Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 389: Căn Cứ Địa



Thời điểm ba canh giờ, đám người Trần Hạo đã xa xa biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.

Nhưng đoàn trưởng Dã Lang thủ hộ đoàn Hồ Bác Lãng lại khởi động Thông Linh Kính, thân là thống lĩnh mới có thể có. Cùng Trần Hạo thành lập liên hệ, thường thường xem xét tình huống đám người Trần Hạo, càng xem càng kinh hãi. Nhất là Trần Hạo, Mộng Tịch Dao cùng với Cao Đại Tráng đôi đạo lữ cực phẩm này, tuy biểu hiện ra chiến lực cũng không mạnh, đối với bọn họ thậm chí yếu hơn không ít, nhưng chân nguyên của bốn người lại như tiêu hao không hết, một khắc cũng chưa nghỉ ngơi...

“Quá mạnh rồi... Đám gia hỏa này không hổ là yêu nghiệt tập hợp. Nếu tiếp tục như vậy, sợ là chiến tích của chúng ta cũng không cao bằng bọn họ...”

“Mộng Tịch Dao thân là một trong những nhân vật lĩnh quân Tung Viễn thành, có được thể lực biến thái như vậy, thật ra có thể lý giải. Đôi đạo lữ làm cho người ta muốn nôn kia rõ ràng là song tu một loại công pháp kỳ lạ mới làm cho bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ. Nhưng kẻ tên Trần Hạo kia lại quá khoa trương rồi...”

“Phải, tiểu tử này thực không đơn giản. Cũng hơn ba canh giờ rồi, ngươi xem hắn công kích chẳng những chưa yếu bớt, ngược lại trở nên càng lúc càng mạnh, cũng kinh người là ngay cả một chút thương thế cũng chưa bị... Mẹ, đây còn là người sao? Chẳng lẽ hắn so với Mộng Tịch Dao còn mạnh hơn?”

“Vậy sao có thể? Hắn chỉ mạnh ở trên sự chịu đựng cùng vận dụng lực lượng. Thật sự quyết chiến, không có khả năng là đối thủ của Mộng Tịch Dao. Mộng Tịch Dao ở thời điểm Nguyên Thần sơ kì đã có được chiến lực khiêu chiến Nguyên Thần hậu kỳ, bây giờ nàng đã bước vào Nguyên Thần trung kỳ, trừ đoàn trưởng ngươi, chúng ta những người này không có một ai là đối thủ của ả...” Trong đó một cao thủ Nguyên Thần hậu kỳ nói. Trên thực tế hắn muốn nói là mặc dù đoàn trưởng Hồ Bác Lãng chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Mộng Tịch Dao, chỉ ngại bởi mặt mũi Hồ Bác Lãng nên không dám nói ra.

“Cũng không dễ nói... Gia hỏa này, ta càng nhìn càng nguy hiểm... Các ngươi nghĩ một chút, ở trong đám người Thủy Vương, Bách Lí Liên Thành, Cảnh Thiên Cương, kẻ nào không phải siêu cấp thiên tài như yêu nghiệt? Nhưng hắn lại có thể lên làm đoàn trưởng, cái này nói rõ cái gì? Gia hỏa này tuyệt đối không đơn giản... Ngươi xem bộ dáng hắn bây giờ, nào như đã trải qua hơn ba canh giờ chiến đấu? Nếu ta đoán không sai, chiến lực của hắn chỉ sợ tuyệt không kém hơn Mộng Tịch Dao...” Một người khác nói.

“Xem ra trên người bọn họ chúng ta là không kiếm được tiền. Đám gia hỏa này quá biến thái! Ðều ra sức chút cho ta, nếu để chiến tích bọn chúng vượt qua chúng ta thì quá mất mặt...” Hồ Bác Lãng lớn tiếng nói.

Đến bây giờ, đừng nói dùng thủ đoạn không biết xấu hổ đùa giỡn mỹ nữ, cái đó căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Trên thực tế, lúc Mộng Tịch Dao gia nhập Ngạo Thiên, bọn họ đã chặt đứt cái ý niệm này. Bây giờ càng không dám suy nghĩ.

...

Phốc phốc phốc...

Năm canh giờ sau, mọi người kể cả Trần Hạo ở bên trong rốt cuộc thoải mái không nổi nữa, chung quanh đã bắt đầu xuất hiện quái thú Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều có khoảng mười con, phát ra công kích cường hãn làm mọi người đều vô cùng thê thảm, đã không thể dùng vết thương nhẹ đơn giản để hình dung. Dù là Trần Hạo cũng đã nôn ra máu tươi mấy lần, trên người cũng xuất hiện miệng vết thương to nhỏ, đi trước làm gương, hắn thừa nhận công kích so với những người khác cường hãn hơn nhiều, nhưng làm cho mọi người chết lặng là Trần Hạo vẫn chưa hạ lệnh ngừng tiến lên, càng không có chút tính toán lựa chọn căn cứ địa.

Cao Đại Tráng và Bạch Tiểu Mỹ ở nửa canh giờ trước, tuy cực kỳ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì được nữa, trốn vào trong chiến trận khôi phục. Mà Mộng Tịch Dao được đám người Thủy Vương công nhận chiến lực số một, cũng ở hơn mười phút trước, không cam lòng, nhận thua. Toàn bộ đoàn đội mười bảy người, chỉ có Trần Hạo kiên trì đến bây giờ, hơn nữa không có chút tính toán nghỉ ngơi.

Trần Hạo đang khiêu chiến cực hạn của mọi người, cũng đang đánh sâu vào cực hạn của mình. Sở dĩ làm như thế tất nhiên là muốn tăng lên thực lực toàn bộ thành viên của Ngạo Thiên, hắn đã cùng mọi người xây dựng Ngạo Thiên, đó là đã tiếp nhận toàn bộ huynh đệ tỷ muội tồn tại. Đương nhiên Trần Hạo cũng ôm tâm tính chấn nhiếp mọi người. Đám gia hỏa này trong xương tủy đều là kiệt ngạo bất tuân, muốn thành lập uy tín của mình chỉ có bằng vào thực lực thật sự làm cho bọn họ hoàn toàn tin phục. Nếu không, Ngạo Thiên vĩnh viễn chỉ là năm bè bảy mảng, muốn thật sự lớn mạnh lên, căn bản không có khả năng.

Tình huống như vậy, nếu đổi làm Trần Hạo đời trước, quả quyết là thủ đoạn thiết huyết trấn áp. Không phục thì đánh tới ngươi phục. Nhưng Trần Hạo bây giờ, không phải là thủ hạ đối với mình sợ hãi, nói gì nghe nấy, nhưng là huynh đệ tỷ muội có thể trao đổi, có thể hòa bình đối đãi. Cho nên thủ đoạn của hắn nhu hòa hơn rất nhiều, không những muốn dùng thực lực của mình làm bọn người kia tin phục, còn muốn lấy đức phục người. Đương nhiên loại đức này của Trần Hạo cũng không phải loại đức ra vẻ đạo mạo.

...

“Cũng không được rồi?”

Qua nửa canh giờ nữa, Trần Hạo nhìn chiến trận càng co càng nhỏ, hầu như hoàn toàn tụ tập đến phía sau hắn, sớm đầy mặt vết máu, không quản được giả bộ trâu bò nữa, hắn lên tiếng hỏi.

“Không được nữa, không được nữa...”

“Thực không được nữa...”

“Còn có thể nói chuyện, sao không được? Nam nhân không thể nói không được... Ừm, nữ nhân cũng không thể! Tiếp tục xâm nhập! Từ giờ trở đi, ta không ra tay giúp các ngươi giải quyết nguy cơ nữa, nếu chết, ta sẽ đốt nhiều giấy chút cho các ngươi!”

“Không phải chứ?” Nghe được Trần Hạo nói, đám người Bách Lí Liên Thành nhất thời lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không ra tay giúp ý nghĩa là... Đến bây giờ, chung quanh đã hầu như đều là yêu thú Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, bất cứ một cái đại chiêu nào tới, mọi người đều có nguy hiểm sinh mệnh, hơn nữa, mặc dù mọi người thay phiên nghỉ ngơi, đều căn bản không thể khôi phục cái gì, không sai biệt lắm mỗi một người đều đến bên bờ sụp đổ.

“Cái này...”

“Hạo ca... Chúng ta thực chống đỡ không được nữa...” Ở thời điểm ánh mắt mọi người nhìn về phía hoa tỷ muội cầu cứu, Lãnh Ngưng Nhạc cố nén cả người đau nhức, nói.

“Không có việc gì, Nhạc Nhạc, ngươi cùng Hoan Hoan nếu ngã xuống, ta sẽ đốt hai lần giấy cho các ngươi... Cam đoan các ngươi sau khi chết đều là người giàu có!” Trần Hạo không lưu tình chút nào nói: “Muốn sống, phải lấy ra lực lượng của bản thân các ngươi! Nhìn thấy phía trước cái cung điện cao cao kia không? Căn cứ địa của chúng ta lựa chọn nơi đó, có thể kiên trì được hay không, chỉ xem bản thân các ngươi!”

“Con mẹ nó chứ... Vậy ít nhất mười dặm...”

Chính là Thủy Vương nhìn thấy tòa cung điện đó cũng có chút tuyệt vọng.

“Bảy thành viên lâm thời các ngươi không ở trong hàng ngũ này! Lượng sức mà đi, kiên trì không được thì tới bên người ta! Về phần mấy người các ngươi, đều đừng nói lời thừa, tiềm lực con người là vô hạn, chỉ xem các ngươi có thể phá tan cực hạn của bản thân hay không! Ở trong loại yêu thú cấp thấp này, có thể tôi luyện cũng chỉ có điểm ấy. Nếu ngay cả cái này cũng không kiên trì được, các ngươi nào xứng tranh vị trí lão đại này với ta? Ngay cả thành viên của Ngạo Thiên cũng không xứng! Nếu không chết thì theo ta kiên trì đến cuối cùng!” Trần Hạo nhìn cũng không nhìn mọi người, vừa điên cuồng vung kiếm, vừa tràn ngập cuồng ngạo nói.

Khinh bỉ cùng khiêu khích trong lời nói tuyệt đối là trắng trợn...

Nhưng đám người Thủy Vương giờ phút này lại rõ ràng bị lời của Trần Hạo khơi dậy cuồng ngạo trong xương tủy, cũng rõ ràng ý tứ của Trần Hạo là cái gì.

Từng người hít sâu một hơi, không nói nhiều nữa.

“Càng là thời điểm nguy hiểm nhất, càng phải giữ bình tĩnh, có đôi khi trả giá lớn, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, chính là đúng. Dưới tình trạng như thế, cần thiết nhất đó là làm tiêu hao ít nhất, tất cả lấy cái này làm điều kiện tiên quyết. Cho dù là dùng thân thể bị thương đi đổi!”

“Mấy người các ngươi phối hợp còn có không gian đào bới rất lớn, không cần cầu các ngươi làm được như Hoan Hoan Nhạc Nhạc lòng có linh tê, cũng không yêu cầu các ngươi làm được như Cao Đại Tráng cùng Bạch Tiểu Mỹ thân mật khăng khít, nhưng ít ra không thể có quá nhiều sơ hở! Ðây là tiềm chất thời điểm chúng ta tác chiến đoàn đội phải có!”

“Bách Lí Liên Thành, nếu ngươi vừa rồi xông lên thay Cảnh Thiên Cương ngăn cản một kích này, ngươi chỉ bị thương thêm chút, Cảnh Thiên Cương liền sẽ không ở lúc này thi triển đại chiêu hao phí năng lượng, với ngươi là tổn thất, đối với đoàn đội lại là bảo tồn thực lực. Đoàn đội cần có được tinh thần kính dâng cùng hy sinh của cá nhân, ta không cần cầu các ngươi hy sinh, nhưng kính dâng lại phải làm được!”

Không ai biết mọi người là như thế nào kiên trì đến trong tòa cung điện cao lớn đó, nhưng tiếng Trần Hạo thường thường vang vọng ở trong tai mọi người làm cho mọi người kinh hãi.

Một là lời Trần Hạo nói ra làm bọn họ kinh hãi. Không hề nghi ngờ, mỗi một câu đều chỉ điểm với bọn họ. Hai là Trần Hạo từ đầu đến cuối cũng chưa từng nghỉ ngơi, hơn nữa giờ phút này còn đang đối mặt công kích so với bọn hắn càng khủng bố hơn, đi trước làm gương, nhưng chỉ để lại cho bọn hắn bóng lưng, Trần Hạo như thấy rõ ràng bất cứ một động tác nào của bọn họ đối với tình huống bọn họ gặp rõ như lòng bàn tay. Ba là mọi người ai nấy cũng thấy được Trần Hạo giờ phút này đã bị thương tuyệt đối so với bọn họ càng nghiêm trọng hơn, nhưng từng chiêu thức của Trần Hạo như trước không có bất cứ gì hỗn loạn, luôn có thể sử dụng cái giá nhỏ nhất đổi về hiệu quả lớn nhất.

Sau khi bước vào trong cung điện sớm mở rộng cánh cửa lớn, một con yêu thú thật lớn mặt người thân thú cuộn tròn ở trung ương đại sảnh của cung điện, bộ lông quanh thân màu đen như từng cây kim thép đen thô to dựng thẳng lên, đôi mắt màu đỏ tươi ẩn chứa căm giận ngút trời, tràn ngập bễ nghễ nhìn chằm chằm đám người Trần Hạo. Ðây là một con yêu thú thống lĩnh Nguyên Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Nhìn thấy con yêu thú này, dù là thực lực mạnh nhất Mộng Tịch Dao trong lòng cũng lộp bộp một chút, không ai nghĩ đến trong cung điện này lại chiếm cứ tồn tại khủng bố như thế, Nguyên Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong, ở trong thuyết minh chi tiết của nhiệm vụ chính là quái thú cường đại nhất trong Thiên Hổ cổ thành. Mọi người dù ở trạng thái đỉnh phong gặp phải cũng phải hao phí một phen công phu, mà giờ phút này từng người năng lượng gần như hao hết đều đến bên bờ sụp đổ, khó có thể là địch thủ của nó.

Đây còn cân nhắc đến nhân tố biến thái của mọi người. Trên thực tế, nếu là thủ hộ đoàn cấp một, cấp hai khác gặp phải quái thú Nguyên Thần hậu kỳ đỉnh phong này, sợ liền tè ra quần tránh đi.

Đương nhiên, dù mọi người giờ phút này cũng muốn lui về phía sau, nhưng mấu chốt nhất là bọn họ đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, lui về phía sau, tuy có thể tránh con quái thú cường đại này, nhưng sẽ gặp phải vô số quái thú đánh tới, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.

“Làm sao bây giờ?” Mọi người đều nhìn về phía Trần Hạo đứng mũi chịu sào.

“Ðại gia hỏa này giao cho ta! Các ngươi thủ hộ cửa lớn, đừng để cho quái thú khác tiến vào là được!” Trần Hạo hít một hơi thật sâu nói. Mặc dù là hắn cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế. Trong cung điện có yêu thú là khẳng định, nhưng đây rõ ràng còn chưa tới trung tâm thành trì, mà đã gặp quái thú Nguyên Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

“To miệng không biết ngại! Dám xâm nhập cung điện của bổn vương, các ngươi đều phải chết! Thủ hộ đoàn cấp một nho nhỏ cũng dám đến. Khặc khặc khặc...”

Làm mọi người kinh ngạc là quái thú mặt người thân thú thế mà miệng nói tiếng người, miệng nói tiếng người thì thôi, dù sao quái thú tu vi cao cường, chỉ cần có được trí tuệ nhất định liền có thể học được ngôn ngữ nhân loại, nhất là loại quái thú thân phận thống lĩnh này, có trí tuệ tuyệt đối không kém hơn nhân loại, nhưng thật sự làm cho mọi người kinh ngạc là lời quái thú này nói ra làm mọi người rõ ràng con quái thú này chẳng những có thể miệng nói tiếng người, còn đối với tình huống của thủ hộ đoàn rõ ràng một hai.

“Nếu là bổn vương không đoán sai, các người hẳn là đã tiếp nhận nhiệm vụ đoàn thể cấp ba, đúng không?”

“Chậc chậc... Không nghĩ tới ngươi đại gia hỏa này lại thông minh như thế. Không sai, đúng là nhiệm vụ cấp ba, thế nào?” Ban đầu đã chuẩn bị lập tức động thủ, Trần Hạo sau khi nghe thấy quái thú nói, lại dừng bước chân, vừa nhanh chóng khôi phục lực lượng của mình, vừa nói. Đồng thời cũng câu thông tồn tại thần bí, bắt đầu rèn luyện linh tuyền, âm thầm bổ sung bản thân.

“Như thế nào? Rất nhanh nhiệm vụ này liền sẽ thăng đến cấp bốn. Chẳng qua khi đó chúng ta đã rời khỏi... Có thể cho các ngươi săn giết cũng chỉ có những con rối biến dị này... Khặc khặc khặc khặc... Muốn nhân cơ hội khôi phục sao? Các ngươi không có cơ hội...”

Quái thú cuồng ngạo vô cùng nói, cùng lúc nói, “Oành” một tiếng vang lớn, thân hình khổng lồ nhất thời tản mát ra một cỗ uy áp khủng bố đến cực điểm, ánh mắt nhìn về phía đám người Trần Hạo, như đang nhìn con mồi tới tay, cái miệng to màu đỏ mở ra, tràn ngập tàn nhẫn liếm đầu lưỡi màu đỏ tươi của mình. Âm trầm cười, từng bước hướng về đám người Trần Hạo tới gần. Bước ra mỗi một bước, toàn bộ cung điện cũng nhoáng lên một cái.

Nhìn vẻ mặt mọi người, nó rất hưởng thụ loại cảm giác này.