Nam Phi

Chương 77



Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Ngộ Quân Diễm đã đi tìm Ngộ Quân Khiêm, nói ra chuyện tìm kiếm cỏ ba màu.

“Cỏ ba màu? Đó là thứ gì?” Vẻ mặt Ngộ Quân Khiêm mờ mịt, “Ta chưa từng nghe đến cái tên này.”

Ngộ Quân Diễm lấy ra bức vẽ tối hôm qua Tô Ngọc Hành vẽ cho hắn, nói: “Nó có hình dáng thế này.”

Ngộ Quân Khiêm nhìn xong, nói: “Nhị đệ, đệ muốn tìm thứ này làm gì?”

Ngộ Quân Diễm dựa theo lời nói dối đã soạn sẵn mà nói: “Tối hôm qua đệ tình cờ đọc được cuốn sách Bách trùng tập của thần y Tiêu Phàm, trong đó một đoạn miêu tả về một loại trùng tên là Xích nha, bệnh trạng được miêu tả khi bị loại trùng này đốt giống với tình trạng hiện tại của mẫu thân như đúc, cho nên đệ hoài nghi mẫu thân bị Xích nha đốt. Mà loại cỏ ba màu này chính là khắc tinh của Xích nha.”

“Sao cơ? Trúng độc?” Sắc mặt Ngộ Quân Khiêm trở nên khó coi. Mẫu thân của hắn bị trúng độc trong phủ của mình, hiềm nghi này dù y có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, lập tức nói, “Nhị đệ yên tâm, ta lập tức phái người đi tìm, nhất định sẽ mang cỏ ba màu này về.”

“Vậy làm phiền đại ca.”

Ngộ Quân Khiêm cầm bức vẽ quay trở lại phòng mình. Vương phi Hoa Vũ Tiên đang tưới nước cho chậu hoa trên cửa sổ, thấy Ngộ Quân Khiêm nét mặt u sầu đi vào, liền đi ra nghênh đón, hỏi: “Vương gia sao thế?”

“Ai…” Ngộ Quân Khiêm thở dài một hơi, đưa bức vẽ trong tay cho Hoa Vũ Tiên, “Nàng có từng nghe nói đến loài cỏ này không?”

Hoa Vũ Tiên nhận lấy bức vẽ xem, thì thào nói: “Cỏ ba màu? Tên nghe rất lạ.”

Ngộ Quân Khiêm nói: “Nhị đệ nói Vương phu nhân bị một loại trùng tên Xích nha đốt, mà độc của Xích nha chỉ có cỏ ba màu này mới có thể giải được.”

“Ồ?” Hoa Vũ Tiên khẽ cười nói, “Không ngờ nhị đệ còn nghiên cứu cả độc vật, ngay cả loài trùng Xích nha không có ở Nguyên Quốc cũng đều nghe đến.”

“Ái phi biết loại trùng này?” Ngộ Quân Khiêm như là nhìn thấy hi vọng, hỏi, “Vậy nàng có biết có thể tới đâu để tìm cỏ ba màu giải độc Xích nha không?”

“Lúc thiếp còn ở Thanh Y hội có từng nghe Bang chủ nhắc tới.” Hoa Vũ Tiên nói, “Loại trùng này thích sống ở những nơi nóng bức, ẩm ướt, khí hậu của Nguyên Quốc chúng ta thiên lạnh, cho nên loài Xích nha này ở nước chúng ta thường không sống được lâu… Ngoại trừ một nơi.”

Ngộ Quân Khiêm tò mò hỏi: “Nơi nào?”

“Thiên Túc cốc.” Hoa Vũ Tiên trả lời, “Nơi đó là quê quán của Du vương Tiết Kim. Vì để nuôi dưỡng được nhiều loại côn trùng du thảo mà y cố ý tạo ra một căn phòng có nhiệt độ, độ ẩm thích hợp để chúng có thể sinh trưởng. Từ xưa đến nay, những nơi có độc vật thì sẽ có thuốc giải của chúng, thiếp nghĩ ở Thiên Túc cốc nhất định sẽ có cỏ ba màu mà nhị đệ nhắc tới.”

Ngộ Quân Khiêm nói: “Được, ta lập tức phái người đi Thiên Túc cốc, mặc kệ tốn bao nhiêu bạc, nhất định phải mua cỏ ba màu này về bằng được.”

Hoa Vũ Tiên ngăn lại: “Vương gia chớ nóng vội, tính khí Tiết Kim kia rất cổ quái, muốn y bán, e rằng y sẽ không chịu.”

Ngộ Quân Khiêm nóng ruột nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Hoa Vũ Tiên đạo: “Để thiếp viết cho y một phong thư, xin y cho chúng ta một ít.”

Ngộ Quân Khiêm không tin tưởng: “Y không chịu bán lại chịu cho chúng ta sao?”

Hoa Vũ Tiên cười nói: “Không thử xem làm sao biết? Chuyện này thiếp sẽ dùng mọi cách, Vương gia chớ lo lắng. Chỉ có điều, thiếp thật sự khó hiểu, Vương phu nhân vẫn luôn ở trong phủ, sao có thể bị Xích nha đốt được?”

Nghe Hoa Vũ Tiên nói như vậy, vẻ mặt của Ngộ Quân Khiêm cũng trở nên nghiêm trọng: “Ta cũng đang suy nghĩ chuyện này. Ta hoài nghi có người cố ý làm Vương phu nhân trúng độc, nhờ vào đó châm ngòi ly gián tình nghĩa huynh đệ chúng ta. Cả gan dám hại người trong Vương phủ, thật là đáng giận!”

Hoa Vũ Tiên hỏi: “Vương gia có nghi ngờ kẻ nào không?”

Ngộ Quân Khiêm giận dữ nói: “Ai là người khởi xướng không quan trọng, điều ta lo lắng nhất bây giờ là hiện tại ả còn đang giấu thứ nguy hiểm đó ở đâu?”

“Nói như vậy là có rồi?” Hoa Vũ Tiên hỏi, “Vương gia hoài nghi ai?”

Ngộ Quân Khiêm cười nhạt: “Kẻ chỉ mong U Vương phủ náo loạn không yên còn có thể là ai?”

Hoa Vũ Tiên hiểu ra nói: “Vương gia muốn nói Hàn phu nhân?”

Ngộ Quân Khiêm hừ lạnh một tiếng xem như đáp lời.

Hoa Vũ Tiên nói tiếp: “Thiếp nghe nói loại trùng Xích nha này rất dễ chết, nhiệt độ, độ ẩm sai lệch một chút đều không sống được. Nếu đúng là Hàn phu nhân âm thầm giở trò, vậy chuyện đầu tiên là nàng ta phải tìm được một nơi như vậy trong Vương phủ để giấu trùng.”

“Ái phi có cách nào tìm ra nơi ả giấu trùng không?”

“Chuyện này thiếp chỉ có thể thử.”

Hoa Vũ Tiên viết một phong thư sai người mang ra khỏi Vương phủ, sau đó tự mình tìm hoa mận gai, gỗ thông liễu hồng, mật hoa hòe, nghiền nát chúng, trộn lại với nhau, cho vào nước sôi nấu một hồi, rồi tưới nước kia xuống vườn hoa quanh phòng ngủ của Vương phu nhân.

“Tỷ tỷ đang làm gì thế?”

Sau lưng bất chợt vang lên tiếng nói khiến Hoa Vũ Tiên giật mình – người này đến gần nàng từ khi nào mà nàng lại không hề phát hiện? Căn cứ giọng nói của người này thì rõ ràng là người trưởng thành, nhưng giọng điệu lại khờ dại như đứa trẻ? Chậm rãi xoay người, trên mặt Hoa Vũ Tiên vẫn mang nụ cười đoan trang trước sau như một, nhẹ giọng nói: “Hóa ra là Ngọc Hành đệ đệ. Đêm hôm qua đệ ngủ có ngon giấc không?”

“Ngủ ngon!” Tô Ngọc Hành híp mắt toét miệng, không tim không phổi cười với Hoa Vũ Tiên, “Tỷ tỷ, đây là nước gì thế? Mùi thơm quá, đệ có thể uống thử không?”

Tô Ngọc Hành nói xong liền vươn tay về phía chậu nước Hoa Vũ Tiên đang bưng trên tay, định vớt nước lên uống. Hoa Vũ Tiên thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngọc Hành đệ đệ, nước này không dùng để uống, uống vào sẽ bị tiêu chảy đó.”

Tô Ngọc Hành bĩu môi, vẻ mặt bất mãn lẩm bẩm: “Không cho người ta uống được sao…”

Hoa Vũ Tiên nhìn vẻ mặt uất ức của y, vội nói thêm một câu: “Trong phòng bếp mới ủ xong rượu Quế Hoa, rất ngọt, rất thơm, để ta sai người đưa một chén đến phòng của đệ, có được không?”

“Rượu Quế Hoa… Hì hì, uống ngon.” Tô Ngọc Hành liếm liếm môi, tham lam duỗi ra hai ngón tay, “Đệ muốn uống hai chén…”

“Được, được, hai chén.” Hoa Vũ Tiên như dỗ trẻ nhỏ, “Ngọc Hành đệ đệ về phòng chờ một lát, người dưới sẽ lập tức đưa tới.”

Tô Ngọc Hành vỗ tay cười xoay người, nhưng vừa xoay người, ánh mắt lập tức lóe lên khác thường. Hóa ra là muốn dùng mùi thơm lạ dụ Xích nha ra. Ta đã nói đường đường là U vương sao có thể cưới một kỹ nữ về làm Vương phi. Phương pháp thất truyền này mà cũng biết, Hoa Vũ Tiên thật không đơn giản.

Sau khi đuổi Tô Ngọc Hành về phòng, Hoa Vũ Tiên sai người đến phòng bếp lấy hai chén rượu Quế Hoa đưa qua cho y, mình thì tiếp tục tưới nước có mùi hương xuống đất.

Một lát sau, một dải màu trắng từ đằng xa chậm rãi kéo tới. Hoa Vũ Tiên đến gần xem, từng con trùng bé bằng hạt vừng xết thành một hàng chậm rãi bò tới.

“Thì ra đây là Xích nha.” Hoa Vũ Tiên mặc dù đã từng nghe nói, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy, “Nhỏ thế này.”

Hoa Vũ Tiên đi ngược hướng Xích nha bò tới, chợt nghe thấy sườn mặt vang lên tiếng xé gió bất thường.

“Ai?” Lời còn chưa dứt, Hoa Vũ Tiên đã rút trâm cài trên đầu ném ra. Cùng với một tiếng cười kỳ quái, một nam nhân nhỏ gầy đang ngồi trên nhánh cây cách đó không xa, trong tay cầm cây trâm Hoa Vũ Tiên vừa ném ra. Cây trâm tiếp xúc với tay gã lập tức biến thành màu đen. Người nọ đưa cây trâm lên trước mũi, dùng sức hít, cười lỗ mãng nói: “Thơm quá, thơm quá, cây trâm cài trên tóc tiên tử cũng có mùi hương làm say đắm lòng người như vậy.”

Hoa Vũ Tiên sau khi nhìn rõ người nói lời lỗ mãng kia, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ kiêng kỵ, bước tới nhẹ nhàng khẽ chào, cười nói: “Du vương đại giá, tiểu nữ không kịp thời nghênh đón.”

Nam nhân thấp bé gầy yếu kia chính là Cốc chủ Thiên Túc cốc, Tiết Kim.

Tiết Kim sờ ria mép, hết sức vô lễ mà đánh giá Hoa Vũ Tiên từ trên xuống dưới một lượt, nheo mắt lại cười nói: “Ta vốn chỉ đi ngang qua nơi này, thấy phân đường nhận được thư của cô cho nên tới đây xem một chút. Sao? Nghe nói tiên tử cô muốn cỏ ba màu?”

Hoa Vũ Tiên đáp: “Trong phủ có người bị ám toán, bị Xích nha đốt, đã nằm trên giường mấy ngày, các đại phu khác đã bất lực, mong Du vương ban cỏ ba màu cứu mạng.”

“Ai, tiên tử nói vậy là sai rồi.” Tiết Kim cười lắc đầu nói, “Nếu bị Xích nha đốt còn có thể nằm trên giường mấy ngày, sao nói là bị ám toán?”

Hoa Vũ Tiên khó hiểu: “Ngài có ý gì?”

Tiết Kim cười giải thích: “Nếu muốn dùng Xích nha giết người, nửa chén trà nhỏ là đủ khiến người ta mất mạng, còn có thể nằm trên giường không dậy nổi?”

Hoa Vũ Tiên cau mày nói: “Nói như vậy, người thả Xích nha ra chưa chắc đã muốn giết người?”

“Không phải vậy…” Tiết Kim vẫn lắc đầu nói, “Dù cho chỉ bị một, hai Xích nha đốt, nhưng nếu không có thuốc giải, thời gian dài cũng sẽ mất mạng.”

“Thế này cũng không đúng, thế kia cũng không phải…”

“Ta đoán… trùng kia chỉ là tình cờ thoát ra ngoài.” Tiết Kim sờ ria mép nói, “Con vật nhỏ này rất tinh nghịch, thân hình lại nhỏ, thoát ra ngoài cũng không có gì là lạ.”

Hoa Vũ Tiên lẩm bẩm nói: “Theo ý của Du vương, chẳng lẽ Xích nha kia vốn không phải là vì muốn lấy mạng của Vương phu nhân, châm ngòi ly gián tình cảm của hai huynh đệ bọn họ? Vậy mục đích thực sự của kẻ kia là gì?”

“Mục đích là gì cô từ từ suy nghĩ.” Tiết Kim lấy từ trong ngực ra một túi vải ném cho Hoa Vũ Tiên, “Thứ này của Thiên Túc cốc ta không đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng không tùy tiện đưa cho người khác. Có điều, Hoa hộ pháp của Thanh Y hội đã mở miệng, Tiết Kim ta cũng không thể không cho cô mặt mũi. Cô nghiền nát cỏ ba màu này, nấu với nước. Chỉ cần người trúng độc kia vẫn chưa tắt thở, cô cho người đó uống mấy lần là có thể cứu được.”

Tiết Kim đứng dậy định đi, Hoa Vũ Tiên đột nhiên lắc mình một cái, chặn trước người Tiết Kim.