Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 13: Cái gọi là thiên sứ (1)



Trên đường đi tìm Quan Triển Tường, Giang Chính nói nốt cho bọn họ một nửa nội dung còn lại. Mười mấy năm trước, Quan Triển Tường mới là một anh chàng đẹp trai chưa đến 30 tuổi, rất đẹp trai.

Đáng tiếc Quan Triển Tường chơi bời lêu lổng, bằng vào vẻ đẹp trai của mình để lừa không ít phụ nữ. Nhưng nói thế thôi, vẻ ngoài có đẹp mà không có tâm hồn thì phụ nữ cũng không dễ lừa như vậy. Có một thời gian, Quan Triển Tường suốt ngày ở trong nhà, ăn không ngồi rồi.

Bước ngoặt xuất hiện vào buổi tiệc sinh nhật 29 tuổi của ông ta, đương nhiên đều là một vài bạn bè xấu đến ăn mừng sinh nhật ông ta. Không biết ngày hôm đó đã xảy ra việc gì, cách một ngày Quan Triển Tường đeo vàng đeo bạc, sống cuộc sống giàu có. Có hỏi bạn bè bên cạnh thế nào cũng không ra được, chỉ là trong thôn còn có người nhớ rõ, nói đã từng nhìn thấy có cô gái lái siêu xe đến đón ông ta.

“Cứ như vậy trong một thời gian rất dài.” Giang Chính ngồi ở ghế phụ lái, nói với bọn họ: “Nhưng cụ thể khi nào kết thúc, chúng tôi cũng không biết được. Chỉ có thể gặp thì hỏi.”

Quý Duyệt Sênh mơ hồ cho ra kết luận, nâng cằm hỏi: “Cho nên thật ra Quan Triển Tường được phú bà nào nhìn trúng à?”

“Chắc là vậy.” Giang Chính cũng không kiêng kỵ, tiến thêm một bước giải thích: “Nói cho dễ hiểu, đại khái là được bao nuôi.”

“Ồ...” Quý Duyệt Sênh cảm thấy ghê tởm, liếc Kỳ Tư: “Đàn ông nghĩ thế nào mới cam chịu bị bao nuôi đây?”

Kỳ Tư bình tĩnh trả lời: “Phàm nhân đều có d*c vọng, bọn họ chỉ cúi đầu vì d*c vọng thôi.”

Giang Chính cười lạnh: “Nói dễ nghe chút là thế. D*c vọng không làm đòi hưởng thì không cách nào thỏa mãn, nó là một cái động không đáy, lấp không bao giờ đầy. Nếu không, em cảm thấy vì sao một người đi vào con đường cờ bạc thì vĩnh viễn không dừng được? Rất nhiều thời điểm, tư tưởng của con người trở nên phức tạp đến mức không thể nói lý. Sống vì cái gì, sống tốt là được rồi, đâu ra nhiều chuyện như vậy? Đua đòi, ghen ghét, thù hận... Sinh ra làm người đã là quý rồi.”

Nghe ra, dường như Giang Chính có cái nhìn riêng của mình về cuộc đời. Lời này có tổng kết từ kinh nghiệm nhiều năm công tác, gặp được nhiều điều lạ, cũng có nhắc nhở với hai sinh viên chưa trải đời này.

Giờ phút này, bỗng nhiên cảm thấy đường dài hun hút, hai bên con đường rộng rãi đã là đèn đuốc huy hoàng. Người đi đường vội vàng, không biết cuộc sống hiểm ác. Nhưng có hiểm ác tới đâu thì ngày mai, mặt trời vẫn sẽ mọc, chân lý xưa nay không đổi, ánh sáng bất diệt.

Đây là suy nghĩ của những người lạc quan.

Quý Duyệt Sênh ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, buổi nói chuyện này với Giang Chính làm tâm trạng của cô trở nên nặng nề. Tất cả xảy ra với gia đình Quan Thấm khiến cô cảm thấy hoang mang, nghĩ đến…

“Cậu còn nhớ rõ Quan Thấm kể chuyện khi còn bé ra cửa tìm bố mẹ không?” Cô quay đầu hỏi Kỳ Tư.

“Nhớ rõ.” Kỳ Tư trả lời.

Hiện tại Quý Duyệt Sênh đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ không khớp với hiện thực, không chỉ có khẩu cung của La Nhất Kiệt. Ngay sau đó, cô nói: “Quan Thấm nói lúc cậu ấy đi tìm bố mẹ là rạng sáng, nhưng thời gian mà La Nhất Kiệt cung cấp lại là khoảng 11 giờ đêm. Trên thời gian có khác biệt, nhưng hình như lại cùng một sự kiện.”

“Hai người đều nhắc tới giết lợn, hơn nữa đều là đêm khuya, trên cơ bản có thể xác định là cùng một chuyện. La Nhất Kiệt không nói bất cứ chữ nào liên quan đến sự xuất hiện của trẻ con, cho nên chúng ta có thể lớn mật phỏng đoán, thời gian Quan Thấm xuất hiện muộn hơn thời gian La Nhất Kiệt thấy bác hai của cậu ấy.”

Kỳ Tư lý trí phân tích, cảm thấy sự thật cũng gần như vậy. Nếu thời gian Quan Thấm xuất hiện giống với La Nhất Kiệt, như vậy La Nhất Kiệt ở ngoài nhìn toàn bộ cảnh trong nhà sẽ không có khả năng bỏ lỡ cô ấy.

“Vậy rốt cuộc tình huống thật sự là gì? Cuối cùng thì La Nhất Kiệt và Quan Thấm thấy là giết lợn hay là... giết người?” Quý Duyệt Sênh nhíu chặt mày, đối với việc rất có khả năng là cái sau thì cảm thấy lo lắng sốt ruột.

Giang Chính nghe hết đối thoại của bọn họ, dựa theo phát triển tình thế, chẳng phải Quan Thấm còn nhỏ thành người chứng kiến thứ hai? Hơn nữa quan trọng là La Nhất Kiệt căn bản không nhìn thấy “lợn”, gã cũng chỉ nghe mang máng chữ đó thôi. Vậy Quan Thấm thì sao?

Chiếc xe mang nhiều nghi vấn lao đi, chạy thẳng đến chỗ của mục tiêu tối nay.

Lúc này Quan Triển Tường không biết hành tung của mình đã bị cảnh sát nắm giữ. Ông ta chạy vội từ nơi khác về là để đưa tang bố. Ông ta không cảm thấy hối hận, cho dù mấy năm nay ông ta không trở về ăn được một bữa cơm đoàn tụ nào với người nhà.

Nhưng, cơ thể gầy yếu nhiều bệnh của bố không cho phép bọn họ hòa thuận ăn một bữa cơm nhà. Quan Triển Tường cảm thấy đây đều là báo ứng, ông ta rít mạnh mấy hơi thuốc lá rẻ tiền rồi vứt điếu thuốc xuống đất dùng chân di mạnh.

Đi ra con ngõ này, ông ta cảm thấy có chút mờ mịt. Trong đời không chỉ một lần bạn xuất hiện suy nghĩ muốn rời đi, muốn hướng về nơi tự do, chờ sau này bạn sẽ phát hiện, đó là một cái lồ ng giam khác. Ý thức được điểm này, dường như có ở đâu cũng không sao cả.

“Đừng cách gần quá.”

Từ thật xa, Giang Chính phát hiện bóng dáng của Quan Triển Tường trong dòng người chen chúc xô đẩy ở đầu đường, anh ta bảo đồng nghiệp dừng xe cảnh sát ở cửa hàng tiện lợi gần đó. Trên xe, mấy người cẩn thận xuống xe, cẩn thận bước nhanh đuổi theo Quan Triển Tường chầm chậm đi phía trước.

“Đội trưởng Giang, em là con gái đột nhiên xông lên phía trước cũng không sao.” Quý Duyệt Sênh đột nhiên đề nghị: “Chúng ta nhiều người như vậy đi theo ông ta. Ông ta chắc chắn sẽ phát hiện.”

“Không được.”

Giang Chính và Kỳ Tư đồng thanh bác bỏ thỉnh cầu của cô.

Kỳ Tư suy nghĩ ra một biện pháp khác, nói: “Phía trước có một giao lộ, nhỡ đâu có tình huống bất ngờ gì, ông ta chắc chắn sẽ lựa chọn con đường kia. Tôi đi đường đó trước, vòng ra trước chặn đường ông ta.”

Giang Chính liếc con ngõ nhỏ hun hút bên tay trái anh ta, không đồng ý Kỳ Tư làm như vậy, nhưng lại để đồng nghiệp ở cạnh chấp hành phương án này.

“Tôi đã gọi điện thoại cho Cao Dương, anh ấy sẽ ở phía trước tiếp ứng. Cho nên các em yên tâm.” Cuối cùng, anh ta giải thích.

Quý Duyệt Sênh không nhịn được thở phào: “Hóa ra anh đã sớm chuẩn bị.”

“Ôi, các em còn trẻ, cần học nhiều.” Đôi mắt Giang Chính khóa chặt trên người Quan Triển Tường, bước đi tự nhiên: “Tên kia rất ít về nhà, cũng không có liên hệ gì với người trong nhà. Bố ông ta chết nên ông ta mới về. Căn cứ chúng tôi điều tra là Quan Đình Dược gọi điện thoại báo cho ông ta. Có một điều lạ, lúc chúng tôi báo cho người nhà ông ta việc phát hiện xương của Hà Thưởng Quyên, người đầu tiên Quan Đình Dược gọi điện thoại thông báo lại là Quan Triển Tường.”

“Quan Đình Dược không có con cái, thông báo cho Quan Triển Tường dường như cũng không có gì lạ.” Kỳ Tư tiếp lời, nhẹ giọng nói.

Quý Duyệt Sênh không cho là vậy, phản bác: “Chỗ khả nghi là ông ta được thông báo đầu tiên mà đến giờ ông ta mới trở về. Hơn nữa, cho dù Quan Đình Dược muốn thông báo thì cũng nên báo cho bố mẹ Quan Thấm trước. Dẫu sao bọn họ ở gần nhất.”

“Có rất nhiều lý do để bây giờ mới về...” Kỳ Tư kiên nhẫn muốn đưa ra một danh sách các lý do có xác suất xảy ra khá cao cho Quý Duyệt Sênh, lại phát hiện cô đang híp mắt đánh giá mình, cũng giữ khoảng cách nhất định với mình.

Anh sững ra, hiểu được, lập tức sửa miệng nói: “Ừm, cậu nói đúng.”

Quý Duyệt Sênh đắc ý quay mặt đi, không dây dưa nữa. Thật ra hiện tại nhìn đã hiểu ngay là “thích”. Cô trẻ con muốn phân cao thấp trên chuyện này, đơn giản chỉ muốn chứng minh sức nặng của mình trong lòng Kỳ Tư.

Chẳng qua hiện tại Quý Duyệt Sênh chưa ý thức được rõ điểm này. Cô chỉ biết cho dù thế nào Kỳ Tư đều sẽ nhường cô, nhịn cô, sau đó còn “làm việc nghĩa không chùn bước” bảo vệ cô.