Nam Phi

Chương 79



Tô Ngọc Hành hỏi: “Lẽ nào ngươi không muốn biết ta đi tìm Tiết Kim là có mục đích gì?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Mục đích gì?”

Tô Ngọc Hành chỉ mặt mình, cười xấu xa: “Hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Ngộ Quân Diễm cắn môi, nói: “Chỉ hôn một cái?”

Tô Ngọc Hành nhếch môi nở nụ cười ngây ngô, ánh mắt lộ vẻ tham lam, vươn hai ngón tay nói: “Hai cái.”

Chỉ tiếc chiêu này không có hiệu quả với Ngộ Quân Diễm, “Mau nói nhanh đi, đừng cò kè với ta!”

Tô Ngọc Hành đụng phải một đinh lớn rồi, đành phải ngoan ngoãn đưa mặt để hắn hôn một cái, nói: “Ta muốn nhờ Tiết Kim giúp một việc.”

Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên nói: “Một thảo dân giang hồ, lấy gì để giúp ngươi?”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Thảo dân giang hồ cũng có bản lĩnh của thảo dân giang hồ.”

“Ồ?” Ngộ Quân Diễm hỏi, “Vậy ngươi nói xem Tiết Kim kia có bản lĩnh gì?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Tiết Kim được người giang hồ gọi là Du vương, không chỉ bởi vì gã có thể chế độc, mà còn bởi vì gã có thể nuôi độc vật.”

“Nuôi độc vật?”

“Đúng vậy. Khả năng thích ứng của rất nhiều độc vật hiếm thấy vô cùng yếu, yêu cầu về môi trường sống rất cao, nhiệt độ, độ ẩm, thậm chí chỉ cần ánh sáng không phù hợp sẽ không thể sống được.” Tô Ngọc Hành nói, “Tiết Kim vì không muốn để những độc vật quý hiếm đó chết đi, mà ở trong nhà gã, cũng chính là Thiên Túc cốc, dựng một gian phòng kiến tạo một môi trường sống thích hợp cho đám độc vật đó.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Trên đời này thật đúng là không thiếu những điều kỳ lạ, lại có người vì muốn nuôi độc vật mà tốn công. Nhưng gã nuôi nhiều độc vật như vậy có tác dụng gì?”

“Đương nhiên là có tác dụng, có thể bán chúng, nếu không Tiết Kim kiếm đâu ra nhiều tiền để kiến tạo phòng nuôi độc vật như vậy.”

Ngộ Quân Diễm giật mình nói: “Ý ngươi muốn nói Tiết Kim bán những độc vật đó? Ai sẽ mua?”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Quân Diễm, câu nói này của ngươi thật đúng là không hiểu chuyện rồi. Từ xưa đến nay y độc không phân biệt, những độc vật có thể lấy mạng người nếu sử dụng đúng cách cũng sẽ là dược vật cứu mạng người, có rất nhiều thứ là bảo bối nghìn vàng khó kiếm đấy.”

Ngộ Quân Diễm suy nghĩ: “Cho nên ngươi tìm Tiết Kim là muốn mua?”

“Không.” Tô Ngọc Hành đột nhiên trầm mặt, trong mắt lóe ra sát ý, “Ta muốn nhờ gã tra giúp ta một việc.”

“Việc gì?”

“Hung thủ mười mấy năm trước đã hạ độc, đẩy tỷ tỷ ta xuống hồ rốt cuộc là ai.”

Ngộ Quân Diễm biết, thảm án của tỷ tỷ Tô Ngọc Hành là nỗi canh cánh trong lòng y suốt mười mấy năm qua, nhưng Ngộ Quân Diễm nghĩ không ra Tiết Kim có thể cung cấp đầu mối gì liên quan đến sự việc từ mười mấy năm trước, hỏi: “Ngươi cho rằng Tiết Kim có thể biết hung thủ là ai?”

Tô Ngọc Hành gật đầu: “Ta tra cứu trong từ điển độc dược, tra ra được loại dược khiến ta hôn mê suốt năm ngày là do ba loại kịch độc điều chế theo tỷ lệ thích hợp mà tạo thành, nhưng trong đó, quan trọng nhất là Vô Tâm Hải Đường.”

“Vô Tâm Hải Đường?” Ngộ Quân Diễm chưa từng nghe đến cái tên này, “Đó là một loại hoa sao? Là một trong trong ba loại độc?”

“Không, bản thân Vô Tâm Hải Đường không có bất kỳ độc tính nào.” Tô Ngọc Hành nói, “Nhưng nó lại có thể dung hợp độc tính của ba thứ kịch độc kia, khiến chúng khó bị tìm ra.”

Ngộ Quân Diễm khó hiểu, nói: “Ngọc Hành, ta không hiểu ý ngươi.”

Tô Ngọc Hành bèn giải thích: “Phàm là những chất kịch độc gần như đều có chung một tính chất, đó chính thời gian phát tác rất ngắn, về cơ bản người sau khi trúng độc sẽ lập tức có phản ứng, mà dấu vết trên cơ thể trúng độc cũng càng thêm rõ ràng, chỉ cần là người có kinh nghiệm khám nghiệm tử thi là có thể nhận ra người đó bị trúng độc gì mà mất mạng. Điều chế ra loại độc dược khiến người trúng độc sau năm ngày mới chết cũng không ngoại lệ, chính vì có thêm Vô Tâm Hải Đường, không ngững không hề khiến độc tính của chúng giảm đi, lại còn giúp thời gian phát bệnh kéo dài năm ngày. Mà trong năm ngày đó, người bị trúng độc không hề có biểu hiện trúng độc, chỉ là sốt cao không hạ, rất khó khiến người khác hoài nghi người đó bị trúng độc, mà đợi đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Cho nên, sau đó dù có khám nghiệm tử thi cũng rất khó phát hiện ra là người chết đã bị trúng độc.”

“Cho nên ngươi muốn nhờ Tiết Kim giúp ngươi điều tra Vô Tâm Hải Đường?”

“Đúng vậy, khắp Nguyên Quốc này, nơi Vô Tâm Hải Đường có thể nở hoa, e rằng chỉ có Thiên Túc cốc của Tiết Kim mà thôi.”

Ngộ Quân Diễm lo lắng hỏi: “Chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, liệu Tiết Kim có thể nhớ được khi ấy ai là người đã mua Vô Tâm Hải Đường của gã không?”

Tô Ngọc Hành nói: “Bởi vì Vô Tâm Hải Đường rất khó trồng thành công cho nên có rất ít, chính vì vậy mà giá trị vô cùng, người bình thường nếu muốn mua độc hại người, trên đời này còn nhiều loại độc như vậy, nếu như không phải là có âm mưu, nhất định sẽ không dùng thứ đắt như thế. Trừ phi…”

Ngộ Quân Diễm nói: “Trừ phi kẻ mua Vô Tâm Hải Đường là người không quan tâm đến tiền, hơn nữa bọn chúng không muốn người khác biết người kia bị độc mà chết.”

Tô Ngọc Hành gật đầu: “Đúng vậy. Tiết Kim muốn máu của ta, ta cho gã cũng được, ta nhất định phải tìm được hung thủ đã giết chết tỷ tỷ!”

“Nhưng ngươi đi như vậy chẳng khác nào để lộ chuyện ngươi không ngốc sao? Mặc dù Tiết Kim kia không giống người có liên quan với triều đình, nhưng phàm là chuyện, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một khi chuyện này truyền tới tai hoàng đế, phụ thân ngươi sẽ phạm phải tội khi quân đó.” Ngộ Quân Diễm suy nghĩ, nói, “Thế này đi. Ta thay ngươi đến hỏi Tiết Kim xem trước kia rốt cuộc là kẻ nào đã mua Vô Tâm Hải Đường của gã.”

Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm nói cũng có lý, gật đầu: “Được, vậy thì vất vả cho ngươi rồi.”

Nói xong thì tìm một cái bình nhỏ, nhặt đao Mộng Oanh rơi dưới sàn lên, lau sạch sẽ, rồi cắt vào tay mình.

Một bình máu nhỏ chẳng mấy chốc đã đầy, Tô Ngọc Hành bôi thuốc, lấy vải quấn lên. Ngộ Quân Diễm thấy thế vội tới hỗ trợ, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”

“Một chút.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Nếu ngươi hôn ta một cái không chừng sẽ hết đau.”

Ngộ Quân Diễm tức giận trừng mắt nhìn y, nhưng trông thấy máu chậm rãi thấm qua khăn vải, trong mắt lại tràn đầy đau lòng.

Ngộ Quân Diễm bịt kín miệng bình, mang theo nó tới quán trọ Duyệt Lai. Tiết Kim đang chơi với con rắn đen nhỏ quấn giữa ngón tay, thấy người tới là Ngộ Quân Diễm thì có chút phật ý. Đến khi Ngộ Quân Diễm mở bình ra, con rắn trong tay Tiết Kim lập tức trở nên hoạt bát hơn.

Tiết Kim biến sắc: “Ngươi mang máu của y đến? Ngươi không giết y đấy chứ?”

Ngộ Quân Diễm hừ lạnh: “Ta xử trí y thế nào không liên quan gì tới ngươi. Nếu đã là giao dịch, ta mang đến thứ ngươi muốn, ngươi sẽ đưa cho ta thứ ta cần?”

Tiết Kim nghe xong mỉm cười, nói: “Ngươi nói không sai. Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn thù lao gì?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Ta muốn ngươi trả lời ta mấy câu hỏi.”

“Chỉ như vậy thôi sao?” Tiết Kim có chút không dám tin, “Giao dịch này thật là đơn giản. Được, ngươi muốn hỏi gì? Nếu như biết, ta nhất định sẽ nói cho ngươi.”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ngươi có biết một loại hoa gọi là Vô Tâm Hải Đường?”

Tiết Kim gật đầu: “Đương nhiên biết, trong cốc của ta có, nhưng loại hoa rất khó nuôi trồng, giá tiền cũng rất cao.”

Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ mười mấy năm trước người nào đã bỏ ra số tiền lớn để mua Vô Tâm Hải Đường của ngươi không?”

Tiết Kim nghĩ nghĩ, nói: “Rất ít người mua Vô Tâm Hải Đường, lại càng không nói đến bỏ ra số tiền lớn để mua. Nếu mua tương đối nhiều… phải kể đến Trịnh Phi của bang Phi Ưng.”

“Trịnh Phi? Bây giờ y còn ở bang Phi Ưng không?”

Tiết Kim lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ. Rất lâu rồi không nghe thấy tin tức của y, tựa như y đã thoái ẩn giang hồ.”

“Thoái ẩn giang hồ…” Ngộ Quân Diễm khẽ nhíu mày, nói cáo từ rồi vội vàng rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng nói với theo của Tiết Kim: “Thấy hàng của ngươi là thứ tốt, ta tiết lộ thêm cho ngươi chút tin tức, ngươi có thể về hỏi đại tẩu của ngươi. Chớ xem thường nữ nhân đó, chuyện trên giang hồ, nàng ta biết không ít đâu.”

Ngộ Quân Diễm trở lại U Vương phủ, do dự, không lập tức trở về phòng mình mà lại đi tới phòng của Hoa Vũ Tiên. Đứng trước cửa viện, gọi một tiếng đại tẩu, Hoa Vũ Tiên đang tưới hoa xoay người, nhìn người tới là Ngộ Quân Diễm thì đi ra hỏi: “Nhị đệ, đệ tìm ta?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Tiểu đệ có một việc muốn nhờ đại tẩu giúp đỡ.”

“Đều là người một nhà, cần gì khách khí như vậy.” Hoa Vũ Tiên cười nói, “Có chuyện gì đệ nói đi.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Đệ muốn nhờ đại tẩu đi hỏi thăm tin tức của một người.”

Trên mặt Hoa Vũ Tiên vẫn là nụ cười nhu hòa, thân thiết thường thấy, hỏi lại: “Nhị đệ muốn hỏi thăm về ai?”

“Trịnh Phi của bang Phi Ưng.” Ngộ Quân Diễm nói xong, cẩn thận quan sát biến đổi trên nét mặt của Hoa Vũ Tiên. Từ ngày đầu tiên nữ nhân này vào Vương phủ, hắn đã cảm thấy không tầm thường. Chuyện này hắn hiểu, đại ca hiểu, trong lòng phụ thân chắc chắn cũng hiểu, nếu không khi đại ca ngỏ lời muốn lấy ‘kỹ nữ’ này, phụ thân sẽ không thể không hỏi một câu mà đồng ý. Những năm này, hắn chưa bao giờ thăm dò thân phận của Hoa Vũ Tiên, mãi cho đến hôm nay nghe Tiết Kim nói chuyện trên giang hồ, Hoa Vũ Tiên biết không ít, trong lòng Ngộ Quân Diễm đã có suy đoán. Nhìn khắp giang hồ, người dám nói ra những lời kiêu căng, ngạo mạn như vậy có rất nhiều, nhưng được người khác nói, e rằng chỉ có người của đệ nhất đại bang phái trên giang hồ, Thanh Y hội. Mà Thanh Y hội này, ngoại trừ Bang chủ, dưới trướng còn có Tứ đại Hộ pháp, trong đó chỉ có duy nhất một nữ, chính là Phi Hoa tiên tử.

Nữ nhân hiền lành, yếu ớt này thật sự đúng là Phi Hoa tiên tử khiến vô số người trên giang hồ vừa nghe tên đã sợ hãi sao?

Hoa Vũ Tiên nở nụ cười, vẫn dịu dàng như trước: “Tiết Kim bảo đệ đến hỏi ta sao?”

Ngộ Quân Diễm không nói gì.

Hoa Vũ Tiên tiếp tục nói: “Rất lâu rồi ta đã không để ý đến những chuyện vụn vặt đó, nhưng nếu nhị đệ đã lên tiếng, đại tẩu như ta sao có thể không giúp.”