Nam Phi

Chương 60



Là một đại phu, Tô Ngọc Hành không thể không thừa nhận y cực kỳ không thích bệnh nhân không chịu nghe lời như Ngộ Quân Diễm. Nhưng hắn là Vương gia, lời hắn nói ra chính là lệnh, mình không thể không nghe. Tô Ngọc Hành hờn dỗi nhìn cảnh sắc ngoài xe, không thèm để ý đến hắn nữa. Chỉ là không biết tại sao, cảnh sắc trước mắt không chút đọng vào mắt y, trái lại trên cành cây ngọn cỏ như đều in một hình bóng, quật cường khiến y giận điên người cũng làm y đau lòng khôn tả.

Đúng vậy, là đau lòng. Tô Ngọc Hành không chỉ một lần có cảm giác này với Ngộ Quân Diễm. Mặc dù hắn là Quận Vương gia cao quý vô ngần, là Thiên Lang tướng quân khí phách hào hùng, dù hắn có năng lực bày mưu tính kế, nhưng trong mắt Tô Ngọc Hành, y càng ngày càng cảm thấy Ngộ Quân Diễm là một đứa trẻ không cách nào khống chế được vận mệnh lại quật cường ngửa đầu không chịu chấp nhận số phận. Điểm này ngược lại rất giống y.

Kể từ khi tỷ tỷ chết, phụ thân biến y thành một chiếc bánh chưng, tầng tầng lớp lớp quấn kín để bảo vệ, hy vọng y trở thành một ‘tên ngốc’ chân chính, rời ra triều đình, trở thành một công tử ăn chơi trác táng, vô lo vô nghĩ. Nhưng Tô Ngọc Hành y lại không muốn cuộc sống như vậy. Y vì thể chất đặc biệt mà tìm được đường sống trong chỗ chết, lại không muốn đi trên con đường phụ thân đã vạch sẵn. Trong mắt y, chỉ có tế thế cứu người mới là nghĩa vụ mà con cháu Tô gia nên gánh vác, cũng là trách nhiệm của một đại phu nên làm.

Tô Ngọc Hành quay đầu nhìn Ngộ Quân Diễm, gương mặt tái nhợt ửng đỏ, mồ hôi rịn ra trên trán như đâm vào mắt Tô Ngọc Hành, đau nhói.

Tô Ngọc Hành ghé người lại, đưa tay xoa thái dương cho Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm chậm rãi hé mắt, con ngươi đầy tơ máu.

“Ta không sẽ đổi ý.” Giọng nói của Ngộ Quân Diễm không lớn nhưng lại mang theo uy nghiêm khiến người khác không thể làm trái, “Lập tức trở về Dư Châu, không được trì hoãn!”

“Được rồi, được rồi, được rồi, ngươi là Vương gia, lời ngươi nói chính là lệnh, ta sao dám không nghe?” Giọng điệu nói chuyện của Tô Ngọc Hành có chút ứng phó, động tác lau mồ hôi cho Ngộ Quân Diễm lại rất dịu dàng, “Vết thương trên người có đau không?”

“Không… sao.” Ngộ Quân Diễm là kiểu người thích mềm không thích cứng điển hình, nghe Tô Ngọc Hành dịu dàng nói chuyện, uy nghiêm vừa rồi liền giảm đi một nửa. Mặc dù có thể là do đang bị sốt, vết thương trên người đau nhức vô cùng, nhưng hắn chưa bao giờ chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, chỉ cắn răng nói, “Không sao.”

Tô Ngọc Hành tựa như đã biết trước hắn sẽ nói như vậy, xoay người làm gì đó với tách trà, một lát sau đưa tách trà đến trước mặt Ngộ Quân Diễm, nói: “Nào, uống cái này rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc sẽ không còn đau nữa. Khi ngươi tỉnh thì chúng ta đã sắp về đến Vương phủ rồi, đến lúc đó ta sẽ bốc thuốc hạ sốt cho ngươi.”

“Đây là thứ gì?” Ngộ Quân Diễm bịt mũi hỏi, “Khó ngửi như vậy.”

Tô Ngọc Hành bất đắc dĩ nói: “Ta không mang theo nhiều dược liệu, có thể chế ra thứ này đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, ngươi chưa nghe nói thuốc đắng dã tật sao?”

Ngộ Quân Diễm nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cái tách thuốc, nghĩ thầm thay vì toàn thân rã rời, đau đớn khó chịu, chi bằng ngủ một giấc đến Vương phủ, vì vậy nhận lấy cái tách, uống một hơi cạn sạch.

“Ngươi dựa vào ta ngủ một lát đi.” Tô Ngọc Hành kéo vai Ngộ Quân Diễm sang, để hắn dựa lên người mình, “Xe ngựa này quá nhỏ nằm không tiện, đến Vương phủ ta sẽ gọi ngươi.”

Có thể là do lúc này khắp khoang miệng và cổ họng Ngộ Quân Diễm đầy vị đắng khiến hắn khó chịu, cho nên thình lình bị người kéo vào trong lòng, hắn quên mất cả phản kháng. Ngửi mùi thảo dược như có như không trên người Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm không khỏi nhớ đến cảnh tượng trong căn nhà gỗ ngày đó, chính mùi hương này khiến hắn cảm thấy an tâm, tác dụng của thuốc kích thích làm thân thể của hắn mềm mại, mà động tác của Tô Ngọc Hành ngượng ngập lại cực kỳ dịu dàng, lúc mây mưa không ngừng nỉ non gọi tên hắn, yêu chiều vô tận. Ngộ Quân Diễm không biết lần đó ngoài mục đích giải độc cho mình, Tô Ngọc Hành rốt cuộc có thật lòng hay không, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng bản thân quyến luyến cảm giác dịu dàng cùng mùi hương trên người y.

“Ngươi thả lỏng đi.” Ngón tay của Tô Ngọc Hành vuốt dọc sống lưng cứng ngắc của Ngộ Quân Diễm, “Ngươi căng thẳng thế này làm sao ngủ được?”

Tô Ngọc Hành cởi áo ngoài đắp cho Ngộ Quân Diễm, thấy tay của hắn khoát lên cái trán, quan tâm hỏi: “Đau đầu sao? Có muốn ta xoa bóp cho ngươi không?”

“Ngươi… đối với bệnh nhân đều như vậy sao?” Ngộ Quân Diễm đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Tô Ngọc Hành không hiểu hỏi ngược lại: “Như thế nào?”

Ngộ Quân Diễm ấp úng: “Ngươi đối với những bệnh nhân khác có phải cũng đều… săn sóc thế này không?”

Đôi mắt tròn xoe của Tô Ngọc Hành đảo quanh, hỏi: “Quân Diễm muốn nói gì?”

“Không có gì.” Ngộ Quân Diễm bối rối nhắm mắt, lại cảm giác tay Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng vòng qua thân thể mình, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: “Quân Diễm nói săn sóc là như thế này sao?”

Ngộ Quân Diễm không trả lời, nhưng hàng mi dài lại rung rung.

“Quân Diễm, ta muốn hôn ngươi, có được không?”

Tuy là câu hỏi, nhưng Tô Ngọc Hành lại không chờ hắn trả lời, nhẹ ngậm lấy vành tai ửng đỏ của hắn, dùng răng cọ xát. Xem ra, không chỉ có lông mi của Ngộ Quân Diễm run rẩy đâu.

“Ngươi…”

“Quân Diễm cũng không ghét ta, không phải sao?” Tô Ngọc Hành cười khẽ, “Xem kìa, ngươi đâu có tránh.”

“Ta…” Ngộ Quân Diễm nghẹn lời, xác thực hắn không ghét cảm giác tê dại kỳ lạ này, thậm chí còn… thích.

“Tô Ngọc Hành…”

“Hử?”

“Ngươi nghiêm túc hả?”

Tô Ngọc Hành nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Dáng vẻ của ta còn chưa đủ nghiêm túc sao?”

“Ta… không biết.” Kim Mục tướng quân dạy Ngộ Quân Diễm rất nhiều điều, nhưng lại không dạy hắn bằng cách nào nhận ra chân tâm của một người, mà Tô Ngọc Hành ở trước mặt này giả ngây giả dại bao năm, lừa gạt được bao nhiêu dò xét dù sáng dù tối, khả năng lừa người của y chắc chắc là rất lợi hại. Ngộ Quân Diễm không dám bằng trực giác của mình mà kết luận y là chân tâm hay giả ý.

Tô Ngọc Hành áp sát lồng ngực của Ngộ Quân Diễm, hai người đều có thể cảm nhận được nhịp tim đập vững vàng khiến lòng người an tâm. Đầu lưỡi Tô Ngọc Hành cạy môi răng của Ngộ Quân Diễm ra, môi lưỡi mềm mại quấn lấy nhau. Ngộ Quân Diễm chậm rãi nhắm mắt, cố gắng thả lỏng thân thể cứng ngắc của mình, vì đang phát sốt mà toàn bộ cơ thể hắn đều khát khao ấm áp, còn Tô Ngọc Hành đúng lúc mang tới nhiệt độ vừa vặn.

Ngộ Quân Diễm ôm cổ Tô Ngọc Hành, để hai thân thể dán sát nhau hơn, sát hơn nữa, để hưởng thụ cảm giác ấm áp này. Hồi lâu, hai người khó khăn lắm mới tách ra, trong mắt Tô Ngọc Hành như có dòng nước chảy qua, lộ ra ánh sáng nhu hòa, bên tai Ngộ Quân Diễm vang lên tiếng nói nho nhỏ: “Quân Diễm, ta rất nghiêm túc!”