Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1590: Hoàng Tuyền đường xa, phiền quân đưa tiễn



Lệ Xuân Ba hiên ngang đứng trên đỉnh núi, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy, tâm tư xa xôi, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Người Lệ gia từng đám nối đuôi nhau mà ra, lẳng lặng đứng phái sau hắn, trừ vạt áo phất động trong gió, không có bất cứ một điểm động tĩnh nào. Đội ngũ do người Lệ gia tạo thành càng ngày càng dài, nhân số cũng càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người đều giữ im lặng, một mực lẳng lặng đứng đó, ngưng thần nhìn vùng đất nham thạch bên dưới.

Nơi đó trước kia từng là đồi núi, là bồn địa, còn có rất nhiều núi non chập chùng. Nhưng bây giờ, nó đã biến thành một vùng đất bằng phẳng, vô cùng bằng phẳng.

Có lẽ phải nói là một mộ địa!

Thương hải tang điền còn phải cần có vô số năm tháng tẩy lễ. Nhưng biến hóa nơi này lại chỉ diễn ra trong sớm tối mà thôi. Sinh mệnh vẫn còn tràn đầy sức sống hôm trước, hôm nay đã biến thành tro bụi.

Chỉ đơn giản như vậy.

Trên bầu trời vân còn vô số phong lôi chớp động, mưa đá gấp gáp không ngừng rơi xuống, càng ngày càng dày đặc. Thể tích băng đá cũng càng lúc càng lớn, về sau, thậm chí còn có băng đá lớn bằng nắm tay người thường hung hăng giáng xuống.

Vị trí mọi người đứng chính là phụ cận ngọn núi cao nhất, gần như là địa phương tiếp cận chân trời nhất, hoàn toàn không có không gian che đậy, băng đá cứ như vạy hung hăng giáng lên thân thể mọi người, nhưng tất cả mọi người, không một ai có động tác né tránh, thật hờ hững giống như băng đá đang nện nên người khác vậy.

Bi thương không gì bằng tâm tử. Đại bi trong lòng, đau thấu linh hồn, một chút đau đớn trên nhục thể có tính là gì.

"Ban đầu, nơi này cũng là băng thiên tuyết địa. Từ vạn năm trước, đệ tử Lệ gia vì bảo vệ vùng đất này mà sớm chết không biết bao nhiêu người. Lần này, cuộc chiến bảo vệ gia tộc, đầu tiên là tám ngàn người cam tâm chịu chết, cùng địch đồng vu quy tận, tiếp đó lại có một ngàn ba trăm người, đều chết ở nơi này!" ( sao mềnh nhớ chỉ có ba ngàn người tự sát nhỉ =.=")

"Lệ gia lần này xuất chinh, toàn bộ nhân số chín ngàn chín trăm hai mươi người, hiện giờ đã có chín ngàn ba trăm người, vĩnh viễn nằm lại nơi đây!"

"Bọn họ đều đi cả rồi! Hồn đi cửu tuyền, không thể gặp lại!"

Thanh âm Lệ Xuân Ba thực bình tĩnh, rất lạnh nhạt, tựa như đang kể lại một câu chuyện rất bình thường vậy.

Nhưng khi nói ra từng chữ, lại khiến cho tất cả mọi người hai mắt thoáng hồng, có rất nhiều người nấc nghẹn, ẩn ước có thể nghe thấy được.

"Có lẽ chưa chắc đã không còn cơ hội gặp lại, bọn họ chỉ là đi trước một bước, đi làm tiền trạm. Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ chết ở chỗ này! Không một ai ngoại lệ, nơi này còn lại hơn sáu trăm người, U Minh cùng đường, Hoàng Tuyền cùng đi."

Lệ Xuân Ba khoanh tay mà đứng, đứng trong mưa đá mãnh liệt, tay áo tung bay, nhãn thần xa xôi, nói: "Lão phu năm đó lẻ loi một mình, thành lập Lệ gia. hiện giờ lại suất lĩnh các ngươi, đi tới thế giới bên kia! Lão phu vẫn muốn tiên phong!"

Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng vùng đất này, nhất định sẽ nhớ kỹ, bọn họ từng là của họ Lệ!"

"Đúng vậy! Vùng đất đất này nhất định sẽ nhớ kỹ, bọn họ từng là của họ Lệ!" Tất cả mọi người đồng thanh hét lớn. Tuy toàn thân bị băng đá cuồng nện, nhưng tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.

"Lệ Hùng Đồ!" Lệ Xuân Ba cũng không quay đầu lại, lạnh lùng kêu lên.

"Có!" Thân hình hùng tráng của Lệ Hùng Đồ tiến lên một bước, đi tới trước mặt Lệ Xuân Ba. Trên người hắn, vết thương chồng chất, rất chiều chỗ đều quấn chi chít băng vải, máu tươi ẩn ước đang chảy ra.

"Đây là cuộc chiến của Lệ gia ta. Ngươi không phải người của Lệ gia, Lệ gia không cần một ngoại nhân!" Sắc mặt Lệ Xuân Ba bình thản như nước, thanh âm lạnh lùng: "Hiện tại, ngươi cút khỏi Lệ gia cho ta! Lập tức, lập tức cút đi!"

Sắc mặt Lệ Hùng Đồ đại biến: "Lão tổ tông?!"

"Ngươi dám kháng lệnh? Muốn ta lặp lại một lần thứ hai sao?" Lệ Xuân Ba điềm nhiên nói.

"Không dám! Lệ Hùng Đồ ta tuy cũng mang một chữ "Lệ" nhưng quả thực không phải là tử tôn Lệ gia. Hùng Đồ coi đây là tiếc nuối, lại càng chịu đại ân của Lệ gia, không có gì để báo đáp! Lệnh của lão tổ, đổi lại là bất cứ lúc nào,Hùng Đồ cũng không dám chần chừ, nhưng đây chính là lúc Lệ gia nguy nan, sinh tử tồn vong trong gang tấc, nếu như Hùng Đồ lại trốn tránh cuộc chiến này, có mặt mũi nào đứng trong thiên địa nữa? Hảo nam nhi chỉ cần quang minh lỗi lạc, không phụ với lương tâm. Hùng Đồ thực lực thấp kém, nhưng vẫn nguyện chiến tới khi chết! Vô luận địch nhân thế lớn ra sao, chúng ta đều dốc sức liều mạng với hắn. Cho dù cuối cùng không thể làm nên chuyện gì, cùng lắm là chết mà thôi. Liều chết đồng vu quy tận thế nào cũng có cơ hội!"

Khuôn mặt Lệ Hùng Đồ trầm trọng nói: "Vô luận thế nào, Lệ Hùng Đồ ta cũng quyết không sợ chết, lâm trận bỏ chạy!"

Lệ Xuân Ba trầm mặc một chút, nói: "Ngu ngốc, ta không nghe lời lão phu nói sao? Ngươi không phải lâm trận bỏ chạy! Là lão phu đuổi ngươi khỏi Lệ gia! Ngươi có nghe hiểu tiếng người không?"

Lệ Hùng Đồ cường ngạnh, giận dữ nói: "Ta không đi, ta quyết không đi!"

"Không đi? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lời lão phu nói, há người như ngươi có thể cò kè mặc cả. ngươi muốn làm phản?" Sắc mặt Lệ Xuân Ba phát lạnh, đột nhiên giơ tay vung chưởng, trầm trọng vỗ xuống thiên linh cái Lệ Hùng Đồ!

Với tu vi Lệ Xuân Ba mà nói, cho dù Lệ Hùng Đồ phòng bị như thế nào cũng vô dụng, huống chi Lệ Hùng Đồ tuyệt đối không tưởng được lão nhân này lại trực tiếp động thủ, hai mắt trợn trừng lên, ngay cả một câu cũng không kịp nói, cả người liền ngã ngửa ra đằng sau, bất tỉnh nhân sự.

Lệ Xuân Ba thản nhiên nói: "Mạc Thiên Cơ, tiểu tử này giao cho ngươi xử trí đó! Trong ba ngày, hắn không thể tỉnh lại!"

Mạc Thiên Cơ khẽ thở dài, nói: "Được! Ta hiểu ý tứ Lệ lão, xin hãy yên tâm."

Lệ Xuân Ba trầm mặc một chút, nói: "Ngàn vạn lần chớ quên, ước định của chúng ta lúc trước, còn có chuyện riêng... Ngàn lần vạn lần...."

Mạc Thiên Cơ gật đầu.: "Lệ tiền bối yên tâm, ta nhất định không quên. Một chút chữ tín đó, Mạc Thiên Cơ ta vẫn phải có."

Lệ Xuân Ba gật đầu: "Như thế là tốt rồi!"

Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, nói: "Lệ lão tiền bối, Tam Quang đại trận của chúng ta, tuy đã khởi động Nhật Quang đại trận, nhưng vẫn còn Nguyệt Quang đại trận và Tinh Quang đại trận có thể lợi dụng. Vị tất đã không có cơ hội xoay chuyển..."

Hắn nói xong, trầm mặc một hồi lâu, lại nói: "Đối với quyết định của Lệ tiền bối, liệu có nên cân nhắc thêm một chút?"

Lệ Xuân Ba khẽ lắc đầu, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng lại thầm phần kiên định.

"Giờ khắc này, lão phu cũng không muốn kéo dài nữa rồi." Lệ Xuân Ba chậm rãi xoay người, nhìn đám hậu bối trước mặt, nói: "Ngươi nhìn những người này, tùy tiện người nào mà không mấy ngàn năm tuế nguyệt tích lũy?"

"Những người đã táng thân kia, hầu như đều là con cháu của bọn hắn!"

"Ngươi còn trẻ, còn không biết cảm giác nhìn hậu thế tiêu vong trước mắt thế nào? Đây không phải chuyện dùng ngôn ngữ là có thể miêu tả được!"

"Chúng ta cũng biết, chỉ cần cho ngươi thời gian nhất định, phát động Tinh Quang trận, Nguyệt Quang trận, có lẽ thật sự có thể mai táng rất nhiều địch nhân. Nhưng ngươi có nắm chắc có thể tiêu diệt toàn bộ bọn hắn?"

Mạc Thiên Cơ im lặng nói: "Đây không phải là chuyện nắm chắc hay không, mà là không thể. Quá không thực tế rồi. Nếu như Dương Quang sát cục không lộ diện, có lẽ còn có chút cơ hội, nhưng hiện giờ..."

"Đúng vậy, quá không thực tế, không có khả năng!" Lệ Xuân Ba nở một nụ cười sầu thảm, nói: "Kỳ thật, một điểm tối trọng yếu chính là địch nhân của chúng ta đây chỉ là những người trước mắt. Căn cơ của đố phương còn chưa bị dao động. Đừng nói tới khả năng đắc thủ, cho dù may mắn có thể giết sạch những người này đi nữa thì có tác dụng gì cơ chứ? Lệ gia thủy chung vẫn không thể địch lại toàn bộ Thượng Tam Thiên!"

"Còn nữa, chúng ta thật sự không đợi được nữa!" Lệ Xuân Ba cười thê thảm, nói: "Chúng ta đều muốn đi chết! Dưới cửu tuyền, bao nhiêu tử tôn đi trước một bước, giờ phút này chắc chắn đang phải đối diện với thù xưa hận cũ. Không có chúng ta... mấy lão quỷ này áp trận, bọn họ có gì dựa dẫm, chẳng phải mặc người khi dễ?!"

Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng, không lên tiếng khuyên giải nữa.

Cớ trí như hắn làm sao không hiểu được dày vò trong lòng những người này. Nhìn tộc nhân, hậu bối tử tôn lần lượt chết ngay trước mắt, thấy chết không sờn như thế, lẫy lừng tráng liệt như thế! Trong lòng đương nhiên đã sớm chuẩn bị rồi.

Có lẽ phải nói, nhiệt huyết trong lòng hiện giờ đã thiêu đốt tới cực điểm!

Nếu như không phát tiết ra, chỉ sợ sẽ đốt cháy luôn cả mình.

"Một khi đã vậy, ta cũng không khuyên nữa. Nói bảo trọng có thể có chút dư thừa, nhưng Thiên Cơ vẫn nói một câu cuối cùng, bảo trọng!" Mạc Thiên Cơ chỉ thở dài.

Lệ Xuân Ba cười ha hả: "Bảo trọng sao? Lão phu thỉnh cầu một lần cuối cùng, nếu như... có thể tránh được, xin kiếm chủ đại nhân và cửu kiếp, chớ tham dự trường quyết chiến cuối cùng này!"

Mạc Thiên Cơ nói: "Cái này... chỉ sợ rất khó, tin tưởng cho dù chúng ta không tham dự, đối phương cũng quyết không bỏ qua chúng ta."

Lệ Xuân Ba hiểu rõ, gật đầu, nói: "Quả thật như thế."

Quay đầu đi, không nhắc lại nữa.

Một đêm này, không ngủ! Tất cả mọi người đều không ngủ.

Ở một nơi xa xôi, căn cứ đại bản doanh Lệ gia, mấy chục vạn phụ nữ hài tử Lệ gia, cũng không ngủ.

Tất cả, hoặc là hồng nhan tóc đen, hoặc là thương nhan tóc bạc, đều lẳng lặng đứng đó, trong gió tuyết, lẳng lặng nhìn phương xa, nơi diễn ra trường quyết chiến kia, chờ đợi, cầu nguyện.

Cầu nguyện thân nhân bình an, chờ đợi người yêu trở về.

Có người không nhịn được thất thanh khóc rống lên, nhưng lập tức lại có người lớn tiếng quát tháo, tiếng khóc lại ngưng bặt.

Tiếng khóc, dấu hiệu không may mắn, vào giờ khắc này, tuyệt đối không cho phép bất cứ dấu hiệu bất tường nào xuất hiện.

Hi vọng có kỳ tích xuất hiện.

Hắc ám vô biên vô hạn lại một lần quân lâm đại địa.

Ngàn dặm trời quang lúc trước tạo ra cũng không duy trì được mấy ngày. Phía chần trời lại một lần nữa bị u ám bao phủ. Mưa đá ước chừng rơi đến nửa đêm về sáng, sau đó lại bị mặt đất nóng rực hòa tan thành nước, bốc hơi lên thành hơi nước, ngưng tụ thành sương mù, trắng xóa, buông xuống đại địa.

Tới sau nửa điểm, băng đá rơi trên mặt đất tuy không ngừng tan rã, nhưng có thể bốc lên thành sương mù đã giảm bớt rất nhiều rồi.

Đợi đến khi sắp sáng, mưa đá đã hoàn toàn đình chỉ, đại địa không hề quá nóng bức, trên mặt đất kết một tầng băng trong suốt, lấp lánh.

Toàn bộ vùng đất mấy ngàn dặm, đều đóng băng, trơn nhẵn, bóng loáng như gương.

Sáng sớm.

Khi một tia ánh sáng đầu tiên xuất hiện, khắp băng nguyên, bởi vì nắng sớm mà vô hạn côi lệ, đẹp không sao tả xiết.

Lệ Xuân Ba ngửa mặt lên trời thét dài, thanh chấn ngàn dặm, lớn tiếng nói: "Tiêu nhị ca! Hoàng Tuyền đường xa, có thể tiễn tiểu đệ đoạn đường cuối cùng?"

Đối diện, thanh âm Tiêu Thần Vũ văng vẳng vọng tới: "Hôm nay huynh đệ lên đường, nhị ca đương nhiên phải tiễn."

Lệ Xuân Ba cười ha ha, nói: "Có nhị ca khảng khái bồi tiếp, tiểu đệ chết cũng không tiếc!"

Bạch bào phiêu động, đọt nhiên bay xuống phía dưới.

Tựa như một chiếc lá rụng phiêu linh, theo gió mà lên, theo gió mà xuống.