Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 478: Ba Thành



“Linh hồn lực của Trần Hạo này không kém hơn Phương Hàn Ðông chút nào, đoạt xá đại chiến, chỉ xem bọn hắn ai tâm tính mạnh hơn. May mắn lúc trước mẹ bảo ngươi chờ sau khi hắn bước vào Nhân Tiên mới chính thức kết làm đạo lữ, nếu không một khi có cái vạn nhất, ngươi tổn thất sẽ lớn... Bây giờ Phương Hàn Đông thắng là tốt nhất, thua, đối với ngươi ảnh hưởng cũng không quá lớn...”

“Mẹ, sao ảnh hưởng không lớn? Chúng ta thật không dễ dàng mới tìm được Phương Hàn Đông thích hợp nhất... Hắn nếu chết rồi, con tìm nơi nào nữa?”

“Trần Hạo không phải được sao? Phương Hàn Đông này có được bất diệt kiếm đạo chân lý, nhưng hắn không phải lĩnh ngộ bất diệt kiếm đạo, mà là đạt được truyền thừa cường đại, sau khi linh hồn đại chiến, dù hắn thần hồn đều diệt, truyền thừa cũng sẽ bị Trần Hạo đạt được, đến lúc đó, bằng vào tư chất cùng dung mạo của con, còn sợ không thể từ trên người Trần Hạo đạt được?”

“Mẹ, hắn đã có rất nhiều nữ nhân, người như vậy, con thà rằng không tu luyện!”

“Ngốc! Thiệt cho con còn là con gái mẹ, chẳng lẽ con không thấy được nữ nhân của hắn đều vẫn là hoàn bích sao? Hơn nữa, dù hắn đã có được rất nhiều nữ nhân lại như thế nào? Giết chết hết là được, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể làm được... Được rồi, nói những cái này ý nghĩa không phải quá lớn, tỷ lệ Phương Hàn Đông thắng lớn hơn. Tâm cơ, tâm tính người này đều rất lợi hại, tuyệt không phải người thường có thể so sánh! Chờ xem đi!”

“Vâng!”

...

“Tốt, tốt, tốt! Không nghĩ tới ngươi che giấu sâu như vậy, linh hồn lực, kiếm chi thế giới của ta không có bất cứ ưu thế gì, chẳng qua... Chỉ bằng như vậy, ngươi đã muốn luyện hóa ta? Nằm mơ!”

Xẹt Xẹt Xẹt!

Trong đầu Trần Hạo, bởi vì Trần Hạo đột nhiên bày ra phản kích cường đại, làm Đông Phương Hàn đang nắm chắc thắng lợi lại không có bất cứ chuẩn bị nào, liền mất đi nắm giữ với thân thể Trần Hạo, nhưng sau khiếp sợ ngắn ngủi, Đông Phương Hàn liền bình tĩnh lại, phát ra linh hồn công kích càng thêm cô đọng khủng bố.

Tuy Ðông Phương Hàn rõ ràng cảm giác được thế giới cùng linh hồn lực lượng, kiếm đạo cảnh giới trong đầu Trần Hạo đều không kém hơn hắn chút nào, thậm chí bởi vì hắn khinh thường, làm cho Trần Hạo đánh một cái trở tay không kịp, bị áp chế, nhưng Ðông Phương Hàn lại không có chút ý sợ hãi.

Bởi vì hắn có lòng tin tất thắng!

Linh hồn đại chiến, linh hồn lực càng mạnh, phần thắng càng cao, cái này là không thể nghi ngờ. Nhưng bất cứ người tu luyện nào muốn bằng vào linh hồn lực đạt được thắng lợi cuối cùng, lại không phải dễ dàng, cái này cần linh hồn lực áp chế tuyệt đối mới có thể làm được. Mà linh hồn lực của Trần Hạo dù tương đối mạnh, nhưng cùng hắn so sánh cũng chỉ là tám lạng nửa cân, muốn tuyệt đối áp chế hắn, căn bản không có khả năng.

Cho nên, thật sự quyết định hai người thắng bại cuối cùng, mấu chốt là ý chí, tâm tính.

“Phải không? Vậy ta liền cho ngươi xem xem chúng ta đến cùng là ai đang nằm mơ!”

Oành!

Một tiếng nổ vang khủng bố theo tiếng lành lạnh của Trần Hạo chợt ở trong đầu Trần Hạo bùng nổ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Tử Ngụy
3. Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
4. Quy Tắc Ngầm (Tiềm Quy Tắc)
=====================================

Linh hồn đại chiến rốt cuộc chính thức bắt đầu!

...

Một người có được truyền thừa khủng bố bất diệt kiếm đạo thế giới, một người có được thượng cổ linh bảo ẩn chứa tồn tại thần bí. Hai cái linh hồn đều từng có kinh nghiệm linh hồn dung hợp biến thái, đều có chấp niệm cùng kiên trì trong lòng mình, ai mạnh ai yếu, ai thắng ai bại thì...

Không ai có thể khẳng định.

Chỉ có Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn đều tự đối với bản thân có lòng tin tuyệt đối.

...

Màn hào quang bảy màu bao phủ Trần Hạo tản mát ra hai đạo khí tức chia ra thuộc về Trần Hạo cùng Ðông Phương Hàn, trở nên càng lúc càng mạnh, dao động càng lúc càng kịch liệt.

Mọi người đều vẻ mặt khẩn trương, kinh ngạc nhìn chằm chằm một màn này, ngược lại đem đệ tử đang thi đấu vứt đến sau đầu.

Nhất là người cùng Trần Hạo và Phương Hàn Đông có liên quan thì càng khẩn trương, tâm tình càng như ngồi trên đống lửa, theo khí tức của hai người biến hóa, những người này tâm tình chợt trầm chợt bổng...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Thẳng đến thời điểm toàn bộ tiểu tổ chấm dứt thi đấu, linh hồn đại chiến vẫn đang tiếp tục, hơn nữa thắng bại mơ hồ như trước, khi thì linh hồn khí tức Đông Phương Hàn chiếm thượng phong, khi thì linh hồn khí tức Trần Hạo hơn một chút, ngươi tới ta đi, khó phân cao thấp. Căn bản nhìn không ra ai chiếm ưu thế.

Chẳng qua, chỉnh thể khí tức dao động hướng ra phía ngoài lan tràn, sau khi chân nguyên thân thể Trần Hạo hao hết, khí tức chỉnh thể này tự nhiên càng lúc càng mỏng manh.

Ước chừng qua hai canh giờ sau, mọi người trừ có thể cảm ứng được một tia khí tức biến hóa, thân thể Trần Hạo đã không nhúc nhích.

Mọi người đều rõ ràng dưới loại mặt ngoài nhìn thân thể bất động như bình thường, linh hồn đại chiến đã tiến hành đến thời khắc nguy hiểm thật sự.

...

Xẹt Xẹt Xẹt!

Oành Oành Oành!

Linh hồn cùng ý chí hai bên va chạm trình diễn ở trong đầu Trần Hạo.

Khôn cùng thống khổ cùng thời gian điên cuồng xâm nhập vào Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn.

“Chút đau đớn ấy tính là gì? Tâm tính Đông Phương Hàn ta đã vững như bàn thạch. Dạng thống khổ nào cũng đừng mơ phá hủy ý chí ta! Bất cứ ảo cảnh nào cũng đừng mơ ảnh hưởng tâm cảnh ta! Phá đi! Phá đi...”

Linh hồn quấn quanh, xé rách, nghiền áp đau nhức, làm cho Đông Phương Hàn điên cuồng rít gào, như về tới một khắc lúc trước Đông đại lục ma đạo đệ nhất nhân Dã Điền Tà Tình luyện hóa linh hồn hắn, tâm trí hắn trước sau vẫn duy trì tư thái ngẩng cao chiến đấu. Ý niệm ở dưới thống khổ khủng bố này chẳng những không có dấu hiệu bị phá hủy, ngược lại càng thêm cô đọng thấu triệt.

Chỉ là tiếng kêu của Đông Phương Hàn ở vô hình trung đã mất đi tuyệt đối tự tin của ban đầu, bởi vì...

Thẳng đến giờ khắc này, Đông Phương Hàn mới phát hiện linh hồn, ý chí của Trần Hạo cô đọng đến cảnh giới không thể tưởng tượng, càng làm cho Ðông Phương Hàn khiếp sợ là Trần Hạo mỗi lần ý niệm dao động đều như thật thể công kích thực sự, ẩn chứa ý chí cô đọng đến cảnh giới không thể tưởng tượng.

Hư cực hóa tinh, niệm sinh tinh mang!

Đông Phương Hàn cũng có thể làm được, đây là dấu hiệu của linh hồn lực Địa Tiên cảnh, nhưng cùng Trần Hạo so sánh...

“Quả thật không tệ, không biết ngươi còn có thể kiên trì bao lâu? Thằng hề nhảy nhót! Trước kia ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ vẫn không phải, tương lai... Ồ, xin lỗi, ngươi đã không còn tương lai... Ngươi cho rằng có được kiếm chi thế giới truyền thừa là đã rất trâu rồi? Ðối với người khác có lẽ thế. Nhưng đối với Trần Hạo ta... Cái rắm cũng không phải!” Thanh âm Trần Hạo thản nhiên, ở dưới thống khổ linh hồn Đông Phương Hàn khó có thể chịu được, hắn như không cảm giác, “Nên thêm ba phần lực, ngươi cần phải chuẩn bị tốt!”

“Ngươi nói cái gì? Ba phần lực?" Đông Phương Hàn chấn kinh.

“Ngươi cho rằng thế nào?”

“Hừ! Muốn làm ta sợ? Coi ta ngu ngốc sao? Linh hồn, ý chí của ngươi quả thật so với ta mạnh hơn chút, nhưng cũng chỉ là Địa Tiên cảnh, so với ta mạnh hơn bao nhiêu? Muốn từ trên tâm lý phá hủy ta cũng đừng nằm mơ... Đừng nói ngươi không có ba phần lực, dù thật có ba phần lực cũng đừng mơ phá hủy ý chí ta! Người thắng cuối cùng nhất định là Đông Phương Hàn ta! Ta cũng muốn xem ngươi có thể gắng giả bộ bao lâu!”

“Nói lời thừa thật nhiều! Bắt đầu hưởng thụ đại tiệc đi!”

Xẹt!

“A!”

Thống khổ chợt tăng vọt làm cho Đông Phương Hàn chịu thống khổ đến cực điểm, đến bây giờ đã xa xa vượt qua thống khổ lúc trước hắn dung hợp linh hồn Dã Điền Tà Tình.

Nhưng lúc này mới chỉ bắt đầu...

Mười năm ngủ say trong trạng thái kỳ lạ, tuy linh hồn lực của Trần Hạo biểu hiện ra chỉ là Ðịa Tiên cảnh, nhưng linh hồn biến dị của hắn đã không thể dùng lẽ thường cân nhắc, nhất là ở trên ý chí cùng tâm tính càng đến mức mà trình độ cảnh giới ngang nhau không thể với tới. Đừng nói Ðông Phương Hàn chỉ là linh hồn Địa Tiên cảnh, dù mạnh hơn gấp mười, chỉ cần không ở trên linh hồn lực chiếm ưu thế áp chế tuyệt đối, người thắng cuối cùng chỉ có thể là Trần Hạo.

...

“Mạnh! Thực mạnh! Thật không nghĩ tới ý chí, tâm tính của chủ nhân lại cường hãn đến cảnh giới như thế... Đó là hiệu quả của mười năm qua sao?”

“Hô... Dù là ta cũng không nghĩ tới... Hai chúng ta lo lắng uổng một hồi”

“Nhưng thân thể ta không có nữa...”

Trong đầu Trần Hạo, lão Thần, tham bảo kiếm linh cùng Y Đằng Thái như cà dính sương, xa xa chăm chú nhìn hai đạo khí tức đại chiến, thấp giọng trao đổi.

Không ai nghĩ đến đối mặt Ðông Phương Hàn đối thủ linh hồn cảnh giới tương đương, ý chí, tâm tính cứng cỏi tương tự, Trần Hạo lại biểu hiện thoải mái như thế.

“Chúng ta cũng đừng nhàn rỗi, làm việc đi! Cái kiếm chi thế giới này đã cùng thế giới chúng ta đan vào cùng một chỗ, hai người bọn họ đại chiến, kiếm chi thế giới đã mất đi nắm giữ, mà chúng ta khác... Cắn nuốt luyện hóa hắn! Ngũ phương thần thú, các ngươi cũng đều xuất hiện đi!”

“Vâng!”

...

“A?”

“Có kết quả rồi...”

“Hàn Đông!”

“Trần Hạo!”, “Hạo ca!”, “Ca!” “Lão đại!”

Ở thời điểm thi đấu chấm dứt đã được hai canh giờ, trong khi vạn người chú ý Trần Hạo thì hắn đột nhiên tỉnh lại.

Giờ khắc này, Hàn Mai tiên tôn cùng Phạm Toái Tâm hai phương nhất thời tràn ngập kinh ngạc cùng khẩn trương kêu ra tiếng. Đơn thuần từ khí tức phán đoán, mọi người không thể xác định, tỉnh lại là Trần Hạo hay là Phương Hàn Ðông.

Khí tức bất diệt kiếm đạo cùng hủy diệt kiếm đạo vẫn đan vào cùng một chỗ, khó hòa giải, theo lý thuyết, lúc này không có khả năng tỉnh lại. Phải biết rằng giờ phút này khí tức tuy yếu, nhưng rõ ràng còn chưa quyết ra thắng bại. Nhưng hắn đã tỉnh, hơn nữa nắm giữ thân thể.

Cái này nói rõ...

Môt kẻ giữa Trần Hạo cùng Phương Hàn Đông đã nắm chắc thắng lợi, hơn nữa thoải mái nắm chắc!

Nếu không, quả quyết không có khả năng ở lúc này phân ra tâm thần đến khống chế thân thể, điều này cũng không cách nào làm được!

...

“Các ngươi nói sẽ là ai?”

“Không biết... Phương Hàn Ðông khả năng lớn chút nhỉ? Dù sao, Phương Hàn Đông chính là cố ý làm cho Trần Hạo phá hủy thân thể mình, tiến hành đoạt xá...”

“Phải, khẳng định là Phương Hàn Đông”

“Hẳn là Trần Hạo, Trần Hạo này mười năm trước đã bày ra thực lực khủng bố làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng. Tuy hôn mê mười năm, nhưng bây giờ bày ra thực lực rõ ràng linh hồn cũng chưa bị thương, nói cách khác, đồn đãi có liên quan mê man có thể chỉ là hắn bế quan tu luyện lấy cớ mà thôi...”

...

Không chỉ có đám người Hàn Mai tiên tôn cùng Phạm Toái Tâm, mọi người ở đây đều nghi hoặc trong lòng. Mọi người kể cả phó viện trưởng Tinh Anh học viện Nguyên Như Thiên Tôn đang khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Hạo chậm rãi đứng dậy.

Trừ Hàn Mai tiên tôn bọn người quen thuộc Trần Hạo, hơn phân nửa người cho rằng phần thắng của Phương Hàn Đông lớn hơn, còn có một bộ phận cực nhỏ không biết Trần Hạo nhưng từng nghe nói sự tích mười năm trước của Trần Hạo lại cho rằng phần thắng của Trần Hạo cao hơn.

...

“Hô...”

Ở dưới mọi người chú ý, Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt Trần Hạo lộ ra môt cái mỉm cười, nhìn phía ngoài quầng sáng, thấy mọi người đang la lên với mình, vẻ mặt khẩn trương.

Xẹt!

Nguyên Như Thiên Tôn liền thu màn hào quang thủ hộ lại.

“Ngươi, là Trần Hạo?”

Nguyên Như Thiên Tôn nhẹ nhàng đi tới trước mặt Trần Hạo. Đôi mắt thâm trầm như biển lớn mang theo nghi hoặc nhàn nhạt, nhìn chằm chằm Trần Hạo, hỏi. Thanh âm không lớn, nhưng phiêu đãng ở trong tai mọi người, vừa rồi người tu luyện còn nghị luận ầm ầm đoán mò, từng người ngừng thở, chờ đợi Trần Hạo trả lời.

Thắng đến tột cùng là...

Hoặc là nói tạm thời chiếm ưu thế tuyệt đối là...

“Vâng. Ða tạ tiền bối thủ hộ. Ta có thể đi rồi chứ?” Trần Hạo ôm quyền khom người đáp, nhìn nhìn màn hào quang đem mình bảo vệ, cũng đem mình giam cầm.

Roạt...

Trần Hạo trả lời, nháy mắt dẫn bạo toàn bộ diễn võ trường.

“Không có khả năng, không có khả năng, cường độ linh hồn của Hàn Ðông sao có thể bị ngươi áp chế? Sao có thể?”

Trái tim nhấc lên tới cổ họng, như ngồi trên đống lửa, tâm tình thay đổi rất nhanh, Phạm Toái Tâm ban đầu từ tuyệt vọng biến thành tràn ngập hy vọng, nhưng sau ngắn ngủn hai canh giờ chờ đợi, kết quả thế mà...

Lão thất phu này lần nữa điên cuồng, rít gào. Giống như điên cuồng...

Mà Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn hai người lại thở ra một hơi thật dài, huynh đệ tỷ muội của Trần Hạo đều hưng phấn mà hét rầm lên, khua chân múa tay vui sướng.

“Không cần khách khí. Chẳng qua ngươi tạm thời không thể rời khỏi...” Nguyên Như Thiên Tôn nói.

“Vì sao? Thắng bại đã phân, hơn nữa đây là hắn gieo gió gặt bão, không có bất cứ quan hệ gì với ta. Tiền bối, ta không vi phạm quy tắc thi đấu chứ?” Trần Hạo nhíu mày.

“Phàm là lão phu cũng không ngăn cản, khẳng định là chưa vi phạm quy tắc thi đấu. Chẳng qua... Giờ phút này, ngươi thực đạt được thắng lợi? Nếu lão phu không đoán sai, ngươi hẳn chỉ chiếm thượng phong, đúng không?”

“Vâng! Hoàn toàn luyện hóa phá hủy hắn chỉ là vấn đề thời gian!” Trần Hạo trầm giọng nói.

“Ngươi sai rồi. Ngươi cùng Phương Hàn Đông linh hồn lực tương đương, đều đến trình độ Địa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, ngươi sở dĩ chiếm ưu thế là vì đây ở trong thân thể ngươi, nếu không, giờ phút này nắm giữ thân thể còn không nhất định là ngươi. Hơn nữa, linh hồn đại chiến, nhất là các ngươi loại đoạt xá đại chiến đã đan vào cùng một chỗ này, nhân tố quyết định không chỉ có linh hồn lực... Cuối cùng ai có thể thắng được, vẫn rất khó đoán trước...” Nguyên Như Thiên Tôn không ôn không hỏa nói.

...

“Đúng! Nguyên Như Thiên Tôn, tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi!”

“Đúng, không thể để hắn rời khỏi! Thắng lợi cuối cùng nhất định là Phương sư huynh!”

“Phương Hàn Đông tất thắng!”

...

“Lão phu cũng không thiên vị ai, nếu giờ phút này khống chế thân thể là Phương Hàn Ðông, lão phu tương tự sẽ không để hắn rời khỏi. Ngươi hẳn rõ ràng ý tứ lão phu chứ? Hai người các ngươi đều là kỳ tài tu luyện ngàn năm không gặp của Vô Cực tinh chúng ta, vô luận ai đạt được thắng lợi cuối cùng, lão tổ đều có thể đem bọn ngươi thu làm thân truyền đệ tử bồi dưỡng... Lão phu cũng không muốn có gì ngoài ý muốn, cho nên lão phu sẽ đem ngươi đưa đến trong động thiên của ta, khi nào thật sự phân ra kết quả... Trong khoảng thời gian này, lão phu có thể cam đoan ngươi an toàn, dù là ai cũng đừng mơ can thiệp các ngươi... Đương nhiên, ta cũng không ngoại lệ...”

“Ðược rồi.” Trần Hạo gật gật đầu.