta trở về cũng là ngày nàng trở thành tân nương của người khác.

Ta hỏi nàng có từng thích ta hay không, hóa ra là có, cho nên mới bằng lòng mượn cơ hội chơi cờ để ở chung với ta.

Chỉ là ta quá ngu đần.

Ta thậm chí quên mất ta thích nàng từ khi nào, có lẽ đó là khi ta trở về vào đêm hôm đó, nàng là người đầu tiên hỏi ta có đói bụng không, cũng có lẽ là do món mì trường thọ nàng làm nhân ngày sinh nhật của ta, cũng có lẽ là do khoảng thời gian bị bệnh nàng gào khóc ở bên ngoài.

Lúc đó nàng khóc thật khó coi, làm ta nhớ đến bé gái thuở thiếu thời.

Tóm lại, nàng lặng lẽ xuất hiện trong thế giới của ta.

Nàng sắp thành hôn, mà người kia tại sao lại là Tiết Dự?

Ta tìm đến Tiết Dự, thậm chí còn có suy nghĩ giết chết hắn.

Nhưng ta không làm được, hắn hỏi ta: “Ban đầu chẳng phải là vương gia đưa ta đến bên cạnh Yểu Yểu hay sao? Để cho ta và nàng ở chung, nếu vừa mắt thì sẽ tứ hôn cho bọn ta không phải sao?”

Ta choáng váng trước những lời này, tuy Tiết Dự đang quỳ nhưng không hiểu sao ta lại cảm nhận được sự trào phúng và trịch thượng của hắn, hắn nói: “Khoảng thời gian ta ở cùng Yểu Yểu, nàng chưa bao giờ vượt khuôn, vương gia quá coi thường Yểu Yểu rồi.”

Có người phát hiện ra viên ngọc quý trong lớp bùn hôi, mà người đó vừa hay là kẻ mà ta tự đưa đến.

Đây chính là con đường mà ta tự trải cho nàng ấy, chính là con dao cắt đứt mối quan hệ giữa ta và nàng.

Những điều kỳ lạ đến rồi đi mà ta chỉ có thể tự trách bản thân.

Sau đó đảng nhị hoàng từ ngo ngoe hành động, ta bị gã đầu độc, đã trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh rồi nhưng duy chỉ có lần này là ta muốn chìm vào giấc ngủ mãi mãi.

Không biết qua bao lâu, khi mở mắt ra giữa lúc mơ màng, hình như ta nhìn thấy nàng, nàng cười với ta, khóc với ta, giận ta mà không dám nói gì.

Bừng tỉnh sau một giấc mộng dài, ta sống lại.

Có lẽ là không cam tâm cứ như vậy mà chết đi.

Ta luôn mong chờ nàng sống không tốt, như vậy ta có thể yên tâm thoải mái cướp nàng lại nhưng lại sợ nàng khó chịu nên hy vọng nàng hạnh phúc.

Ta có vụng trộm đến gặp nàng vài lần, lần nào nàng cũng cười tươi rạng rỡ, có thể nhìn ra được nàng thực sự vui vẻ.

Ta lén mua rượu mà nàng ủ, rượu trong tửu trang của vương phủ rốt cuộc cũng không làm ra được hương vị mà nàng tự tay ủ.

Sau khi giải quyết xong đảng nhị hoàng tử, ta sợ gây rắc rối nên xin Hoàng Đế để ta đích thân đến biên quan.

Ngày rời đi, ta đến chỗ nàng mua rượu rồi hỏi nàng: “Vậy phong thư bỏ vợ đâu?”

Nàng ngẩn người, rồi nói nàng vui vẻ chấp nhận.

Chắc nàng chưa đọc bức thư đó rồi, nếu nàng đọc thì ta cũng không thừa nhận là ta viết đâu. Ta mỉm cười với nàng rồi rời đi ngay lập tức.

Sa mạc ở biên quan rất đẹp, ta nghĩ Yểu Yểu chưa từng thấy nên chắc chắn nàng sẽ thích.

Ở đó có một loại hoa mà đỏ tuyệt đẹp mà không ai biết tên, phụ nữ bản địa rất thích cài chúng lên tóc, ta nghĩ, nếu Yểu Yểu cài lên chắc hẳn sẽ vô cùng xinh đẹp.

Mọi thứ ta nhìn thấy sau này đều liên tưởng đến nàng, thế là ta đóng một rương lớn để đội thương nhân mang về cho nàng.

Người trong đội thương nhân nói nàng rất thích chúng.

Ta biết mà, nàng sẽ thích chúng.

Ta nhớ nàng lắm.

Mãi sau này, ta luôn nhớ về quá khứ, luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Càng ngày càng chậm.

Hết.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!