Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 222: Thất Sát Kiếm Quyết



Cho nên ba tháng này hắn cần điên cuồng tăng lên, về phần cái gọi là thiên đạo pháp tắc như môn chủ nói, thuận theo tự nhiên là tốt. Nếu thuộc về hắn, tự nhiên có thể ở trong tu luyện lĩnh ngộ, không thuộc về hắn, cưỡng cầu cũng không cách nào đạt được, cái này là cơ duyên, là số mệnh, hắn tin cơ duyên và khí vận của mình xưa nay sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào, ít nhất Trích Tinh Môn còn chưa có ai có thể so với hắn...

“Hô... Năng lượng hùng hồn tinh thuần như thế, trách không được đều tranh vỡ đầu muốn vào... Cái này tương đương với vô cùng vô tận đan dược cao cấp tùy thời cung ứng, chỉ xem ngươi có thể rèn luyện hấp thu bao nhiêu, nguyên anh cũng tiết kiệm rồi...”

Trong lòng Trần Hạo kinh ngạc nói.

Nhưng vẫn chưa bắt đầu tu luyện mà đem ánh mắt tập trung đến ngôi sao ở trong bóng đêm vô tận rực rỡ loá mắt trước.

Tuy không có bất cứ ánh sao nào có thể chiếu xạ đến trên người Trần Hạo nhưng Trần Hạo vẫn có thể từ trong ngôi sao cảm ứng được từng đạo khí tức huyền ảo, không thể nghi ngờ, cái này là cái gọi là thiên đạo pháp tắc.

Ðáng tiếc, khi Trần Hạo có ý muốn cẩn thận cảm ứng, loại khí tức này lại biến mất không thấy, như là chơi trốn tìm, không thể nắm lấy, mơ hồ xa xưa, lại như hoa trong gương trăng trong nước, mới thử một chút đã hoàn toàn tiêu tán...

Trần Hạo thử phóng ra cảm giác của mình, nhưng trừ thân thể mình thì không thể hướng ra phía ngoài lan tràn chút nào, hoàn toàn bị bóng tối vô tận che chắn.

Lại thử dung nhập thiên địa vạn vật để cảm ứng quỹ tích cùng hoa văn sinh mệnh loại năng lượng nồng hậu chung quanh này, nhưng kết cục vẫn giống nhau.

Bóng tối vô tận tựa như có thể che chắn tất cả, ngăn cản tất cả, muốn tra xét huyền ảo trong đó căn bản là không thể làm được...

“Thất Tinh động thiên ở trong Trích Tinh Môn truyền thừa ngàn năm, ngay cả môn chủ cùng thái thượng trưởng lão trong truyền thuyết đều không thể nhìn thấu huyền cơ, nếu đơn giản như vậy bị ta nhìn thấu, cũng không nói qua được...” Trần Hạo thầm nghĩ, cũng không nổi giận.

“Thất tinh, thất tinh... có thể hay không cùng Thiên Cương Bắc Ðẩu Thất Tinh trận đồ có gì liên hệ?”

Trong đầu Trần Hạo hiện ra Thiên Cương Bắc Ðẩu Thất Tinh trận đồ trong Đạo Gia Bí Yếu ghi lại, chợt lắc lắc đầu, dù có liên hệ hay không, tạm thời mà nói, đều là hắn không thể nắm giữ, tinh thần lực, cảm giác, dung nhập thiên địa vạn vật..v..v..đều từng thử, đều không thể cảm ứng một chút khí tức, mặc dù có liên hệ lại không làm như thế nào được. Cảm ứng không được huyền ảo trong đó liền không có khả năng có tiến triển, cũng không cần nói nhìn thấu.

“Tu luyện trước đi. Là ta chạy không thoát, không phải ta, cưỡng cầu cũng cầu không được...”

Nghĩ đến đây, Trần Hạo không do dự nữa, khoanh chân ngồi, đối mặt ngôi sao, chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh liền đắm chìm đến trong tu luyện tầng thứ sâu, mọi thứ xung quanh đều quên.

Tê tê!

Năng lượng tinh thuần nồng hậu như vạn sông đổ về biển xuyên thấu qua lỗ chân lông quanh thân, lấy tốc độ kinh người hội tụ hướng đan điền của Trần Hạo

Rèn luyện, toàn bộ tâm thần đều dung nhập đến trong điên cuồng rèn luyện. Làm Trần Hạo hơi vui sướng là loại năng lượng tinh thuần như khí, như nước lại như thể rắn này lại rèn luyện thuận buồm xuôi gió, tốc độ cực nhanh, ngắn ngủn không đến nửa canh giờ, trong mỗi một cái tế bào đan điền, kinh mạch cùng với thân thể của Trần Hạo liền rót đầy năng lượng, hiển nhiên đã đến cực hạn năng lượng hắn cất chứa.

Chẳng qua Trần Hạo cũng không ngừng lại, vẫn điên cuồng rèn luyện, thừa nhận thống khổ vượt qua cực hạn của bản thân, không ngừng áp súc năng lượng mãnh liệt mênh mông trong đan điền.

Một canh giờ, hai canh giờ...

“Hô...”

Lúc cảm giác không thể hấp thu một chút năng lượng nữa, Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm, mở mắt, ngôi sao vẫn như trước, cảnhh tượng chung quanh cũng không có chút biến hóa.

“Giờ phút này nếu mạnh mẽ đột phá vách ngăn nhị phẩm thần cấp hẳn là có khả năng... Vẫn là quên đi, mới không đến ba canh giờ, có là thời gian nước chảy thành sông, căn cơ mới có thể càng vững chắc...”

Trần Hạo thầm nghĩ, hít sâu một hơi, tâm thần dung nhập đến trong ảo diệu của võ lâm tuyệt học, liền tại trong động thiên này lòng không tạp niệm diễn luyện ra.

Làm Trần Hạo kinh ngạc là ban đầu động tác thân thể ắn tùy ý duỗi thân, cũng ở thế giới bên ngoài không có gì khác nhau, nhưng giờ phút này dùng tới năng lượng, thi triển tuyệt học, trong lúc ra quyền vung chưởng, thế mà giống như đặt mình trong keo dính, chịu cản trở thật lớn, tốc độ cùng uy lực chợt giảm không chỉ gấp mười, trở nên khó khăn đến cực điểm...

Trần Hạo vốn muốn làm là dùng tốc độ nhanh nhất đem năng lượng của mình tiêu xài không còn, không ai chiến đấu, chỉ có thể dùng một mình diễn luyện để hoàn thành, chỉ có ở trong lúc lặp lại phóng thích phát tiết cùng rèn luyện hấp thu, không ngừng đánh sâu vào cực hạn của mình, mới có thể làm cho công lực của mình trở nên càng lúc càng hùng hồn, đến lúc đó tự nhiên có thể nước chảy thành sông phá tan vách ngăn tấn thăng đến tam phẩm thần cấp. Nhưng sau khi có cái phát hiện này, Trần Hạo ở cùng lúc kinh ngạc, cũng cảm thấy dị thường hưng phấn, luyện kiếm, tu luyện trong nước, vốn chính là một loại phương thức tu luyện vô cùng tốt, nếu ở trong nước có thể làm được vung vẩy tự nhiên, vậy một khi đến trên mặt đất, uy lực, tốc độ bày ra sẽ tăng lên mấy lần. Từng lúc hắn tu luyện Độc Cô Kiếm Quyết các công pháp, ngay từ đầu là hoàn thành ở trong nước, hơn nữa theo thực lực của hắn tăng lên, còn vận dụng trọng lực tràng các thứ đẳng cấp cao. Nhưng sau khi đến nơi này, thân thể cường hãn, thiên địa năng lượng hùng hồn, lại thêm tầng thứ tâm cảnh trước kia tự nhiên liền có thể thi triển ra đủ loại võ lâm tuyệt học, chỉ cần thích ứng ngắn ngủi liền có thể phát huy ra lực lượng cường đại hơn xa so với hắn trên đất...

Cho nên, cho tới nay Trần Hạo ở lúc một mình lịch lãm tuy cũng chuyên môn tu luyện võ lâm tuyệt học, nhưng chưa bao giờ giống trên trái đất nảy sinh tôi luyện ác độc như vậy. Một là lực cản nước đơn thuần đối với hắn bây giờ thật sự cực kỳ bé nhỏ, hai là không bột đố gột nên hồ, ở trong thế giới trọng võ này, hắn không có khả năng bằng vào lực lượng một người tạo ra bất cứ thứ gì đẳng cấp cao nữa. Không cần thiết cũng không có hứng thú.

Mà bây giờ lực cản thần kỳ của Thất Tinh động thiên làm Trần Hạo hưng phấn, hưng phấn quên mục đích chủ yếu, liền đắm chìm đến trong tu luyện Ðộc Cô Kiếm Quyết, từ chiêu kiếm đơn giản nhất bắt đầu, từng lần nhìn như máy móc lặp lại một động tác.

Ngay từ đầu ở dưới lực cản khủng bố, kiếm của Trần Hạo rất chậm, thậm chí bị đè ép phương hướng xuất hiện lệch lạc. Nhưng Trần Hạo làm không biết mệt, quên tất cả, trong lòng chỉ có tu luyện, chỉ có kiếm, không ngừng cảm ứng lực cản biến hóa, thay đổi rất nhỏ phương thức mình vận dung năng lượng, tư thế, đường xuất kiếm, điều chỉnh từng chút...

Một canh giờ, hai canh giờ, nửa ngày...

Sau một ngày, tốc độ xuất kiếm của Trần Hạo rõ ràng so với vừa mới bắt đầu nhanh hơn rất nhiều, vững hơn rất nhiều. Tuy giờ phút này Trân Hạo chưa có cơ hội ra bên ngoài thử kiếm, nhưng biết cảnh giới của hắn ở trên kiếm đạo tuyệt đối có tăng lên.

“Hô... Một kiếm này không sai biệt lắm, nên kiếm thứ hai rồi... A... Ta sao ngay cả chính sự cũng đã quên?”

Lúc này, Trần Hạo mới nhớ tới, đến Thất Tinh động thiên mục đích chủ yếu là rèn luyện năng lượng, tăng cảnh giới. Mà không phải luyện kiếm.

Nhưng...

Ngoài miệng tuy là nói như thế, Trần Hạo ở sâu trong lòng thì càng muốn ở trong này luyện kiếm, dù sao hoàn cảnh như vậy tương tự là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, bỏ lỡ liền không có nữa. Về sau không đi đâu tìm nơi luyện kiếm tốt như vậy. Rèn luyện năng lượng, tăng lên cảnh giới, ở bên ngoài tuy kém, nhưng có đan dược, nguyên tinh thạch, hơn nữa còn có thánh địa tu luyện khác...

“Dù sao phải đem năng lượng tiêu xài không còn, rèn luyện cùng luyện kiếm cùng nhau là được... Không đúng...”

Trần Hạo nói tới đây, bỗng nhiên ý thức được mình luyện ước chừng sáu canh giờ nhưng năng lượng quanh thân không có bất cứ tiêu hao gì. Không những như thế lại còn so với ban đầu có ít nhiều tăng lên, nhất là năng lượng trạng thái dịch trong đan điền tựa như trở nên cô đọng hơn một chút. Đây là chuyện khó hiểu.

Trong kinh ngạc, Trần Hạo vội khoanh chân ngồi, ngưng thần cẩn thận cảm ứng tình trạng trong đan điền của mình, sau một lát rốt cuộc xác định phẩm chất năng lượng của mình đã có tăng lên. Tuy chỉ là một chút nhưng cái này ý nghĩa gì thì Trần Hạo lại rõ ràng. Năng lượng trạng thái dịch từ sau khi hắn đem năng lượng quanh thân rèn luyện thành trạng thái dịch liền không có bất cứ gì tăng lên, thẳng đến hai ngày trước lĩnh ngộ năng lượng cao cấp của nguyên anh, năng lượng trạng thái dịch trong đan điền mới cô đọng hơn một ít, mật độ trở nên lớn hơn. Rất hiển nhiên muốn làm cho năng lượng trở nên càng thêm cô đọng, tuyệt không phải một việc đơn giản. Nhưng bây giờ lại thông qua luyện kiếm, thần kỳ làm năng lượng trong đan điền của hắn cô đọng hẳn lên...

“Tiêu hao hết năng lượng, một lần nữa ngưng tụ sẽ là hiệu quả gì?”

Trần Hạo hưng phấn thầm nghĩ, không có bất cứ do dự gì, trong phút chốc phát ra từng đạo công kích cuồng bạo, mỗi một quyền, mỗi một chưởng, mỗi một kiếm, đều có năng lượng mênh mông khủng bố đánh ra, hắn phải làm là trong thời gian ngắn nhất tiêu hao sạch nặng lượng của mình, đem năng lượng trong cơ thể hoàn toàn một lần nữa rèn luyện khôi phục. Tuy chỉ là cô đọng một tia nhưng Trần Hạo lại tin chính là một tia này, chỉ cần một lần nữa rèn luyện xong, tuyệt đối có thể làm cho hắn dễ dàng tấn thăng đến tam phẩm thần cấp.

Nhưng...

Dù là như thế, Trần Hạo ước chừng dùng nửa canh giờ vẫn còn có một nửa năng lượng. Không thể không nói, năng lượng trong động thiên này thật sự là quá nồng hậu, quá tinh thuần, mặc dù Trần Hạo chưa tiến vào đả tọa rèn luyện, hơn nữa đang điên cuồng tiêu hao, nhưng tốc độ tự khôi phục cũng đã tăng lên rất nhiều lần. Liền làm cho ban đầu năng lượng có thể trong mấy phút đồng hồ tiêu xài không còn, phải dùng nửa canh giờ mới hao tổn một nửa.

“Không được, quá lãng phí thời gian... Ta thế mà chưa thể đem năng lượng quanh thân ngưng tụ thành một kích... D.m! Ta sao đã quên Thuấn Sát Kiếm Quyết?”

Trần Hạo bông nhiên nghĩ tới lần này đạt được song song đệ nhất, ban thưởng tuyệt học công pháp Thuấn Sát Kiếm Quyết.

“Thuấn Sát Kiếm Quyết là đỉnh cấp kiếm quyết tiên thiên cảnh, nháy mắt ngưng tụ công lực hoàn toàn, tuyệt địa phản kích, nhanh như thiểm điện, là vì thuấn sát, cẩn thận dùng” Trần Hạo nghĩ đến giới thiệu của Thuấn Sát Kiếm Quyết, không có bất cứ do dự gì, liền từ trữ vật không gian lấy ra ngọc giản.

“Trách không được ta lúc ấy không hiểu vì sao là phần thưởng này, thì ra đó là vì Thất Tinh động thiên đẩy nhanh tiêu hao năng lượng bản thân tiết kiệm thời gian... Cũng không đúng, nếu là vì vậy, hẳn là sớm để chúng ta tu luyện mới đúng, dù sao bất cứ tuyệt học nào cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn có thể lĩnh ngộ, đương nhiên...đây là đối với đệ tử bình thường mà nói... May mà là ngọc giản...” Trần Hạo tràn ngập tự tin nói.

Bóng tôi vô tận, Trần Hạo trừ có thể cảm ứng được thân thể mình, nhìn thấy ngôi sao kia, cái gì cũng không nhìn thấy. Nếu bí tịch bình thường văn tự ghi lại dù trên tay Trần Hạo cũng không có cách nào tu luyện, căn bản không nhìn thấy, nhưng ngọc giản lại khác.

Tê!

Một luồng năng lượng tinh thuần rót đến trong ngọc giản, nhất thời một phù văn huyền ảo liền bay vào mi tâm Trần Hạo. Chợt khẩu quyết tâm pháp Thuấn Sát Kiếm Quyết cùng với thuyết minh càng thêm chi tiết, rõ ràng hiện ra ở trong đầu Trần Hạo.

“Thì ra là thế...”

Trần Hạo sau khi nhìn thấy tâm pháp khẩu quyết cùng thuyết minh chi tiết, nhất thời biết mình phán đoán không sai. Thuấn Sát Kiếm Quyết này chỉ có một chiêu. Lúc vừa bắt đầu tu luyện không thể lĩnh ngộ ảo diệu của nó mà nói, căn bản không khống chế được năng lượng của mình, một kiếm liền sẽ tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của mình. Chỉ có sau khi thật sự lĩnh ngộ, hơn nữa dần dần quen thuộc, liền có thể khống chế thêm chút, có thể liên tục thi triển ba kiếm mới là đại thành. Có thể khống chế năng lượng một kiếm này cụ thể hao phí bao nhiêu mới là đỉnh phong.

Trần Hạo sau khi xác định không có bất cứ sai lầm nào, hít sâu một hơi, từng bước dựa theo phương thức vận hành năng lượng của Thuấn Sát Kiếm Quyết, thúc giục năng lượng của mình, nhất thời năng lượng trong đan điền tựa như sông vỡ đê, mãnh liệt mênh mông ở trong từng kinh mạch bắt đầu tuần hoàn trào về phía bảo kiếm trong tay.

Ong ong ong!

Bảo kiếm bắt đầu kịch liệt run rẩy, Trần Hạo cảm giác tinh khí thần quanh thân bị điên cuồng rút đi, đến lúc cực hạn mình có thể thừa nhận, Trần Hạo hét lớn một tiếng, đánh ra một kiếm!

Tê!

Một kiếm này ngưng tụ tinh khi thần toàn thân, nếu là ở bên ngoài mà nói, tất nhiên sẽ dẫn lên dao động khủng bố, nhưng ở trong không gian kỳ dị này, nhân kiếm hợp nhất của Trần Hạo chỉ lướt qua khoảng cách mấy chục trượng liền khắp nơi dưới lực cản thật lớn ngừng lại. Chung quanh thậm chí ngay cả gợn sóng cũng chưa tạo nên.

Nhưng mục đích lại đã đạt được, năng lượng hao hết.

Rèn luyện năng lượng, tu luyện Ðộc Cô Kiếm Quyết, thuấn sát tiêu hao sạch năng lượng...

Trần Hạo liền tuần hoàn không ngừng như vậy bắt đầu điên cuồng tu luyện, tu vi, chiến lực cũng lấy tốc độ tăng lên vượt qua bên ngoài mấy lần, từng lần phun ra nuốt vào năng lượng cũng trở nên càng ngày càng hùng hồn, càng ngày càng mênh mông.

...

Tầng ba, trong một khu vực phong bế khác.

Tê tê tê!

Trong không gian tối đen, từng tiếng xé gió truyền đến, sát phạt khí khủng bố, ở trong không gian đặc thù này tuy không thể lan tràn ra nhưng mỗi kiếm đâm ra, nơi đi qua đều tầng tầng gợn sóng, như là muốn đột phá năng lượng trói buộc chung quanh. Lực lượng khủng bố như thế hoàn toàn không phải Trần Hạo có thể bằng.

Kim Ðan cảnh.

Cũng chỉ có sau khi bước vào Kim Đan cảnh mới có thể khủng bố như thế.