Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 46: Điều ước



Thứ Hai Thịnh Hạ xuất hiện ở phòng học, mới đầu chưa ai nhận ra điều gì khác lạ. Phải đến giờ nghỉ khi Thịnh Hạ tự đi lấy nước, cả lớp mới ngờ ngợ nhận ra cô đã khỏi.

Các bạn thi nhau chạy lại chúc mừng, còn lao nhao đòi xem phần bó bột đã tháo, dặn cô phải bảo quản nó thật kĩ.

“Đương nhiên!” Thịnh Hạ đồng ý.

Cô lại chuyển tới dãy bàn ngoài cùng phía bắc, cùng bàn với Trương Chú.

Gần tới thi cuối kì, Thịnh Hạ đã hoàn thành nhiệm vụ làm hết các đề thi của nhà trường mà cậu giao cho lúc trước, hơn nữa còn đã chỉnh sửa vở chữa lỗi sai đâu vào đấy.

Vì vậy về cơ bản họ không còn chuyện gì khác để trao đổi.

Cả hai đều bận, ai lo học của người nấy.

Thi thoảng Trương Chú lại nhắc cô là phải làm nhiều lần những câu sai.

Cô nhận thấy Trương Chú cũng ôn tập qua cách làm lại những câu sai. Bài mới chưa làm xong cũng không sao, chỉ quyết chiến với những bài sai cũ.

Vì vậy cô cũng học theo y hệt.

Khi kì thi đã tới ngay trước mắt, Thịnh Hạ đổ dồn mọi sức lực tâm trí vào việc học, tối đến về còn phải viết văn. Gia sư mà Thịnh Minh Phong tìm cho đã liên hệ nhưng cô chỉ lấy lệ vài câu cho qua, lịch học được xếp đi xếp lại nhưng cô vẫn từ chối.

Thời gian thấm thoắt, không rõ đêm ngày.

Làm cô quên cả rằng sinh nhật mình đã tới.

Sinh nhật Thịnh Hạ tính lịch âm, lịch dương thì mỗi năm mỗi khác, nhưng hầu hết chỉ trong mấy ngày thi.

Năm nay trùng hợp thế nào vào ngay hôm trước ngày thi.

Tất nhiên cô chẳng có tâm trạng mừng sinh nhật, nhưng Trâu Vệ Bình đã mua bánh kem gửi tới, cô không thể mang nó về nhà nên chỉ còn cách mang về lớp mời các bạn cùng ăn, coi như món điểm tâm khuya.

Giờ tự học tối chưa bắt đầu, Thịnh Hạ đưa bánh kem cho Tân Tiểu Hòa, “Các cậu mang về kí túc ăn nhé?”

Tân Tiểu Hòa: “Oa, sinh nhật cậu à?”

“Ừm.”

“Cậu sinh giữa mùa đông, nhưng sao lấy tên có mùa hè?”

“Ừ nhỉ.” Ừ nhỉ, trời xui đất khiến thế đấy.

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn cậu ~”

“Oa, thiên nga đen!” Tân Tiểu Hòa nhìn vào trong hộp bánh kem, mắt mở tròn kinh ngạc.

Giờ thì bạn cùng phòng Tân Tiểu Hòa với mấy bạn nữ gần đó đều xúm lại, bọn con trai cũng tò mò không biết thứ gì khiến bọn con gái đổ xô vào như thế.

Giờ thì cũng chẳng mang về được nữa, ai thấy thì có phần vậy.



Trong bãi đỗ xe, Hầu Tuấn Kỳ nhìn cái bánh kem trong tay Trương Chú, lấy tay ướm thử, thấy kích cỡ ngang ngang với lòng bàn tay mà không tin nổi: “Chỉ có tí tẹo không đủ mình nhét kẽ răng này mà tới 299 tệ? Ăn cướp hả?”

Trương Chú so vai, cũng cảm thấy khó tin, “Ai biết đâu.”

Hầu Tuấn Kỳ tiếp tục chê bôi: “Mà cũng chẳng đẹp đẽ lắm, một hình trái tim, bên trên cắm hai con thiên nga, trông hệt bánh mấy tiệm đồng giá hai tệ bán ấy.”

Trương Chú nói: “Chắc trong bánh có lá vàng.”

Cả hai vừa chê vừa đi vào lớp.

“Chú,” Hầu Tuấn Kỳ trêu, “Đến sinh nhật mình cũng tặng mình một cái nhá?”

Trương Chú: “Thôi đi, tỉ lệ giá trị trên giá cả không cao, cho cậu cũng không thưởng thức được.”

Hầu Tuấn Kỳ: … Hâm mộ chị Tô Cẩn với Tiểu Thịnh Hạ, một người có dây chuyền đắt giá, một người có bánh kem đắt giá. Hầu Tuấn Kỳ cậu đây, chỉ là anh em ất ơ nhặt được ngoài đường.

Nhưng bỗng cậu chàng nghĩ tới một chuyện, ai bảo Chú keo kiệt nào?

Sinh nhật chị gái tặng một sợi dây chuyền hơn 600 tệ, sinh nhật bạn gái, à không, bạn nữ có quan hệ tốt tặng bánh kem được xưng là Hermes trong các loại bánh kem, tuy rằng hơi nhỏ một xíu… Nhưng nếu không vì mới mua dây chuyền nên hết thóc, có khi Chú phải mua một cái to bự.

Mọe, anh em mình đúng là ngầu quá xá ngầu! Có mấy thằng con trai làm được? Quan trọng là, tiền này còn do chính cậu kiếm được!

Trương Chú chẳng thèm để ý tới Hầu Tuấn Kỳ thân hình cao to đang nghĩ những chuyện vớ vẩn gì. Cậu xách bánh kem lên nhìn, khóe môi cong cong.

Ai kia đúng thật công chúa Disney hàng chuẩn chất lượng, mua cái khác quả thật sợ bị chê. Cái bánh tiramisu cậu mua ở siêu thị dưới trường lần trước, cô cũng chẳng ăn được mấy miếng.

Lần đầu tiên Trương Chú cảm thấy thái độ bắt bẻ đấy không phải kiểu cách mà nên phải như vậy, đáng lý cô phải như thế.

Họ mới đi tới A5 đã nghe từ A6 vọng ra tiếng hợp xướng bài “Chúc mừng sinh nhật”, sau đó là một tràng tiếng vỗ tay. Tân Tiểu Hòa hét lớn: “Mình đâu nỡ xuống dao, thứ mình cắt là bánh kem thôi ư? Không, là tiền đó!”

Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ vào lớp, thấy một cái bánh kem trông rất quen ở trên bàn Thịnh Hạ, chân bỗng dừng khựng.

“Bánh ở tiệm đồng giá hai tệ” cỡ lớn.

Hầu Tuấn Kỳ nói nhỏ: “Ôi má? Hình như là cái giá 1999 cùng kiểu…”

Sắc mặt Trương Chú quả ứng với thời tiết hôm nay – quang đãng chuyển nhiều mây.

Cái bánh trên bàn Thịnh Hạ và bánh trong tay Trương Chú có cùng một kiểu y hệt. Nhưng thiên nga loại cỡ lớn có màu đen, được làm bằng tay trông đẹp hơn hẳn.

Đường cong cổ của con thiên nga đó đã đạt đến tiêu chuẩn của tác phẩm nghệ thuật.

Không phải chỉ là mô hình sô cô la trắng đúc khuôn như của bản mini.

Thấy có người vào, Tân Tiểu Hòa thở dài: “Hai cậu biết lựa lúc tới thật, giờ thì càng khó chia rồi.”

Hầu Tuấn Kỳ nhìn Trương Chú, thấy mặt cậu không một biểu hiện gì.

Chuông vào giờ tự học tối vang lên chính trong lúc không ai ngờ tới ấy.

“Mau chia phần đi!”

“Chờ Vương già vào thì lại phải chia cho thêm một người nữa, mau lên đi!”

Bánh không lớn nhưng được nén rất chặt, nhiều người mà chỉ có dụng cụ ăn là không đủ để chia. Nhưng các bạn đều thoải mái, hai ba người dùng chung một cái đĩa một cái thìa, mỗi người ăn mấy miếng coi như cho có không khí.

“Ảo giác đúng không, vị tiền đúng là ngon khác bọt.”

“Không phải ảo giác, là chân lý.”

“Hahahahahahaha!”



Cười đùa xong rồi, mọi người đều không quên mai là ngày thi. Vương già vừa tới là cả lớp chợt yên tĩnh hẳn.

Thịnh Hạ đang định mở vở ra xem thì bỗng một cục giấy được ném lên bàn, bất giác cô quay sang nhìn Trương Chú.

Cậu đang xoay bút tập trung ôn bài.

Không phải cậu?

Ngẩng nhìn Hầu Tuấn Kỳ bàn trên, cậu đang quay xuống nháy máy ra hiệu với cô.

Thịnh Hạ thoáng ngạc nhiên, nhìn ra ngoài cửa. Chỉ mới chốc lát mà Vương Duy đã đi đâu mất rồi, không thấy ở hàng lang. Bấy giờ cô mới dám mở tờ giấy.

Chữ Hầu Tuấn Kỳ như gà bới, Thịnh Hạ lật lại mới phát hiện nãy mình nhìn ngược chiều.

Ôi, chữ cậu đàng hoàng hơn tí thì điểm làm văn đã không chỉ có 35.

Trên giấy viết rằng: Tiểu Thịnh Hạ, Chú mua bánh kem cho cậu đó!

Thịnh Hạ ngỡ ngàng, quay sang nhìn Trương Chú.

Hình như lần này cậu cảm nhận được nên cũng quay sang, vẫn kiểu nhìn như nhìn đứa ngốc mọi lần. Thấy Thịnh Hạ nhìn thẳng mình không tránh, cậu hơi nghiêng đầu, hỏi bằng ánh mắt: Đằng ấy sao thế?

Thịnh Hạ quay đi, mới nhận thấy một túi giấy màu trắng đặt dưới chân cậu. Túi không có hình vẽ, không có chỗ cầm, dù thế cô vẫn nhận ra là của hiệu thiên nga đen.

Cậu mua bánh kem cho cô thật ư?

Trương Chú nhìn thấy mẩu giấy trong tay cô, cộng với biểu cảm của cô lúc này, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Cậu lườm Hầu Tuấn Kỳ một cái, chợt rút một quyển vở từ giá chặn sách, đứng dậy.

Người xung quanh, gồm cả Thịnh Hạ đều nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.

Trương Chú đứng thần ra đấy chừng nửa phút chẳng biết nghĩ gì, cuối cùng thở hắt ra qua lỗ mũi, có vẻ đã ra một quyết định.

Trương Chú nói: “Lấy vở chữa lỗi sai của cậu mang ra đây với mình.”

Mọi người: …

Thịnh Hạ: …

Cái giọng điệu cậu, nghe còn áp lực hơn lời thầy cô.

Thịnh Hạ đưa mắt hỏi: Thế có ổn không?

Trương Chú rút trúng phóc quyển vở ghi từ hộp đựng sách của cô, nói: “Đi.”

Sau đấy thần dân A6 nhìn thấy Trương Chú dẫn Thịnh Hạ đi ra, tay cậu, trừ một quyển vở thì còn xách một cái túi giấy.

Nhưng hai cô cậu không “học bài” ở cái bàn ngoài lớp mà đi về hướng hành lang nối các tòa nhà.

“Đấy là quà đúng không?”

“Chắc thế rồi, hôm nay là sinh nhật Thịnh Hạ mà.”

“Hai cậu ấy qua lại bao lâu rồi còn giấu giấu giếm giếm, tưởng bọn mình ngu hết chắc?”

“Chắc Trương Chú không để ý là mình còn không mang bút theo, học hành cái khỉ khô.”

Thịnh Hạ đi theo cậu, đến giờ mới thấy hơi hoảng loạn. Cô dừng chân, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Trương Chú: “Im miệng, để mình nghĩ đã.”

Thịnh Hạ: …

Đúng lúc này Vương Duy đi tới từ đầu kia hành lang. Có vẻ ban nãy thầy đã đi vệ sinh.

Gặp nhau chính diện.

Thịnh Hạ cụp mắt, quay đầu không phải mà đi tiếp cũng không đúng.

Chỉ nghe Trương Chú nói: “Theo mình đi chứ?”

Thịnh Hạ: …?

Rồi cứ thế họ đi lướt qua Vương Duy một cách đường hoàng.

Mắt Vương Duy trợn tròn xoe, mặt đần ra: Làm lơ mình ngang nhiên trần trụi quá vậy?

“Trương Chú! Đi đâu?”

Trương Chú có vẻ cáu kỉnh: “Ồn quá!”

Vương Duy như bị sét đánh: … Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.

Hai người đằng trước, một là bảo bối thầy đặt hết hi vọng, một là công chúa phải cung phụng chứ không thể dây vào. Mấy chuyện cỏn con của thiếu nam thiếu nữ ấy, tất nhiên thầy không mù, nhưng rốt thì hôm nay là sinh nhật Thịnh Hạ nên thôi có thể hiểu. Trương Chú là người biết chừng mực, Thịnh Hạ cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, quả thật thầy không quá lo lắng. Dù vậy uy nghiêm của chủ nhiệm lớp thì không thể vứt bỏ, “Cho em năm phút!”

Trương Chú không buồn ngoảnh đầu, giơ cái tay trống ra dấu “ok”.

Thịnh Hạ không đoán nổi cậu, lo lắng suýt bước ngã.

Đi một mạch tới sảnh thư viện, Trương Chú đặt vở và túi giấy lên bàn, nói: “Ngồi đi.”

Thịnh Hạ chỉ mới từng tới đây vào ban ngày, còn cảm thán là điều kiện vật chất của nhà trường tốt thật, cấp ba thôi mà đã có cả một tòa nhà thư viện, tầng trệt có sảnh lớn, có bàn kính, sô pha bọc da, có cả bàn hướng dẫn, trên tầng còn có khu phòng tự học chia ra từng ô với quy mô không hề nhỏ.

Giàu có không còn tính người.

Bây giờ thư viện đã đóng cửa, cả sảnh tầng trệt lờ nhờ ngọn đèn vàng ấm.

Thịnh Hạ ngồi trong bồn chồn thấp thỏm.

Cô biết, có lẽ cậu có lời muốn nói với cô.

Trùng hợp, cô cũng có lời muốn nói với cậu.

Vì vậy mới ngoan ngoãn theo cậu tới tận đây.

“Thịnh Hạ…”

“Trương Chú…”

Cả hai lên tiếng gần như cùng lúc, sau đó đều ngẩn ra.

Trương Chú ngồi xuống đối diện cô, tay thực hiện một tư thế “mời”, “Cậu nói đi.”

Thịnh Hạ lại đâm ngần ngừ, tay túm lấy phần vải trên đầu gối vò chặt.

Trương Chú nhìn rõ động tác nhỏ của cô, không giục cô, chỉ khom lưng mở túi giấy, bên trong túi còn có một cái hộp nhỏ. Các lớp gói cầu kì được gỡ bỏ, để lộ một hình trái tim nhỏ đầy đặn màu đỏ nhung, trên trái tim cắm hai con thiên nga trắng quấn cổ vào nhau.

Thịnh Hạ thoáng ngạc nhiên, vì nó đúng là bản mini cùng kiểu.

Nét mặt Trương Chú có vẻ gượng gạo bối rối dễ thấy, “Không nghĩ cậu đã ăn rồi, còn ăn cái tốt hơn. Nhưng đằng nào mình cũng mua rồi, không thể lãng phí được, thế nên, cậu muốn làm gì với nó thì làm…”

Cậu nói rất điềm tĩnh với thái độ vẫn thản nhiên lơ đễnh như ngày thường, nhưng lạ thay Thịnh Hạ nhận ra đôi chút thất vọng trong đó.

Nhưng lời cô muốn nói thì hẳn nhiên hoàn toàn không hợp với không khí hiện giờ. Cô buộc phải chấm dứt ngay sự mềm lòng khó hiểu này.

Nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Cậu… sao cậu biết hôm nay là sinh nhật mình?”

Bởi vì sinh nhật cô tính ngày âm, cho dù biết thông tin trên thẻ căn cước cũng chưa chắc đã biết sinh nhật cô.

Trương Chú ngả vào lưng ghế, “Trên tường nhà cậu có một người năm nào cũng nhắn chúc mừng sinh nhật, nhưng mỗi năm lại một ngày khác nhau, nên mình tra thử, thấy lịch âm là cùng một ngày.”

Thịnh Hạ sững sờ, người cậu nói chắc là Đào Chi Chi. Cô nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì trừ gật đầu thì bỗng không biết phải nói tiếp thế nào nữa.

Như cậu đây, cũng được coi là bỏ công tốn sức?

Cậu có biết không, là cứ như thế, cô sẽ hiểu lầm thật mất.

Cô im lặng, không ngờ Trương Chú trước nay luôn nhanh mồm nhanh miệng hơn mình cũng im lặng.

Tay cậu đặt trên tay vịn sô pha, mắt không nhìn cô mà bâng quơ đâu đó một cách vô định.

Thịnh Hạ nuốt nước bọt, mở lời: “Trương Chú.”

Cậu quay sang nhìn.

Giây phút ấy, tim lỡ một nhịp.

Thịnh Hạ lảng mắt đi, xong mới nói: “Chân mình, đã khỏi rồi.”

Trương Chú: “Ừm.”

Cô ngạc nhiên vì cậu vẫn nói với thái độ rất đỗi bình thường, khiến nhịp tim khó lắm mới bình tĩnh của cô lại một lần loạn nhịp, “Bác sĩ nói mình giữ chân rất tốt, có lẽ sẽ không có di chứng gì hết.”

Trương Chú: “Ừm.”

Thịnh Hạ: …

“Vì vậy, sau này cậu không cần quan tâm tới mình nữa. Vốn dĩ việc này cũng không phải lỗi của cậu, mình chưa từng trách gì cậu, thật đó.” Cô nói thật chân thành.

Trương Chú không đáp “ừm” như nãy giờ nữa. Mắt cậu nhìn cô chăm chú.

Thịnh Hạ cụp mắt xuống một chút, nói tiếp: “Vậy nên sau này, cậu đừng làm những việc khiến mọi người hiểu lầm nữa. Những lời đồn dạo gần đây khiến mình rất khó xử.”

Cuối cùng, cuối cùng đã nói ra được rồi.

Không khó như cô đã nghĩ, chỉ là trong một giây phút nỗi đắng chát từ đâu lan ra khắp ngực bụng, dường như cố hết sức nuốt vào vẫn không thể dằn nó xuống.

Chuyện đến nông nỗi này, cô cũng có lỗi sai.

Tính ra thì, chẳng phải cô cũng luôn phối hợp với những hành động trêu chọc nửa vô tình nửa cố ý của cậu, thậm chí còn đắm chìm trong đó?

Rõ ràng luôn bảo mình chớ hiểu lầm, nhưng rồi vẫn không kiểm soát nổi bản thân.

Người cô căng ra, chợt nghe người đối diện bật ra một tiếng cười ngắn ngủi.

Rồi cậu ngồi thẳng người, khuỷu tay chống lên đầu gối, bất chợt ngả về phía cô, đôi mắt nhìn cô như bó đuốc rực cháy.

Từ góc nhìn của cô, cậu giống một con ưng.

“Hiểu lầm gì cơ?” Khuôn miệng rất đẹp của cậu mở ra rồi khép lại.

Ngón tay Thịnh Hạ in hằn lên đầu gối.

Mập mờ. Cụm từ này lại hiện ra trong tâm trí.

Có một bài hát với ca từ thế này: Mập mờ cho em hay hết nỗi hờn tủi.

Chỉ một học kì ngắn ngủi, hình như cô đã hiểu rồi.

Mập mờ giống như nửa cốc nước trên mặt bàn trống, không thể biết nó được rót riêng cho mình hay là của người khác uống dư lại.

Uống thì lấn cấn, bỏ lại cắn rứt.

Nghi ngờ, băn khoăn, không thể thôi nghĩ về nó.

“Hiểu lầm,” cô nặn từng chữ khó nhọc, “Hiểu lầm…”

Cuối cùng vẫn không nói hết được.

“Hiểu lầm mình thích cậu?” Trương Chú nói tiếp.

Có thứ gì gõ mạnh vào tim Thịnh Hạ, coong, coong…

“Đấy mà là hiểu lầm quái gì, là sự thật đấy Thịnh Hạ à. Sao cậu khờ thế, không nhận ra thật ư?”

Coong, coong, thình thịch, thịch thịch, thình thịch, rào –

Sôi trào.

Có thứ gì đang nhảy nhót, va đập liên hồi trong lồng ngực như điên loạn!

Trương Chú: “Thịnh Hạ, nghe cho kĩ, mình, Trương Chú, thích cậu, chỉ thích cậu. Đây không phải hiểu lầm.”

Cậu nói không lớn, tuy thế mỗi một chữ đều va chạm dội lại liên hồi như những phân tử trong không khí, lọt vào tai Thịnh Hạ. Tai cô ong lên, dư âm vang vọng từng hồi.

“Lời đồn nói bọn mình đang hẹn hò? Tạm thời đây là lời đồn, nhưng cũng là – điều ước của mình.”