Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1240: Cửu ngưỡng đại danh như sấm bên tai



Hai vị nhất phâm chí tôn tức thì tức muốn hộc máu: Chúng ta... biến thành tùy tùng từ khi nào vậy? Hơn nữa còn là tùy tùng không có địa vị như vậy?

Lan Nhược mặt nổi đầy gân xanh.

Tóc ta giống bờm ngựa? Vậy ta tính là thứ gì?

Sở Dương vẫn cười ha ha, cực kỳ thân thiết nắm lấy tay Lan Nhược, hai người cứ như vậy nắm tay đi tới.

Nhìn thấy hai người kéo tay nhau đi, hai vị chí tôn Lan gia đều lộ vẻ cười khổ. Phân phó tiểu nhị tửu lâu tiếp đón thật tốt thớt ngựa tốt này, sau đó lắc lắc đầu theo sau.

Trong lòng Lan Nhược sáng ngời như gương. Người này chính là Sở Dương, cũng chính là Sở diêm vương mà Thiết Vân quốc tuyên bố đã chết. Hiện tại lại một lần nữa xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn ngủ lại trong hoàng cung, dủ thấy Sở diêm vương này chính là tình nhân của Thiết Bổ Thiên.

Mà theo như lời Lan Mai Tiên, viên Cửu Trọng đan kia, vô cùng có khả năng chính là tình nhân của Thiết Bổ Thiên đưa cho nàng. Vậy Sở diêm vương này... vô cùng có khả năng chính là Cửu Kiếp kiếm chủ!

Không chỉ có Lan Nhược mà ngay cả hai vị chí tôn đằng sau, trong lòng ba người đều rõ ràng, vị Sở diêm vương này tuy bề ngoài rất khách khí, rất nhiệt tình, rất thân thiết, thật giống như thân nhân lâu ngày gặp lại vậy. Nhưng trên thực tế, đối với lời mời lần này của Lan gia, hắn có thể nói là bất mãn tới cực điểm.

Bằng không, cho dù trong lòng hắn có không hài lòng, cũng sẽ không nói khó nghe với người mời khách trước khi ăn cơm như vậy.

Đây rõ ràng chính là cố ý chơi xỏ người ta!

Hơn nữa, chơi xỏ khắp trốn!

Hơn nữa, trong thần thái của hắn, để lộ ra một vẻ không hề sợ hãi, như vậy, có thể nói ngắn gọn, hắn đã minh bạch mục đích của Lan gia chờ ở chỗ này.

Điều này cũng bằng với thừa nhận thân phận Cửu Kiếp kiếm của mình.

Điểm này, lại khiến cho người ta vô hạn hi vọng, khiến Lan Nhược cho dù đã sắp tới nổ phổi, nhưng cũng tuyệt đối không dám nói một lời đắc tội với hắn!

Trong lòng Lan Nhược thật sự uất ức, hơn nữa còn cực kỳ uất ức.

Toàn bộ gia tộc đã tiêu phí bao nhiêu tâm lực như vậy, bao nhiêu thời gian như vậy, mới bố trí ra được một cái kế hoạch. Bất kể là từ phương diện nào mà nói, mình cũng phải chiếm được thế chủ động.

Nhưng vị Sở diêm vương này vừa tới, đã dùng một phương thức ghê tởm như vậy. Một câu cũng không hề nói rõ, nhưng lại chẳng khác nào nói thẳng vào mặt mình: Các ngươi ở nơi này, ta biết! Các ngươi tìm ta làm gì, ta biết! Mục đích cuối cùng của các ngươi, ta càng biết!

Cho nên, ta định đoạt!

Các ngươi là cầu ta, không phải áp chế ta. Điểm này, các ngươi phải hiểu rõ cho ta.

Hắn dùng một loại phương thức lưu manh chơi xỏ người ta như vậy. vừa tới hoàn toàn chiếm cứ thế chủ động. Hơn nữa còn khiến Lan Nhược ngầm bồ hòn làm ngọt, cam tâm tình nguyện không dám phát tác.

Cuối cùng cũng đi vào trong phòng. Bên trong, hai lão giả cùng mỉm cười đứng lên, nghênh đón.

Lúc này, Sở Dương mới chịu buông tay Lan Nhược ra.

Lan Nhược lúc này mới vẻ mặt tươi cười, giới thiệu: "Sở huynh, vị này chính là đệ thập cửu đại trưởng lão Lan gia chúng ta, Lan Tâm Họa." Hắn dừng lại một chút, khẩu khí mang theo chút thâm ý, nói: "Tâm Họa lão tổ, hiện tại chính là tu vi chí tôn lục phẩm."

Đây là áp người trong vô hình, hơn nữa bên trong cũng có ý tứ thử Sở Dương. Bởi vì Lan Nhược phát hiện, mình không ngờ không nhìn thấu tu vi Sở Dương!

Nếu như nói tu vi Sở Dương còn cao hơn cả mình... Lan Nhược thế nào cũng không tin!

Cho nên, nói ra mấy câu này, nếu như tu vi Sở Dương quá thấp, chỉ sợ sẽ lập tức lộ ra!

Người trong giang hồ, không ai có thể không mẫn cảm với hai chữ chí tôn này cả

Trong lòng Sở Dương chợt động, nhiệt tình nắm lấy tay Lan Tâm Họa, liên tục lắc lắc, nói: "Lan lão, cửu ngưỡng đại danh như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt đúng là tam sinh hữu hạnh!"

Đây chính là cách chào hỏi thường thấy nhất trên giang hồ, và cũng là kiểu nói chuyện không có thành ý nhất. Hiện giờ được Sở Dương nói ra giống như thuận miệng, bên trong thậm chí còn không nhìn ra được bất cứ chút ngập ngừng nào. Từ điểm này có thể thấy được, chỉ sợ đến một tia thành ý cũng không có. Xem chương mới nhất tại Truyện FULL

Trên khuôn mặt già nua của Lan Tâm Họa phá lệ nở một nụ cười sáng lạn: "Sở ngự tọa không cần khách khí. Hôm nay vừa thấy Sở ngự tọa, mới biết được bọn lão hủ đã già rồi... Hiện giờ giang hồ, chính là htiên hạ của người trẻ tuổi. ha ha...."

Lan Nhược mỉm cười, tiếp tục giới thiệu vị thứ hai. Một phòng năm người Lan gia, đều là cao thủ danh chấn một phương, nhìn thấy Sở Dương không lễ phép không ngờ không có nửa điểm tức giận.

"Vị này chính là đệ nhị thập ngũ đại trưởng lão của Lan gia chúng ta. Lan Thành Phong. Thành Phong đại trưởng lão hiện tại tu vi chính là chí tôn tam phẩm." Lan Nhược ôn hòa mỉm cười, tư thái thể hiện đúng là như sách giáo khoa quý tộc, không chê vào đâu được!

"Lan lão! Cửu ngưỡng đại danh như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt đúng là tam sinh hữu hạnh...." Sở Dương thanh âm chân thành, chậm rãi nói.

Gặp người kia hắn đã nói như vậy, bây giờ gặp người này, không ngờ hắn lại lặp lại một lần nữa!

Ý tứ bên trong có thể nói rất là thâm thúy rồi.

Khuôn mặt Lan Thành Phong không kìm nổi khẽ giật giật, cười nói: "Sở ngự tọa tuổi trẻ tài cao, anh tư ngút trời,mới là như sấm bên tai lão hủ đó."

Sở Dương cười haha: "Đâu có đâu có, quá khen quá khen."

Không ngờ tiếp nhận toàn bộ câu nói khách khí kia, không hề do dự.

Lan Nhược chỉ cảm thấy một cục tức cứ mắc nghẹn trong cổ họng. Giờ phút này trong lòng đột nhiên có chút hối hận, mình thật sự không nên cứ mời hắn tới với thái độ bá vương ngạnh thương cung như vậy. Có lẽ nên đổi lại thành một phương thức ôn hòa hơn....

Con hàng này rõ ràng là đang trả thù.

Nhưng hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn.

Không nghĩ tới con hàng này lại bại họa như thế, ngay cả đại cao thủ nghiêng trời lệch đất như chí tôn lục phẩm, không ngờ cũng không thèm để vào trong mắt!

"Hai vị này chính là đệ tứ thập tam trưởng lão của lan gia chúng ta. Lan Mặc Vân, Lan Mặc Thủy. Hai vị trưởng lão đều là tu vi chí tôn tam phẩm." Lan Nhược tiếp tục giới thiệu, nhưng thanh âm đã có chút vô lực.

"Ai nha nha... hai vị Lan lão!" Sở Dương nhiệt tình cười nói, khẩu khí lại thay đổi: "Cửu ngưỡng đại danh như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt đúng là tam sinh hữu hạnh...."

Da mặt năm người Lan gia cùng nhau run rẩy. Thật sự thật muốn túm cổ đánh cho tên gia hảo này một trận, hỏi một câu: Con mẹ nó, trừ câu này ra, ngươi còn có thể nói câu khác hay không?

Giới thiệu hoàn tất, Sở Dương vẫn không ngồi xuống.

Tựa hồ còn đang chờ đợi.

Tất cả mọi người đều có chút kỳ quái, chỉ nghe Sở diêm vương nói: "Cái này... như vầy... Lan huynh, ngươi không tự giới thiệu một chút về bản thân?"

"Ngươi không biết ta?" Lan Nhược lập tức choáng váng.

Người vừa dùng cái tay chùi đít của ngươi kéo tay ta lâu như vậy... Hóa ra đến bây giờ ngươi vẫn không biết ta là ai? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cái này, cũng không thể trách Sở Dương được. Sở Dương quả thực là không biết người vừa bị mình kéo tay từ dưới cửa chạy lên trên lầu này là người thế nào.

Hắn chỉ biết là họ Lan, là một vị công tử của Lan gia, nhưng cũng không biết chính xác là vị nào trong đám công tử Lan gia.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, trong cửu đại gia tộc, Sở Dương duy chỉ phản cảm đối với công tử Lan gia nhất, cực kỳ không thích...

Một là Lan Xướng Ca, hai là Lan Nhược Vân.

Hai kẻ này đã khiến Sở Dương hoàn toàn ác cảm với đám công tử Lan gia rồi.

Sở Dương áy náy, nói: "Xin Lan huynh giới thiệu... Tiểu đệ cô lậu quả văn. Chỉ biết Lan huynh là một nhân vật tài giỏi, nhưng không biết rốt cuộc là giỏi cỡ nào."

"Tại hạ Lan Nhược." Lan Nhược thân thiết mỉm cười, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sốn têngia hỏa này vào bụng: "Chính là... dệ nhất thuận vị kế thừa giả của Lan thị gia tộc."

"Ồ, thì ra là một đại thiếu gia." Sở Dương ha ha cười lớn, cố ý ngân nga mấy lần, khiến Lan Nhược trong lòng giống như ăn phải một con ruồi.

"Sở ngự tọa, mời ngồi." Lan Tâm Họa thân thiết mỉm cười, ân cần nhường chỗ ngồi.

Sở Dương không hề khách khí, ngoài miệng cứ nói không dám không dám, nhưng sau đó lại không chút khách khí đặt mông ngồi lên vị trí thượng tọa.

"Tất cả mọi người ngồi đi, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta." Sở Dương cười ha ha, ân cần mời người khác ngồi.

Mọi người mặt nổi đầy gân xanh.

Ai mời khách đây? Ai làm chủ nhà đây?Tiểu tử ngươi làm sao hào phóng như vậy?

"Thật sự là ngại quá, Lan huynh mời khách, ta vốn nên tới sớm mới phải, chỉ là lúc đó...." Sở ngự tọa thầm nghĩ: 'Không chơi chết ngươi không được'.... Đem chuyện mình bị tiêu chảy kể lại một lượt.

Năm cao thủ Lan gia choáng váng đầu óc, còn chưa ăn đã thấy... no rồi...

"Sở ngự tọa!"Lan Nhược đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, không ngờ cúi đầu hành lễ, nói: "Tiểu đệ biết lúc trước chúng ta mời, khiến cho Sở ngự tọa trong lòng không thoải mái. Tiểu đệ bây giờ thành thật xin lỗi Sở ngự tọa. Hi vọng Sở ngự tọa có thể hiểu cho. Ngự tọa ở trong thâm cung, thật sự chúng ta cũng không có cơ hội... Nếu dám mạnh mẽ xâm nhập hoặc là lẻn vào, hiểu lầm lại càng lớn... Xin ngự tọa bao dung."

Lan Nhược là một người thông minh tuyệt đỉnh.

Sở Dương biểu hiện rất cường thế, vừa tới đã tranh lời lấp miệng, không tiếc hạ thấp nhân phẩm cũng phải chơi xỏ khiến cho người ta ghê tởm. Cái này đã cơ bản biểu lộ thái độ Sở Dương: Thà làm ngọc vỡ chú không làm ngói lành.

Quá rõ ràng rồi.

Tại thời khắc này, nếu mình còn không chịu cúi đầu, thì căn bản không cần đàm phán nữa! Có thể tưởng tượng, chờ một lát nữa đưa rượu và thúc ăn lên, Sở Dương vẫn như cũ đàm luận tới cái chuyện tiêu chảy của hắn, căn bản chẳng nói thêm chuyện gì mới.

Chứ đừng nói chi tới hợp tác.

Chịu thua rồi? Ca muốn chính là ngươi chịu thua! Nếu ngươi không chịu thua, tiếp theo ta còn không biết tiến hành thế nào đâu....

Sở Dương mặt mày kinh ngạc nhìn Lan Nhược, chậm rãi nở một nụ cười, nói: "Nếu Lan huynh đã nói như vậy rồi thì ta không nói nữa là được."

Kỳ thật trong lòng cũng vừa động. Xem ra thông đạo Cửu Trọng Thiên bị phong bế, Lan gia cũng không thể truyền đi tin tức. Nói như thế, trong cửu đại gia tộc, các gia tộc khác cũng không thể!

Cho nên, bọn họ hẳn là còn không biết chuyện mấy trăm cao thủ Lan gia toàn quân bị diệt ở Thiên Cơ thành. Nói cách khác, hiện tại bất kể là từ phương diện nào, đều chỉ có mình mới hiểu rõ nội tình, chân chính chiến cứ thế chủ động!

Nói như vậy, những người này chẳng phải là tùy ý để mình mổ xẻ?

Nụ cười trên mặt Sở diêm vương lại càng trở nên thân thiết, khiến cho người ta như tắm gió xuân.

Nếu đã nói ra, không khí liền lập tức trở nên hòa hợp.

Mọi người trò chuyện vui vẻ, nói tới những chuyện lý thú trên giang hồ, thỉnh thoảng lại hiểu ý cười ha ha.

Chẳng bao lâu sau, rượu và thức ăn được dọn lên, Người của Lan gia ân cần mời rượu, Sở Dương ai tới cũng không cự tuyệt. Đồ ăn không quá ngũ vị, không khí đã hừng hực khí thế. Tất cả mọi người đều có bộ dáng giống như chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Người của Lan gia phát hiện, chỉ cần Sở Dương không chơi xỏ người, thật ra cũng là một gia hỏa nói chuyện phi thường thú vị.

Đương nhiên, nói một thôi một hồi, đề tài cũng bắt đầu chuyển biến.

"Vô sự không lên tam bảo điện. Sở ngự tọa chắc hẳn cũng biết ý đồ chúng ta tới đây." Lan Nhược thân thiết cười nói, rót đầy rượu cho Sở Dương.

"Cái này, xin Lan huynh nói rõ." Sở Dương vẻ mặt có lỗi: "Con người ta đó, thật tình cũng không thông minh gì đâu. lan huynh nếu không nói rõ ràng ra, ta lại sợ mình hiểu lầm.. Mà nếu hiểu lầm rồi, Lan gia lại là địch của ta... Như vậy thì hỏng bét hết cả rồi."