Nam Phi

Chương 117



Kế sách nghĩ ra không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết phải là tộc trưởng Đồ Lộ thật sự bị đầu độc. Cho nên việc đầu tiên Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm cần làm lúc này chính là xác định điều phỏng đoán này có đúng hay không.

“Ta cảm thấy muốn xác định được tộc trưởng Đồ Lộ có đúng là bị trúng độc hay không rất khó.” Tô Ngọc Hành nói, “Chúng ta đâu thể phái người mai phục bên cạnh ông ta, như vậy quá mạo hiểm. Một khi bị phát hiện rất có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

“Ngươi nói không sai.” Ngộ Quân Diễm nói, “Phái người của chúng ta đi không phải là hành động sáng suốt. Trước mắt chỉ có thể xem có mua chuộc được một tộc nhân Đồ Lộ hay không…”

“Quân Diễm muốn mua chuộc người Tây Ngõa làm nội ứng cho chúng ta?”

“Đúng vậy.”

Trong đầu Tô Ngọc Hành chợt lóe lên, y nói: “Ta nghĩ ra một người rất thích hợp.”

“Ồ?” Ngộ Quân Diễm vội hỏi, “Là ai?”

Tô Ngọc Hành đáp: “Con trai tộc trưởng tộc Đồ Lộ, vị thiếu chủ ngày ấy chúng ta gặp trên thảo nguyên, Anh Ba.”

“Anh Ba?” Ngộ Quân Diễm tuyệt đối không ngờ đối tượng Tô Ngọc Hành nghĩ đến lại là con trai của tộc trưởng tộc Đồ Lộ, không hiểu hỏi, “Ngươi cảm thấy hắn sẽ giúp người ngoài đối phó với phụ thân mình?”

“Đương nhiên không.” Tô Ngọc Hành nói, “Nhưng hắn muốn báo thù, báo thù cho mẫu thân bị người hại chết của hắn.”

“Ý của ngươi là lợi dụng thù hận của hắn, biến hắn thành quân cờ của chúng ta?” Ngộ Quân Diễm hiểu ra ý của Tô Ngọc Hành, không kiềm được tán thưởng, “Chủ ý rất hay.”

Tô Ngọc Hành cười, vỗ cái bụng tròn vo của Ngộ Quân Diễm: “Chuyện này cứ giao cho ta, ngươi không cần hao tổn tinh thần, nhiệm vụ hiện tại của ngươi là dưỡng thân thể, chăm sóc cho đứa nhỏ trong bụng.”

Ngộ Quân Diễm trời sanh đã là mệnh lao tâm khổ trí, đương nhiên không muốn ngoan ngoãn không để ý đến chuyện gì. Nhưng lời của Tô Ngọc Hành rất có lý, việc quan trọng của hắn lúc này là dưỡng thai cho tốt, sinh đứa nhỏ ra khỏe mạnh, vui vẻ. Vì vậy hắn chỉ đành gật đầu nói: “Được rồi, ta nghe lời ngươi, chuyện này giao cho ngươi, ta tiếp tục nằm trên giường, làm bụng bánh trôi của ta.”

“Ha ha… Quân Diễm, ngươi thật hài hước.” Tô Ngọc Hành cúi người, cắn nhẹ lên chiếc bụng bánh trôi của Ngộ Quân Diễm, cười nói, “Chỉ là không biết bánh trôi này nhân gì.”

Ngộ Quân Diễm nhíu mày: “Ngươi muốn nhân gì?”

Tô Ngọc Hành nhếch môi: “Thật ra bánh trôi ngon hay dở không ở nhân bánh, dù sao ăn vào miệng đều ngọt như mật. Chỗ ngon của nó là ở phần vỏ bánh có vị thế nào.”

“Ồ?” Ngộ Quân Diễm hếch bụng tròn vo, ngạo nghễ hỏi, “Vậy ái phi cảm thấy vỏ bánh ta đây thế nào?”

Tô Ngọc Hành đứng dậy, nhân lúc Ngộ Quân Diễm không để ý, cắn nhẹ lên má hắn một cái, hài lòng gật đầu: “Không tệ, không tệ, cứng mềm vừa phải, thơm mềm ngon miệng, quả là thượng phẩm.”

Ngộ Quân Diễm trừng mắt nhìn Tô Ngọc Hành, xoay người bỏ đi. Tô Ngọc Hành vội đuổi theo, cợt nhả: “Ta sắp xâm nhập vào địch doanh bán sắc, ngươi xem có nên nhiệt tình, dịu dàng với ta một chút?”

“Bán… sắc?” Ngộ Quân Diễm nhướn mày nhìn Tô Ngọc Hành, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Tô Ngọc Hành cười hì hì.

Ngày hôm sau, Tô Ngọc Hành một mình đánh xe ngựa đến thảo nguyên. Y chậm rãi đi, như là tùy ý ngắm cảnh, cũng như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đi hơn nửa ngày, y chợt thấy khói xanh lượn lờ bay lên từ một sườn núi, lập tức có tinh thần, thầm nghĩ trời không phụ người có lòng, điều khiển xe ngựa đi tới.

Trên mặt đất có hai người, vóc dáng không cao lắm, có vẻ như còn chưa trưởng thành. Một người trong đó đang đốt vàng mã, người còn lại như một pho tượng đá, quỳ trên mặt đất, chẳng mảy may nhúc nhích.

Tô Ngọc Hành nhận ra, hai thiếu niên này chính là thiếu chủ tộc Đồ Lộ, Anh Ba và tùy tùng của hắn, A Cát.

Trước khi Tô Ngọc Hành xuất phát, Ngộ Quân Diễm có nói với y, Tây Ngõa là dân du mục, không có nơi ở cố định, nên bọn họ dùng thiên táng[1] thay cho thổ táng, vì vậy không có mồ chôn xương. Mà quý tộc Tây Ngõa phần lớn đốt cống phẩm cho người đã khuất ở nơi núi cao trong ngày thứ bảy, cầu mong nơi âm gian vẫn được sống vô ưu, an nhàn, không phải lo miếng cơm manh áo. Mà hôm nay chính là ngày thứ bảy sau khi tộc trưởng phu nhân Đồ Lộ mất.

Tô Ngọc Hành chậm rãi đi tới, cố gắng hết sức tỏ ra mình không cố ý tới gần. Đợi đến khi hai người kia đốt cống phẩm xong, chuẩn bị rời đi, mới giả bộ như tình cờ đi ngang qua, vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Ô, là các người sao? Thật trùng hợp.”

Anh Ba hiển nhiên không có tâm trạng ứng phó với người ngoài có duyên gặp mặt một lần, chỉ nhẹ gật đầu một cái, cũng không có ý dừng chân.

“Chân của mẫu thân ngươi thế nào rồi?” Tô Ngọc Hành nhìn hai bóng lưng kia, lớn tiếng hỏi, “Những thuốc ta để lại đủ dùng chứ?”

Anh Ba giống như bị điểm huyệt đạo, đứng khựng lại tại chỗ, ngay cả A Cát cũng dừng bước, lo lắng nhìn chủ tử của mình. Tô Ngọc Hành nhìn ra được, bờ vai không quá rộng của Anh Ba hơi rung.

“Thuốc ngươi để lại đủ dùng, vết thương của mẫu thân cũng tốt lên nhiều.” Anh Ba nói gằn từng chữ, tựa như mỗi lời phát ra đều mất rất nhiều sức, “Vốn dĩ mẫu thân đang mong ngóng ngày có thể bước đi, tự mình thưởng cho ngươi, chỉ đáng tiếc…”

Anh Ba nói không được nữa, giọng nói của hắn run rẩy rõ ràng. Hắn ra hiệu bằng mắt cho A Cát, A Cát lấy ra một khối vàng, đi lại trước mặt Tô Ngọc Hành, đỏ mắt giơ khối vàng lên, hơi nghẹn ngào nói: “Đây là phần thưởng phu nhân ban cho ngươi.”

“Đây là… Ngươi có ý gì?” Tô Ngọc Hành ra vẻ không hiểu hỏi, “Ta chỉ hỏi thăm vết thương của phu nhân, chứ đâu có đòi ban thưởng.”

“Đây là dành cho sự quan tâm của ngươi.” Anh Ba thở hổn hển mấy hơi mới bình ổn được cảm xúc, nói với Tô Ngọc Hành, “Ngươi là một người thiện lương, mẫu thân trên trời sẽ phù hộ cho ngươi.”

“Trên… trời?” Tô Ngọc Hành mở to hai mắt, “Ý ngươi muốn nói bà ấy… chết rồi?”

Anh Ba không trả lời, A Cát đã khóc lên.

“Không thể nào!” Tô Ngọc Hành giả bộ như không tin được, “Thuốc của ta không thể nào giải không được độc của con rắn kia!”

“Thuốc của ngươi rất tốt, rất hiệu quả.” Anh Ba rũ mắt, đau lòng nói, “Nhưng…”

A Cát kích động nói: “Nhưng tộc trưởng lại nghe lời nói xằng bậy của ả đàn bà xấu xa kia, đã xử tử phu nhân rồi!”

“Tộc trưởng? Phu nhân?” Tô Ngọc Hành ẩn ý nói, “Bọn họ không phải là phu thê sao? Chỗ chúng ta có một câu nói, một ngày làm phu thê, trăm ngày ân nghĩa, trăm ngày làm phu thê, tình nghĩa tựa như biển. Sao ông ta có thể nhẫn tâm giết thê tử của mình? Lẽ nào ông ấy bị trúng thuốc, bị mê hoặc hay đầu óc có vấn đề?”

Lời vừa dứt, ánh mắt của Anh Ba chợt biến đổi.