Nam Phi

Chương 55



Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó là tiếng nói: “Vương gia.”

Ngộ Quân Diễm nhận ra giọng của Chu Bân, thuận miệng nói: “Vào đi.”

“Vương gia, mới nhận được tin tức.” Chu Bân nói, “Vương Trung đại nhân bị Hoàng thượng xử trảm cả nhà.”

“Hả?” Chu Bân vừa dứt lời, cả Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đều sửng sốt.

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại như thế?” Ngộ Quân Diễm không dám tin vào lỗ tai mình. Vương Trung dẫn người đánh lui thủy tặc, là lập công lớn, theo lý sau khi trở lại đế đô chắc chắn sẽ được khen thưởng, sao có thể bị xử trảm cả nhà được?

Tô Ngọc Hành cũng cảm thấy chuyện này hết sức khó tin, hỏi: “Hoàng thượng định Vương đại nhân tội gì?”

Chu Bân đáp: “Mưu phản!”

“Sao? Mưu phản?” Ngộ Quân Diễm càng thêm không hiểu, “Vương Trung là một thần tử hết sức trung thành, tận tâm, sao có thể mưu phản? Thật là lời nói vô căn cứ!”

Tô Ngọc Hành cau mày nói: “Trong việc này hẳn có khuất tất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Bân lắc đầu nói: “Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ nghe được tin Vương đại nhân vừa lên triều liền bị định tội, cùng ngày hôm đó, cả nhà ông ấy, toàn bộ già trẻ gái trai gia đinh nô bộc, mấy chục người đều bị xử tử.”

Chân mày của Tô Ngọc Hành nhíu chặt hơn: “Thật không có đạo lý, sao lại nhanh như vậy, giống như là… đã chuẩn bị sẵn từ trước!”

Một câu nói này của Tô Ngọc Hành nhắc nhở Ngộ Quân Diễm, hắn căm hận nói: “Hoàng đế là đang giết gà dọa khỉ! Chu Bân!”

Chu Bân vội thưa: “Có thuộc hạ!”

“Lập tức đi tra rõ ràng sự tình.”

“Chuyện này…” Chu Bân do dự, “Đế đô là đất dưới chân thiên tử, người của chúng ta tại đó e rằng… không dễ dò la tin tức.”

Mặt Ngộ Quân Diễm lạnh băng, phất tay nói: “Bổn vương muốn yên lặng một chút, ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ.”

Đợi Chu Bân đi rồi, Ngộ Quân Diễm đột nhiên xoay người về phía Tô Ngọc Hành hành lễ, được một nửa, Tô Ngọc Hành vội ngăn hắn lại: “Ngươi làm gì vậy?”

“Ta có một yêu cầu quá đáng, ngươi nhất định phải đồng ý!”

Tô Ngọc Hành nhìn Ngộ Quân Diễm, thấy trong mắt hắn là tức giận, là cầu khẩn, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt nghiêm nghị không tùy tiện nói cười của Vương Trung. Một lương thần như vậy, sau khi lập công cả nhà lại bị giết, chuyện này ít nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến trung thần trong triều, ảnh hưởng đến nhân tâm. Y thở dài một hơi, nói: “Được, ta đồng ý về đế đô nhờ cha ta hỗ trợ.”

Tân Đế từ khi lên ngôi đã ra quy định, phàm là Thân Vương, Quận Vương, một khi đã có đất phong, không có thánh chỉ của Hoàng thượng, cả đời không thể bước vào đế đô nửa bước. Để không khiến người nghi ngờ, hai người Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành lén trở về đế đô.

Tuy nói Ngộ Quân Diễm ở Dư Châu ngoài có Trì Úy giám thị, trong có mỹ nhân Sở Sở cùng những kẻ trà trộn vào đám gia đinh trong phủ, nhưng dù sao hắn cũng không phải chỉ là một Vương gia cẩm y ngọc thực, được chiều chuộng từ bé. Hắn đã lệnh Chu Bân điều tra danh sách tai mắt của Hoàng đế trong phủ, trước khi rời đế đô đã phái phần lớn đám tay chân đó ra ngoài làm việc. Còn Sở Sở và Trì Úy, hắn đã lén bỏ thuốc do Tô Ngọc Hành điều chế vào trà sâm họ uống, khiến bọn họ bị bệnh không khỏi.

Sắp xếp xong xuôi, hai người cưỡi hai con ngựa Hắc Nguyệt và Cao Phong đáp bóng đêm lên đường, ra roi thúc ngựa đến đế đô, hướng thẳng phủ đệ Viện phán Thái Y viện mà đi.

Trời tối, Tô Ngọc Hành dẫn Ngộ Quân Diễm từ cửa sau lặng lẽ vào Tô phủ, cũng không vội vã đi tìm Tô Tín, mà vào hậu trạch thăm nương trước.

Lúc này, Tô phu nhân đang nghe lời khuyên của lão nô bên cạnh, ăn vài thìa cháo rồi lại cau mày, buông thìa, thở dài một hơi, nói: “Ta ăn no rồi, ngươi mang xuống đi.”

“Phu nhân ăn thêm chút đi.” Dì Lan, thị nữ của bà nói, “Gần đây phu nhân gầy đi nhiều quá, tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi.”

“Mấy ngày trước ta mơ thấy Hành nhi về thăm ta, hôm qua lại mơ thấy giấc mơ đó, ngươi nói xem, thế là có ý gì?” Tô phu nhân lo lắng nói, “Hiện tại thằng bé đang ở Dư Châu, sao có thể về? Ngươi nói xem, ta mơ như vậy là có ý gì? Lẽ nào Hành nhi đã gặp chuyện?”

“Phu nhân, chớ tự hù dọa mình.” Dì Lan khuyên nhủ, “Bây giờ thiếu gia là Vương phi, không cần lo ăn mặc, có thể xảy ra chuyện gì được. Nô tỳ thấy người lo như vậy chẳng qua là vì người quá nhớ mong thiếu gia, ngày nghĩ đến nhiều, đêm sẽ nằm mộng thôi. Thiếu gia cát nhân thiên tướng, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”

Sau khi hầu hạ Tô phu nhân nằm xuống nghỉ ngơi, dì Lan mới khẽ khàng đi ra ngoài, trên hành lang dài đột nhiên thấy một bóng người. Bóng người kia tựa như cũng thấy bà, quay đầu nhìn.

“Thiếu gia?” Dì Lan kinh ngạc, đưa tay dụi mắt, nào có người, chỉ có bóng cây mà thôi. Dì Lan cười giễu, tự nói một mình, “Mình còn nói phu nhân chớ nghĩ nhiều, ngay đến mình không nằm mơ cũng thấy ảo giác ngỡ rằng thiếu gia đấy thôi. Ôi chao, không biết thiếu gia ở Dư Châu sống có tốt không, có được ăn no, có được mặc ấm, có bị người bắt nạt không…”

Dì Lan càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng chịu không nổi mà cầm khăn lau nước mắt.

Hương hoa như có như không hòa lẫn gió đêm thổi tới, dì Lan chợt thấy cả người nhẹ bẫng, rồi ngã về phía sau, nhưng bà không ngã xuống đất. Tô Ngọc Hành thần không biết quỷ không hay vọt đến phía sau dì Lan từ lúc nào, đỡ lấy bà, lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng nói: “Dì Lan, cháu về rồi đây.”

Sau khi đưa dì Lan về phòng, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm quay lại đứng ngoài cửa phòng Tô phu nhân.

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Muốn vào thăm bà ấy một chút không?”

Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Không nên quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi, chúng ta đi tìm phụ thân trước.”

Tô Ngọc Hành biết Tô Tín có thói quen đọc sách trước khi ngủ, vì vậy đi tới thư phòng, cách cửa sổ, Tô Ngọc Hành đau lòng phát hiện mái tóc phụ thân đã điểm trắng.

Cánh cửa ‘két’ một tiếng bị mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào khiến ngọn nến trên bàn đọc sách chập chờn.

“Ai thế?” Tô Tín gấp sách lại, đi ra cửa, bóng người trước mắt khiến hai tay ông run rẩy, quyển sách trên tay cũng rơi xuống, “Hành… Hành nhi?”

“Phụ thân.”

“Con… con… sao lại trở về?” Tô Tín bước nhanh tới nắm chặt tay Tô Ngọc Hành đến phát đau, tựa như ông quyết không để con mình biến mất trước mắt mình nữa, hốc mắt phiếm hồng, bờ môi run run, hồi lâu mới nói một câu: “Con đó… Sao gầy như vậy?”