Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 390: Hiểm Cảnh



“Trần đoàn trưởng, rút đi, yêu thú này chúng ta không thể chống lại!” Mộng Tịch Dao vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Lão đại, rút đi!” Đám người Thủy Vương cũng nói.

Mọi người vừa chống đỡ yêu thú ngoài cửa lớn, vừa kinh hồn táng đảm nói. Bây giờ bọn họ đã là lực bất tòng tâm, dù là lui cũng cần Trần Hạo đảm đương tiên phong. Hơn nữa vô luận là ai cũng đã cảm thấy khí tức tử vong. Lời của con quái thú này cùng khí tức trên người tản mát ra đã rõ ràng nói cho mọi người đây tuyệt đối không phải là một quái thú Nguyên Thần hậu kỳ đỉnh phong đơn giản. Không những có được trí tuệ kinh người, hơn nữa là đến từ cao thủ trong vực ngoại chủng tộc. Bố cục Thiên Hổ cổ thành này rất có thể là một cái hiểm cảnh chuyên môn nhằm vào người thủ hộ.

“Thủ chặt cửa lớn!”

Làm sắc mặt mọi người trở nên càng thêm khó coi là Trần Hạo lại lạnh giọng nói. Lúc này, dù là Mộng Tịch Dao cũng khẽ nhíu mày. Nàng rất rõ ràng mọi người lâm vào tuyệt cảnh như thế hoàn toàn là vì Trần Hạo kiên trì. Nàng và đám người Thủy Vương giống nhau, cũng không trách Trần Hạo, dù sao Trần Hạo cũng vì tôi luyện mọi người. Nhưng đến bây giờ loại tình huống này, kiên trì tiếp không có ý nghĩa tôi luyện nữa. Ðó là chịu chết. Bây giờ bỏ chạy, ít nhất còn có thể sống sót vài người. Không trốn, chỉ có toàn quân bị diệt. Mà vô luận trốn hay không trốn, quyền quyết định trên thực tế hoàn toàn gửi gắm ở trên người Trần Hạo. Bởi vì bỏ chạy cũng cần Trần Hạo đảm đương chủ lực, mọi người mới có hy vọng lao ra một bộ phận.

Xẹt!

Thời điểm mọi người ở đây còn muốn khuyên bảo, Trần Hạo đã động.

Vốn đã bị thương nặng, quanh thân hắn ở một khắc này thế mà bộc phát ra một cỗ khí tức sắc bén vô cùng, cường hãn vô cùng, chân nguyên hùng hồn tinh thuần làm mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng từ trong cơ thể Trần Hạo cuồn cuộn trào ra, cùng lúc đó một đạo kiếm ý sắc bén vô cùng, tràn ngập khí tức hủy diệt bốc lên.

Trong cung điện khổng lồ, thiên địa năng lượng trong phút chốc liền nhấc lên từng trận cuồng phong.

“A?”

“Cái này...”

“Sao có thể?”

Đám người Thủy Vương, Mộng Tịch Dao cùng với sáu đoàn viên lâm thời ý thức đều có chút mơ hồ, từng người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn. Không ai nghĩ đến Trần Hạo ở dưới tình huống như thế còn có thể bộc phát ra khí tức khủng bố như thế, loại khí tức này bao gồm Mộng Tịch Dao ở bên trong đều cảm thấy khủng bố, cái này cũng không phải bởi vì trạng thái bọn hắn siêu kém, dù bọn họ ở trạng thái đỉnh phong cũng sẽ kinh ngạc tương tự.

Hủy diệt kiếm đạo trong truyền thuyết!

Chân nguyên tinh thuần vượt qua nhận biết của mọi người!

Còn có một cỗ uy áp bễ nghễ thiên hạ làm người ta cảm thấy khủng bố!

Chỉ có hoa tỷ muội không khiếp sợ thế nào, bởi vì chỉ có các nàng rõ ràng nhất thực lực thật sự của Trần Hạo, giờ này khắc này tạm thời ở trạng thái nghỉ ngơi, đôi mắt tuyệt đẹp của các nàng tràn ngập thần thái khác thường, chăm chú nhìn bóng người Trần Hạo không cao lớn, nhưng đội trời đạp đất, tâm hồn thiếu nữ run rẩy!

“Ừm?”

Quái thú đang âm trầm cười to, đột nhiên như bị bóp chặt cổ, tiếng cười im bặt mà dừng, trong đôi mắt màu đỏ tươi lóng lánh ra một sự kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Hạo khí tức bỗng nhiên cường đại hơn vô số lần, hơn nữa làm nó cảm giác được một tia nguy hiểm. Khí tức của Trần Hạo chỉ là Nguyên Thần cảnh sơ kì đỉnh phong, nhưng giờ phút này không còn một tia bộ dáng sơ kì đỉnh phong nữa. Từng săn giết vô số người thủ hộ thiên tài, nó đơn thuần từ khí tức của Trần Hạo phán đoán liền có thể khẳng định Trần Hạo tuyệt đối có được thực lực đối kháng cao thủ Nguyên Thần hậu kỳ đỉnh phong.

“Vậy mà mạnh như thế? Tốt, tốt! Như thế mới có ý tứ! Bổn vương cắn nuốt ngươi tất nhiên có thể trở nên càng mạnh hơn! Chết đi! Ngao!”

Oành!

Quái thú mặt người thân thú giờ phút này cũng bất chấp hưởng thụ khoái cảm uy hiếp nhân loại mang đến, một tiếng rống giận to rõ vang thấu thiên địa, thân hình khổng lồ của nó tựa như núi cao lao về phía Trần Hạo. Từng đạo phù văn huyền ảo quỷ dị từ trên người nó trào ra.

“Thiêu đốt đi, sinh mệnh của ta!”

Làm đám người Mộng Tịch Dao kinh hãi, làm hoa tỷ muội lo lắng là giờ khắc này thanh âm réo rắt lạnh lùng của Trần Hạo toát ra một câu như vậy, theo những lời này xuất hiện, khí thế Trần Hạo tăng vọt khủng bố lần nữa.

Đám người Thủy Vương đều cảm giác nhiệt huyết sôi trào, tiểu vũ trụ càng bởi vì bảy chữ ngắn ngủn này của Trần Hạo hoàn toàn bùng nổ. Trong lòng mỗi người đều rõ ràng nhận thức được bảy chữ ngắn ngủn này ý nghĩa cái gì. Thiêu đốt sinh mệnh! Tuy bọn họ không biết đây là loại tuyệt học nào, nhưng biết đây là một loại bí pháp lấy tuổi thọ trả giá. Trách không được bị thương nặng tương tự, Trần Hạo có thể bỗng nhiên trở nên mạnh như thế... Mà hắn làm như vậy vì...

Vì tính mạng mọi người!

Vì huynh đệ tỷ muội, vì bọn họ, không chút do dự thiêu đốt sinh mệnh của hắn!

Mỗi người đều cảm động rối tinh rối mù. Cho dù là Cao Ðại Tráng cùng Bạch Tiểu Mỹ đôi đạo lữ cực phẩm giờ phút này vẻ mặt đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về phía Trần Hạo.

Xẹt! Oành! Xẹt! Oành...

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, bốn kiếm, năm kiếm, sáu kiếm...

Mặc cho ai cũng nhìn ra được kiếm quang sắc bén vô cùng giống như đem năng lượng quanh thân ngưng tụ một điểm của Trần Hạo tuyệt đối là tuyệt chiêu cường hãn nhất của Trần Hạo, nhưng giờ phút này Trần Hạo thế mà tuyệt chiêu liên phát liên tục sáu kiếm!

Không ai có thể làm được. Ít nhất ở trong nhận biết của mọi người, chưa ai có thể tuyệt chiêu liên phát, hơn nữa nhanh đến trình độ như thế. Nhìn Trần Hạo điên cuồng bị rút đi năng lượng, đừng nói hoa tỷ muội, Đàm Huệ, Bạch Tiểu Mỹ, Mộng Tịch Dao bọn nữ nhân, chính là Thủy Vương, Cảnh Thiên Cương, Cao Ðại Tráng bọn nam nhân, giờ phút này trong mắt đều xuất hiện một vầng trong suốt.

“Lão đại...”

Trong nháy mắt, mọi người lâm vào điên cuồng cùng dại ra, vừa liều mạng ngăn cản quái thú muốn xông vào cung điện, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Trần Hạo. Bọn họ không biết sau một chiêu này, Trần Hạo sẽ bị thương tới trình độ nào, thậm chí không biết Trần Hạo còn có thể sống sót hay không. Nhưng giờ khắc này mỗi người đều không có tâm tư cùng Trần Hạo tranh đoạt lão đại nữa. Cũng đã thừa nhận địa vị Trần Hạo ở trong cảm nhận của bọn họ.

Vì...

Bởi vì ai cũng biết, lúc này Trần Hạo nếu bỏ qua bọn họ, một mình bỏ chạy, tất nhiên có thể còn sống. Nhưng hắn lại vì mọi người, lựa chọn bí pháp thiêu đốt sinh mệnh.

Oành đùng đùng!

Kiếm quang khủng bố ẩn chứa hủy diệt kiếm đạo cùng quái thú mặt người thân thú hung hăng va chạm với nhau, tiếng nổ khủng bố hầu như đem cung điện thật lớn phá hủy.

“Ngao ngao...”

Cùng với tiếng quái thú tràn ngập hoảng sợ và kêu thảm thiết thê lương, ước chừng duy trì nửa phút đồng hồ, cung điện ẩn chứa cấm chế cường đại rốt cuộc ngừng rung động.