Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 242: Thu Hoạch



Trên lý luận, một trăm viên linh đan cấp tám, hoặc là mười viên linh đan cấp chín, có thể đủ đổi một viên hạ phẩm nguyên tinh thạch. Nhưng dưới tình huống bình thường lại là không ai đồng ý đem nguyên tinh thạch đổi thành đan dược. Bởi vì nguyên tinh thạch đối với cao thủ Kim Đan cảnh trở lên là vật phẩm chuẩn bị tu luyện, dùng thực vật đến so sánh thì linh đan cấp tám cấp chín là cơm rau dưa, nguyên tinh thạch là thức ăn ngon.

Trung phẩm nguyên tinh thạch thì càng trân quý hơn, một viên trung phẩm nguyên tinh thạch tương đương với mười viên hạ phẩm, cũng chỉ là trên lý luận, thật muốn đổi, tuyệt đối có thể đổi được mười hai viên.

“Trung phẩm nguyên tinh thạch năm ngàn năm trăm viên, tương đương với sáu vạn sáu ngàn viên hạ phẩm nguyên tinh thạch, một viên hạ phẩm nguyên tinh thạch cứ dựa theo một trăm viên linh đan cấp tám tính, cũng là sáu trăm sáu mươi vạn viên linh đan cấp tám...”

Trừ trung phẩm nguyên tinh thạch còn có gần một vạn ba ngàn viên hạ phẩm nguyên tinh thạch, bốn vạn viên linh đan cấp chín, một trăm ba mươi vạn viên linh đan cấp tám. Những cái này cộng lại một chỗ thì không sai biệt lắm là một ngàn vạn viên linh đan cấp tám. Huống chi trong nhẫn trữ vật còn chồng chất vô số khối khoáng thạch lớn cùng đồ vật giá trị xa xỉ.

Không cần tính kĩ, Trần Hạo cũng biết giá trị trong nhẫn trữ vật này của Đoàn Dự Phi quả thật xa xa vượt qua một ngàn vạn viên linh đan cấp tám, thậm chí hai ngàn vạn cũng phải vượt qua.

“Hô...”

Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một chút ý cười, tuy cũng không nghĩ đạt được thù lao, cũng lấy thật. Nhất là nhìn thấy tài phú kinh người như thế bỗng làm Trần Hạo cảm thấy rất đáng giá, nên lấy thì lấy được. Tuy lấy cũng có chút mềm tay...

Nhưng đây là bọn họ tự nguyện. Giao dịch công bằng.

“Phạm Phóng có lẽ ít nhất còn cần một canh giờ mới có thể trở về. Xích Viêm Thú này sợ là không ngăn được hắn tiến vào... Khôi phục tới trạng thái đỉnh phong trước rồi nói sau”

Cứu chữa Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan, Trần Hạo cũng chưa hao phí năng lượng gì. Nhưng một kiếm chặt đứt Xích Viêm Thú lại hao phí ít nhất một phần năm năng lượng của hắn. Ðối mặt Phạm Phóng nửa bước Nguyên Anh, Trần Hạo không dám khinh thường.

Hít vào một hơi thật sâu, Trần Hạo lấy ra một khối trung phẩm nguyên tinh thạch, hai bàn tay đè trên nó, bắt đầu rèn luyện hấp thu năng lượng tinh thuần mênh mông trong đó.

...

Vù!

Thân hình Phạm Phóng như điện, dùng tốc độ nhanh nhất hướng khu an toàn quay về.

“Chết, chết, chết! Lần này ta tất nhiên phải đem tên cẩu tạp chủng đó chém thành thịt nát, luyện hóa linh hồn hắn, thần hồn đều diệt, trọn đời không thể siêu sinh! Báo thù rửa hận cho muội muội! Còn có Đạm Ðài Liên chưa đi ra...”

Lửa giận Phạm Phóng đè nén hai năm, theo khoảng cách khu an toàn càng gần, thiêu đốt càng kịch liệt.

Chẳng qua hắn vẫn có chút lo lắng Trần Hạo nói thực hay không. Chẳng qua bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời tin, bởi vì hắn không cách nào tìm được Trần Hạo.

...

Thiếu nữ tuyệt sắc váy dài màu lam vô thanh vô tức, tuy Phạm Phóng nửa bước Nguyên Anh đem tốc độ tăng lên tới cực hạn nhưng thân hình thiếu nữ này lại giống như lướt qua, trước sau vẫn duy trì khoảng cách cùng Phạm Phóng giống nhau, không kém chút nào.

Chẳng qua trên người Phạm Phóng tản mát ra khí tức khủng bố lại làm cho thiếu nữ khẽ nhíu mày ngài.

...

“Này, các ngươi đang chạy cái gì?”

Một tia sáng bỗng nhiên từ trong một cái hàng rẽ bắn vọt ra, lúc nhìn thấy từng bóng người đều đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, rất nhanh hướng về phương hướng khu an toàn mà đi, thân hình người này nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở bên một người tu luyện chạy như điên, trên cao nhìn xuống hỏi.

“A? Chúng ta đuổi... Đuổi theo Phạm Phóng, siêu cấp thiên tài Ngự Kiếm tông Phạm Phóng...” Đệ tử kia hơi kinh hãi, cảm ứng được khí tức khủng bố trên người đối phương, vội trả lời theo sự thật.

“Ngự Kiếm tông Phạm Phóng?”

“Phải. Chúng ta chỉ là xem náo nhiệt... Phạm Phóng muốn đuổi giết Trích Tinh Môn Trần Hạo, Trần Hạo kia cũng là siêu cấp thiên tài...”

“Siêu cấp thiên tài rắm chó!” Bóng người đó sau khi hiểu là chuyện gì, khinh thường nói, nói xong liền hóa thành một tia sáng, nhanh chóng đi.

“Trần Hạo, á quân Bách Triều bảng cùng Lãnh Diệc Hàn đánh ngang tay, nghe nói giao hảo với Lãnh Diệc Hàn. Hừ... Hắn đó là hắn chém giết đệ tử Ngự Kiếm tông? Ta trái lại muốn xem Bách Triều bảng nho nhỏ có bao nhiêu nghịch thiên!”

Bóng người này chính là Vạn Đan các nội môn đệ tử, Niếp Vạn Sơn, đứng hạng nhất của mười đại cao thủ, gia hỏa đã động định vị bàn, phá hỏng chuyện tốt của Trần Hạo. Giờ phút này trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lóng lánh một cỗ hung ác. Ban đầu hắn cho rằng là Lãnh Diệc Hàn xử lý đệ tử Ngự Kiếm tông, mà dựa theo tình hình bây giờ xem hẳn là Trần Hạo. Trần Hạo và Lãnh Diệc Hàn giao hảo, hắn tất nhiên muốn chạy đi xem một chút, nói không chừng có thể phát hiện Lãnh Diệc Hàn, thực lực lại tăng lên, hắn có lòng tin đem Lãnh Diệc Hàn vốn là không bằng hắn chém giết ở trong này.

...

“Ồ? Thiếu nữ thật xinh đẹp... Thực lực cũng không tệ!”

Tốc độ kinh người, Niếp Vạn Sơn rất nhanh đã vượt qua vô số người tu luyện, chạy tới phía trước. Nhưng vào lúc này hắn thấy được một bóng người uyển chuyển mặc váy lam, xuyên thấu qua khăn che mặt màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp của thiếu nữ.

Tê!

Đột nhiên tăng tốc độ lên lần nữa, Niếp Vạn Sơn nhanh như chớp xuất hiện ở bên người thiếu nữ tuyệt sắc.

Thiếu nữ khẽ nhíu mày, một cỗ khí tức lạnh lùng chợt nổ bắn ra.

“Ha ha... Cô nương, đừng hiểu lầm! Tại hạ Vạn Đan các nội môn đứng hạng nhất Niếp Vạn Sơn. Xin hỏi phương danh của cô nương?” Niếp Vạn Sơn mỉm cười, ào ào nói. Trên mặt nham hiểm ác độc đã sớm biến mất không dấu vết, ánh mắt sáng ngời có thần, không chút che giấu thưởng thức đối với thiếu nữ tuyệt sắc, tao nhã, ôm quyền nói.

Niếp Vạn Sơn tự tin bằng danh tiếng hắn ở tu luyện giới cùng với bản thân phong lưu phóng khoáng, bộ dáng anh tuấn tiêu sái, thắng được hảo cảm của mỹ nữ tuyệt sắc này không có bất cứ vấn đề gì.

“Vạn Đan các nội môn đứng hạng nhất tựa như là Lãnh Diệc Hàn nhỉ?”

Làm Niếp Vạn Sơn không ngờ tới là thiếu nữ tuy đã thu hồi chiến ý, nhưng lại mang theo một tia ngữ khí trào phúng, nhìn thoáng qua Niếp Vạn Sơn nói. Thanh âm rất êm tai, chỉ mang theo một cỗ lạnh lẽo làm người ta sợ hãi dựng tóc gáy.

Sắc mặt Niếp Vạn Sơn trầm xuống, nếu là người khác dám trước mặt hắn nói như thế, tất nhiên một chưởng đập chết, nhưng bây giờ lại áp chế lửa giận trong lòng, mỉm cười nói: “Tin tức của cô nương cũng linh thông, chẳng qua ngươi đại khái không biết, Lãnh Diệc Hàn chiến thắng ta hoàn toàn là bằng vào đánh lén không biết xấu hổ nhỉ? Ha ha... Lãnh Diệc Hàn cũng đã đến động cổ Hắc Phong, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, ngươi rất nhanh sẽ biết ai mới là số một thật sự của Vạn Đan các, có ta, không có hắn!”

“Phải không? Vậy cũng thực làm người ta chờ mong...” Thiếu nữ thản nhiên nói, sâu trong đôi mắt tuyệt đẹp, không thể phát hiện một đạo lạnh lùng.

“Xin hỏi phương danh cô nương? Là cao cấp tông môn nào?” Trên mặt Niếp Vạn Sơn lóng lánh một cỗ tự tin, hỏi lần nữa.

“Trần Tuyết, tán tu” Cô gái lạnh nhạt nói.

“Tên rất hay... Không nghĩ tới Trần Tuyết cô nương tu vi như thế, lại là tán tu, thật là đáng tiếc... Trần Tuyết cô nương, đồng ý gia nhập Vạn Ðan các chúng ta hay không? Lấy tuổi, cảnh giới Trần cô nương, ta chỉ cần một câu, tông môn khẳng định sẽ cho ngươi đãi ngộ trọng điểm của nội môn đệ tử!”

“Xin lỗi, ta đối với tông môn không có hứng thú”

Vèo!

Thiếu nữ tuyệt sắc nói xong,, chợt đẩy nhanh tốc độ. Hiển nhiên không muốn cùng một chỗ với Niếp Vạn Sơn.

“Có ngạo khí, thật là không tệ...”

Niếp Vạn Sơn không chút phật lòng, mỉm cười, đuổi theo lần nữa. Mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, hơn nữa có được tu vi như thế, người theo đuổi tất nhiên nhiều đếm không xuể, nếu dễ dàng tới tay, đã sớm trở thành đạo lữ của người khác. Cũng không đến nỗi lưu đến bây giờ. Lần này có thể gặp được, ở Niếp Vạn Sơn xem ra là đại cơ duyên của hắn, không có chút kiên nhẫn sao được?

...

“Xích Viêm Thú?”

Phạm Phóng nhanh chóng tới, cách xa ngoài mấy trăm dặm đã cảm ứng được một khí tức yêu thú khủng bố, ban đầu trong lòng còn kỳ quái, khu an toàn không thể xuất hiện yêu khí khủng bố như thế. Sau khi tiếp cận đến phạm vi tầm mắt, Phạm Phóng chợt dừng lại, ở ngoài ba trăm dặm, tràn ngập kinh hãi nhìn chằm chằm Xích Viêm Thú khổng lồ như núi chặn cửa vào khu cung điện.

Ngao ngao ngao!

Thú rống khủng bố, tựa như ẩn chứa căm giận ngút trời.

“Vậy mà là Xích Viêm Thú? Sao có thể đến nơi đây?”

Theo sát mà đến, trong ánh mắt thiếu nữ tuyệt sắc cùng Niếp Vạn Sơn cũng lộ ra một tia kinh hãi, thầm nghĩ.

Ba người ai cũng không dám không kiêng nể gì tới gần, đều thu liễm toàn bộ khí tức.

Xích Viêm Thú khủng bố, bọn họ đều rõ ràng một khi bị đuổi kịp, mặc dù là bọn họ cũng không cách nào chạy thoát độc thú, chẳng qua may mà nơi này là khu an toàn. Ngăn cản ngắn ngủi, trốn vào khu an toàn lại là không có vấn đề.

Chẳng qua làm bọn họ kỳ quái là Xích Viêm Thú rõ ràng ở ngay sau đó đã cảm ứng được bọn họ đến nhưng không lao tới. Chỉ thủ cửa lớn cung điện, rầm rầm đi thong thả rống giận.

“A...”

Ngay tại Phạm Phóng cùng Niếp Vạn Sơn, thiếu nữ tuyệt sắc do dự một lát thời gian, một số người tu luyện đã lục tục tới, dưới sự hoảng sợ đều kìm lòng không được bộc phát ra từng trận kinh hô.

“Chờ chính là các ngươi!”

Trên mặt Phạm Phóng lóng lánh ra một cỗ hung ác, chợt lao về phía cửa lớn khu an toàn.

Nhiều người, mục tiêu mới nhiều.

Phạm Phóng xác định mình có thể chống đỡ Xích Viêm Thú một lát, nhưng nếu Xích Viêm Thú không cho hắn thời gian tiến vào khu an toàn, hơn nữa đuổi giết hắn mà nói, có thể sẽ hỏng. Đã sớm phát giác hai cao thủ phía sau, Phạm Phóng cũng chưa đem hai người tính toán ở trong.

Bởi vì hắn hiểu, cảnh giới khí tức của nữ tử tuyệt sắc kia cực kỳ mịt mờ, hơn nữa tốc độ tuyệt đối không thua gì hắn. Một cao thủ vừa đuổi tới trong chốc lát, Niếp Vạn Sơn, Phạm Phóng đã sớm nhận ra, chỉ là không có kết giao. Niếp Vạn Sơn mạnh bao nhiêu, hắn hiểu rõ trong lòng, thắng bại ở thời điểm chưa thật sự giao thủ, căn bản không thể có kết luận.

Cho nên hai người như thế nào cũng khả năng không lớn trở thành người chịu tội thay hắn.

Nhưng bây giờ khác, người tu luyện lục tục đến, một số người biết Xích Viêm Thú khủng bố còn tốt, một số khác tuy cảm giác được Xích Viêm Thú khủng bố, nhưng không phải mười phần sợ hãi, ở bọn họ xem ra, nhiều cao thủ như vậy ở đây, một yêu thú không thể nào lật trời được.

Chíu!

Phạm Phóng hóa thành một tia sáng, khí tức quanh thân như trước ở trạng thái thu liễm, nhưng tốc độ lại không phải quá nhanh lao qua.

Quả nhiên, như hắn dự đoán. Không ít người tu luyện không rõ bất tử thân của Xích Viêm Thú, nhìn thấy Phạm Phóng đón đầu mà lên, nhất thời muốn nhờ, theo sát mà đi.

“Trần Tuyết cô nương, đi thôi, chúng ta cũng...”

Vù!

Thiếu nữ tuyệt sắc đối với ruồi bọ bên người ngoảnh mặt làm ngơ, để ý cũng không để ý, liền hóa thành một dải ánh sáng, hiển nhiên bị ruồi bọ lải nhải, không biết liêm sỉ là thứ gì quấn nửa canh giờ, nàng đã mất đi tính nhẫn nại cơ bản nhất.

“Hừ, ngạo cái gì! Nữ nhân Niếp Vạn Sơn ta coi trọng còn chưa có ai có thể chạy khỏi lòng bàn tay. Một tán tu mà thôi... Nếu không xem ngươi có chút phân lượng... Nhịn chút nữa, vượt qua điểm mấu chốt của ta thì chớ có trách ta điên đảo thứ tự, chinh phục thân thể ngươi trước, chinh phục tâm ngươi sau...”

Trong lòng Niếp Vạn Sơn hung ác nghĩ, nhìn chằm chằm váy lam uyển chuyển kia, trong ánh mắt lóng lánh ra một cỗ dâm tà không thể phát hiện, bước ra một bước nhanh như chớp xông ra ngoài.

“Ba đại cao thủ đều xông ra rồi, còn do dự cái gì? Tận dụng thời cơ!”

“Ði, thừa dịp bây giờ xông vào khu an toàn!”

“Phạm sư huynh đi, mau!”

Có thể đuổi theo Phạm Phóng đi ra xem kịch, tất nhiên là đệ tử lòng hiếu kỳ rất nặng, đến giờ khắc này tự nhiên sẽ không từ bỏ. Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng người tu luyện vốn chính là nguy hiểm trùng trùng qua ngày, nhiều người như vậy, đối với lịch lãm hung hiểm dị thường căn bản không coi là gì. Chỉ cần có một tia cơ hội, lao vào khu an toàn là được.

“Phạm Phóng lao tới rồi, thật nhiều người tu luyện, lần này náo nhiệt rồi!”

“Không phải chứ? Nữ nhân thật kinh diễm!”

“Đó là ai, tựa như khí tức càng mạnh hơn?”

Phạm Phóng, mỹ nữ tuyệt sắc, Niếp Vạn Sơn cái sau vượt cái trước, đi trước làm gương. Ba người đều rõ ràng lực lượng liên thủ càng dễ dàng đối phó Xích Viêm Thú hơn, xông vào khu an toàn.

“Ngao!”

Xích Viêm Thú ở thời điểm đám người Phạm Phóng lao tới, nhất thời xoay người, phát ra một tiếng rống giận uy hiếp thiên hạ, lần này rống giận cùng vừa rồi rống giận rõ ràng có khác biệt thật lớn, thanh âm đó giống như từng đạo kinh lôi, phá vỡ bầu trời, ẩn chứa khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa, dẫn tới yêu thú phạm vi ngàn dặm ở dưới loại khí tức khủng bố này đều phủ phục xuống đất, rụt cổ, cả người run rẩy. Một số người tu luyên Kim Ðan cảnh sơ kỳ càng là giống hạ giáo tử “Phốc phốc phốc” vẻ mặt trắng bệch từ không trung rơi xuống...

Sóng âm công kích!

“Cút cho ta, Ngự Kiếm Lưu Tinh Trảm!” Phạm Phóng hét lớn một tiếng.

“Xuyên Sơn Quyền!”

“Ðiểm Thương Chỉ!”

Dẫn đầu ở phía trước, Phạm Phóng, Niếp Vạn Sơn, thiếu nữ tuyệt sắc, ở thời điểm tiếp cận đến Xích Viêm Thú hơn nghìn trượng, trước sau thi triển ra tuyệt học cường hãn, thu liễm khí tức, chợt cảnh giới bùng nổ đến cực kỳ khủng bố, hầu như là cùng lúc ra tay!

Phạm Phóng thi triển chính là vô thượng tuyệt học kiếm Ngự Thương Khung Quyết của Ngự Kiếm tông, tay bắt kiếm chỉ, bản thể bảo kiếm liền ẩn chứa khí tức khủng bố sắc bén như xé rách hư không!