Nam Phi

Chương 101



“Ngươi nói gì? U vương nạp thiếp cho ngươi?” Sắc mặt Tô Ngọc Hành trở nên rất khó coi, “Vậy ngươi trả lời thế nào?”

Ngộ Quân Diễm ôm Điềm Mộng trong ngực, như cười như không nói: “Ta cảm thấy ý này không tệ. Đúng không, Điềm Mộng? Sau này sẽ có rất nhiều nương xinh đẹp vào phủ của chúng ta, làm bạn với con, ở bên cạnh con, mỗi ngày sẽ trang điểm cho con thật xinh đẹp nữa.”

“Ngươi lại cảm thấy không tệ?” Tô Ngọc Hành nghiến răng nghiến lợi nói, “Tại sao đột nhiên U vương lại nhắc đến chuyện nạp thiếp cho ngươi?”

“Ta nói với huynh ấy Điềm Mộng là cô nhi, bởi vì hai chúng ta không có con nối dõi nên ta nhận con bé làm con nuôi.”

“U vương đồng ý?”

“Đương nhiên.” Ngộ Quân Diễm gật đầu nói, “Đại ca chính vì thấy hai chúng ta không có con nối dõi, không có người kế tục nên mới muốn nạp thiếp cho ta, giúp ta khai chi tán diệp, khiến nhà chúng ta nhân khẩu thịnh vượng.”

“Muốn nhân khẩu thịnh vượng không phải rất đơn giản sao?” Tô Ngọc Hành cười xấu xa nói, “Ngươi sinh thêm mấy đứa là được.”

Ngộ Quân Diễm trừng mắt nhìn Tô Ngọc Hành, sau đó cười nói: “Như thế không ổn. Một mình ta một năm chỉ sinh được nhiều nhất một đứa, nhưng nếu nạp thêm mấy thiếp, một năm sẽ có thêm mười tám đứa con nối dõi cũng nên.”

“Mười tám?” Tô Ngọc Hành cười tà nói, “Tính toán này của Vương gia thật thông minh.”

Ngộ Quân Diễm biết thừa y nói mát mình, lại gật đầu, cười nói: “Ái phi quá khen.”

Tô Ngọc Hành đưa tay xuống mông Ngộ Quân Diễm, bấu một cái: “Ta thấy ngươi hẳn là lâu rồi không được dạy dỗ? Có cần ta ở trên giường yêu thương ngươi một hồi không?”

Ngộ Quân Diễm nhún vai nói: “Ta thì không sao, chỉ không biết đứa nhỏ trong bụng có chịu được yêu thương của ngươi không thôi.”

Tô Ngọc Hành bại trận, ủ rũ nói: “Quân Diễm, ngươi dùng đứa nhỏ để áp chế ta, như vậy thật không công bằng.”

“Rõ ràng có lá chắn tốt như vậy, lẽ nào ta lại không dùng? Ngươi tưởng ta ngốc sao?” Ngộ Quân Diễm đắc ý nói, “Ái phi.”

“Hả?”

“Bổn vương cảm thấy chân có chút đau, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”

Tô Ngọc Hành lập tức nặn ra một khuôn mặt tươi cười ân cần: “Để tiểu nhân đỡ Vương gia về doanh trướng.”

“Thế thì không cần, trở về ngươi bóp chân cho ta là được.”

“Tiểu nhân tuân lệnh.”

Dứt lời, hai người ăn ý cười ha hả.

Trở lại doanh trướng, Tô Ngọc Hành lập tức đỡ Ngộ Quân Diễm xuống giường, dùng lực vừa phải xoay bóp chân cho hắn. Mà Ngộ Quân Diễm dựa gối mềm, vuốt ve Điềm Mộng trong ngực, khẽ ngâm nga một làn điệu không biết tên.

“Ngươi hát điệu gì thế?” Tô Ngọc Hành hỏi, “Thật là dễ nghe.”

“Ta cũng không biết tên điệu này là gì.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Chỉ nhớ lúc ta còn nhỏ, nhũ mẫu thường hay hát ru ta ngủ. Cũng có thể bà ấy không hát như vậy, mà đây chỉ là những lời ta nhớ mà thôi.”

“Xem ra, điệu hát rất có tác dụng.” Tô Ngọc Hành vừa hạ giọng nói vừa chỉ Điềm Mộng trong ngực Ngộ Quân Diễm. Mới rồi Điềm Mộng còn hoạt bát khoa chân múa tay, Ngộ Quân Diễm vừa vỗ vừa hát một lát, con bé đã mút ngón tay cái, ngoan ngoãn ngủ, còn phát ra những tiếng ngáy khẽ khàng như có như không.

“Ngươi xem, lông mi Điềm Mộng dài như của ngươi vậy.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tốt nhất là giống như ngươi.”

“Ta là nam nhân!” Ngộ Quân Diễm bất mãn cau mày.

“Nam nhân cũng phân xấu đẹp.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Quân Diễm ngươi chính là mỹ nhân.”

Tô Ngọc Hành ghé tới, hôn lên mắt Ngộ Quân Diễm. Hơi thở của y ấm áp, ẩm ướt, phả lên mặt Ngộ Quân Diễm có chút nhột.

“Được rồi, Điềm Mộng ngủ rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi, sáng sớm ngày mai còn lên đường.”

Mặc dù một sinh mệnh mới xuất hiện khiến Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành vô cùng vui mừng, nhưng vui mừng thì vui mừng, tình hình trước mắt đã kéo bọn hắn từ vui mừng đi ra.

Phía trước còn không biết bao nhiêu chiến trường đang chờ đón bọn họ. Điều này đối với Tô Ngọc Hành, đối với Ngộ Quân Diễm, thậm chí đối với đứa trẻ trong bụng hắn, là một thử thách rất lớn.

Trời tờ mờ sáng, Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đã bị gọi xuất phát. Tô Ngọc Hành cảm thấy tình huống thân thể lúc này của Ngộ Quân Diễm không nên cưỡi ngựa, nhưng Ngộ Quân Diễm lại cho rằng như vậy chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, càng khiến người khác nghi ngờ, cho nên kiên quyết đòi cưỡi ngựa như thường ngày.

Đại quân đến đến sông Giang, quyết định thông qua đường thủy để sang sông. Dân chúng ven sông phần lớn dựa vào đánh bắt cá mà sinh sống, Tào Tần đề nghị thuê thuyền đánh cá của ngư dân, Ngộ Quân Khiêm đồng ý, sai người đi thương lượng với ngư dân ven bờ. Ngư dân nhận bạc, cất vào trong ngực, cười ha hả nói: “Mời các vị quan gia lên thuyền.”

Tô Ngọc Hành như có chút nghi ngờ mà vẫn chăm chú quan sát ngư dân kia, trong lúc Ngộ Quân Diễm cưỡi ngựa ngang qua thì chợt chặn hắn lại, nói nhỏ một câu: “Người kia không đếm bạc.”

Một câu ngắn gọn lại khiến Ngộ Quân Diễm nhận ra bất thường. Ngư dân dựa vào đánh bắt cá mà sống, kiếm được món hời đủ để nuôi sống cả nhà, thì ít nhất lúc nhận bạc cũng nên đếm, chứ không phải không thèm nhìn mà cất luôn đi như vậy.

Những người này… không phải ngư dân.

“Chờ một chút!” Ngộ Quân Diễm đột nhiên hét lớn.

Một tia sáng lóe lên, xuyên qua đám người, phóng thẳng tới chỗ ngư dân dẫn đường. Ngư dân kia nhận thấy ánh sáng, vội tránh né, đến khi nhìn lại, thấy một thanh kiếm đâm sâu xuống chỗ nước cạn, thân kiếm đang rung động không ngừng. nước sông phản chiếu lên thân kiếm, sáng lóe.

“Không ngờ một ngư dân lại có thể linh hoạt tránh được thanh kiếm bổn vương phóng tới. Xem ra Đại Nguyên chúng ta đúng là Ngọa Hổ Tàng Long.” Ngộ Quân Diễm đi tới rút kiếm Hồng Uyên lên, vung kiếm gác lên cổ ngư dân kia, lạnh lùng quát, “Nói! Rốt cuộc ngươi là ai? Kẻ nào phái ngươi tới!”

Kẻ nọ thấy bị bại lộ, lập tức lấy dao ngắn giấu trong người ra, đâm Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm nghiêng người tránh được con dao kia, lại nhanh tay chuyển kiếm Hồng Uyên, chém tới cổ tay của đối phương.

Chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, con dao lẫn bàn tay của người nọ đồng thời rơi xuống mặt đất. Mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng theo gió sông lan đi.

Mùi gay mũi này khiến Ngộ Quân Diễm thấy buồn nôn. Hắn cố gắng lặng lẽ đè nén cảm giác buồn nôn ở cổ họng xuống, chỉ vào đám ‘ngư dân’ đang rục rịch hành động kia: “Bắt hết lại!”

“Vâng!”

Chẳng mấy chốc các tướng sĩ đã bắt tất cả tới, tìm được trong quần áo của chúng lệnh bài của Ngự Y Vệ.

Ngộ Quân Diễm cười lạnh: “Hóa ra là người của Ngự Y Vệ.”

Ngộ Quân Khiêm nói: “Nhờ có nhị đệ kịp thời phát hiện, nếu không một khi đã bước chân lên thuyền của chúng, chúng ta sẽ hoàn toàn bị động, hậu quả thật khó nói trước. Có điều, nhị đệ, vi huynh không rõ, đệ làm thế nào mà nhận ra được đám người kia không phải là ngư dân?”

Ngộ Quân Diễm đáp: “Lúc chúng nhận được bạc không hề kiểm tra số lượng đã cất đi luôn, tựa như không hề để ý mình được trả bao nhiêu tiền. Nếu như chúng đã không để ý đến tiền, vậy điều chúng thực sự quan tâm là gì?”

“Thì ra là thế…” Đám người hiểu ra.

“Phúc vương thật sự là cơ trí hơn người, thận trọng chu đáo!” Kim Mục ca ngợi nói, “Bội phục, bội phục!”

Ngộ Quân Khiêm nhẹ mỉm cười, nói: “Nhị đệ, lần này đệ lại lập được đại công!”