Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 15: Cái gọi là thiên sứ (3)



“Đội trưởng Giang.”

Ngoài cửa, giọng nói ngọt ngào vang lên.

Động tác cầm cốc rót nước của Giang Chính bị cắt ngang, nhìn Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư quen cửa quen nẻo bước vào giống như về nhà.

“Mang đồ ăn sáng cho anh.”

Dáng vẻ hoạt bát của Quý Duyệt Sênh làm Giang Chính thấy ấm lòng. Mỗi ngày giao tiếp với vụ án, xung quanh đã không còn ai trẻ trung và hoạt bát như cô nữa. Trừ khi có con, nhưng trước mắt anh ta thật sự bận đến không có thời gian về nhà.

“Vết thương trên cánh tay...” Giang Chính vẫn nhớ chuyện này. Thật ra anh ta vẫn luôn rất áy náy, nhưng lại nghĩ nếu muốn làm cảnh sát thì không thể tránh bị thương được, cho nên cũng không quá quan tâm.

Quý Duyệt Sênh tùy tiện nói: “Không có việc gì! Chỉ cần không bị thương mặt, tất cả đều dễ nói.”

“Tối hôm qua Quan Triển Tường nói sao?” Kỳ Tư tiến lên kéo ghế dựa ra để Quý Duyệt Sênh ngồi xuống, còn mình thì đứng ở một bên hỏi tình hình tối qua.

Giang Chính mở bữa sáng mà bọn họ mang đến. Không có gì mới, cháo trắng, rau xanh cộng thêm một vỉ bánh bao nhỏ, nhưng anh ta đã rất thỏa mãn. Sau khi uống ngụm nước thì anh ta vùi đầu vào ăn.

“Quan Triển Tường nói ông ta chưa từng nhìn thấy cái kim cài áo kia. Ông ta không có thứ đắt đỏ như vậy.” Giang Chính vừa ăn vừa nói chuyện với bọn họ.

Quan Triển Tường thông minh ở chỗ ông ta có thể chu toàn với những chứng cứ bất lợi cho ông ta, ông ta thoải mái tránh đi chỗ nguy hiểm. Cho dù Giang Chính cố ý đề cập đến bức ảnh gia đình ở nhà Quan Thấm, ông ta cũng hoàn toàn không lo lắng, nhẹ nhàng bâng quơ một câu “Hàng rẻ tiền mua ở chợ, tạo hình đẹp mà thôi” để bỏ qua.

Không có chứng cứ xác thực sẽ khiến đối tượng bị nghi ngờ có tự tin.

“Nếu không phải ông ta, vậy không cảm thấy lạ rằng vì sao kim cài áo kia lại xuất hiện trong mắt bếp nhà bà ông ta à?” Quý Duyệt Sênh ghé vào trên bàn hỏi.

Giang Chính nuốt miếng bánh bao, trả lời: “Quan Đình Dược đã báo với ông ta, nếu không sao ông ta biết ở nhà Hà Thưởng Quyên xảy ra một vụ án khác, còn biết là ăn trộm làm? Cho nên ông ta dứt khoát đẩy toàn bộ trách nhiệm cho La Nhất Kiệt, tư duy kín đáo, không có sơ hở.”

“Nói cách khác, mười mấy năm trước La Nhất Kiệt làm người chứng kiến hiện tại vẫn có hiềm nghi?” Kỳ Tư hiểu được liên quan trong này nên hỏi.

Giang Chính gật đầu: “Quan Triển Tường nói nếu mười mấy năm trước, La Nhất Kiệt xuất hiện ở đó, có khi bà của ông ta đã bị La Nhất Kiệt giết. Lúc xử lý thi thể, không cẩn thận làm rơi cái kim cài áo mà mình trộm được ở hiện trường. Haiz!”

Giang Chính không kiềm được cười lạnh lắc đầu, ăn nốt một miếng cháo cuối cùng.

Quý Duyệt Sênh kinh ngạc đến há to miệng: “Quan Triển Tường nên đi viết tiểu thuyết, logic rất tốt luôn. Dựa theo ông ta nói, vụ án này không cần tra xét, La Nhất Kiệt là kẻ chết thay rồi.”

“Nếu La Nhất Kiệt giết người, động cơ đơn giản là tiền. Nhưng khi Hà Thưởng Quyên chết, vòng vàng còn đeo trên tay. Một tên trộm sợ lộ hành tung mà lựa chọn giết người, như vậy lúc trốn sẽ không quên bản tính ăn trộm. Ông ta chắc chắn sẽ lấy cả vòng vàng đi.” Kỳ Tư sáng suốt, lời nói ra cũng khiến người khác tin phục.

“Ừ.” Giang Chính bỗng nhiên cười đắc ý: “Tôi đã tra ra sau khi chủ nhân đầu của cái kim cài áo qua đời thì nó rơi vào tay ai, đi hỏi một chút là rõ.”

“Không hổ là đội trưởng Giang!” Quý Duyệt Sênh giơ ngón tay cái lên.

Kỳ Tư nhìn Quý Duyệt Sênh, rồi nói với Giang Chính: “Bọn tôi...”

“Đưa bọn em đi cùng với.” Quý Duyệt Sênh vẫn hưng phấn.

Kỳ Tư ngơ ngẩn. Anh vốn không định tham dự điều tra, đưa Quý Duyệt Sênh về trường học. Chuyện hôm qua khiến anh thao thức cả đêm, tuy rằng Quý Duyệt Sênh chỉ bị trầy xước nhẹ, nhưng về tình về lý anh đều cảm thấy không nên. Nhưng hiện tại, cô nhóc này vừa quên đau đã muốn chạy tiếp.

“Em không sợ lại bị thương nữa à?” Như nhìn ra điều gì từ biểu cảm của Kỳ Tư, Giang Chính cười hỏi Quý Duyệt Sênh: “Nhỡ đâu lần sau xảy ra chuyện bất ngờ làm mặt bị thương thì sao?”

Quý Duyệt Sênh hoàn toàn không để trong lòng, vỗ vỗ bả vai Kỳ Tư nói: “Cậu ấy sẽ bảo vệ em.”

“Em không sợ cậu ấy không cần em nữa à?” Giang Chính trêu tiếp: “Hủy dung rồi khó cưới chồng.”

Quý Duyệt Sênh chống cằm nhìn về phía Kỳ Tư, như đang hỏi “Cậu sẽ thế à”.

“Không đâu.” Kỳ Tư không có cách nào, duỗi tay xoa xoa tóc cô, đảm bảo với cô. Sau đó anh nói với Giang Chính: “Cho dù có thể chứng minh kim cài áo thật sự đã từng xuất hiện trên người Quan Triển Tường thì cũng không thể chứng minh ông ta có liên quan đến vụ án này. Ông ta vẫn có thể đẩy hết mọi chuyện cho La Nhất Kiệt.”

“Đúng vậy.”

Giang Chính không phủ nhận. Chỉ nói từ điểm này thì dường như vụ án đã đi vào ngõ cụt. Nếu Quan Đình Diệu không chết, anh ta còn có thể tìm hiểu tình hình qua nhiều người, hiện giờ dường như những người còn lại đều giữ im lặng về chuyện xảy ra mười mấy năm trước, thậm chí còn thông đồng nhau.

“Muốn nghe được sự thật từ miệng của Quan Triển Tường, còn có một biện pháp.” Giang Chính thu dọn đồ ăn sáng, ném vào thùng rác. Nhìn hai đứa nhóc không có chủ ý gì, anh ta cũng không úp mở: “Xuống tay từ Quan Thấm.”

“Anh lại muốn bọn em lợi dụng tình cảm bạn học à?” Quý Duyệt Sênh lập tức hiểu.

Giang Chính thẳng thắn thừa nhận, nhưng anh ta cực kỳ nghiêm túc nói: “Trực giác của em cảm thấy Quan Thấm ôm thái độ khác thường với con trai của bác hai, vậy không bằng chúng ta để Quan Thấm và Quan Triển Tường gặp nhau.”

“Hả?” Quý Duyệt Sênh cảm thấy việc này khá khó xử.

“Yên tâm, tôi sẽ để đồng nghiệp đi cùng hai em. Lần này chia binh hai đường.”

Vụ án đi đến tình trạng hiện tại, không hạ chút thuốc nặng cho người nhà họ Quan thì sẽ không có tiến triển gì. Mặt khác, còn có cái chết của Quan Đình Diệu, Giang Chính cũng để một tổ đồng nghiệp khác đến bệnh viện điều tra, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả.

Lúc này, có người gõ cửa rồi mở cửa phòng.

“Đội trưởng Giang, đang bận à?” Ở cửa có một người đàn ông dáng người cao gầy, nhìn khá gầy, gò má hơi ngăm đen. Anh là Đồng Trị Đình của đội trinh sát kỹ thuật.

Đội trưởng Giang vội đón anh ấy vào: “Đang nói về vụ án đấy. Có phát hiện à?”

Đồng Trị Đình biết hai sinh viên trường cảnh sát từ Triệu Chỉ Vân, hiện tại cuối cùng cũng gặp được. Một nửa tò mò, một nửa quan sát, anh ấy đến gần bọn họ.

“Trên mặt đất quanh bệ bếp trong nhà Hà Thưởng Quyên phát hiện rất nhiều vết máu, khi bà ấy chết, phần đầu hướng về chỗ mắt bếp. Lúc ấy tra xét hiện trường đã phát hiện, cái này anh cũng biết. Chuyên gia DNA của chúng ta đã giám định, xác định những vết máu không thể nhìn thấy bằng mắt thường đó thuộc về Hà Thưởng Quyên. Nói cách khác là hiện trường bà ấy bị giết hẳn ở ngay bếp nhà bà ấy.”

Giang Chính không hề cảm thấy bất ngờ với kết quả này. Từ khi La Nhất Kiệt thấy bàn tay cầm cái búa dính máu của Quan Đình Diệu, anh ta đã biết chuyện sẽ phát triển theo hướng này. Nhưng “biết” sự thật cần dựa vào chứng cứ, hiện tại cần có chứng cứ.

“Không phải cậu có thể căn cứ vết thương trí mạng của người chết vẽ ra bàn tay hung thủ khi cầm hung khí à?” Giang Chính vứt ngược chủ đề cho Kỳ Tư.

Kỳ Tư có phần không chắc: “Nghiêng về may mắn nhiều hơn.”

“Thử lại một lần.” Giang Chính nói xong thì gọi điện thoại cho Triệu Chỉ Vân, đại khái muốn để Kỳ Tư vẽ mô phỏng lại, bảo cô ấy giúp.

Gọi điện thoại xong, Kỳ Tư lập tức đến chỗ pháp y Triệu, để lại Quý Duyệt Sênh ở văn phòng. Mà Giang Chính cũng không để cô nhàn rỗi, trực tiếp dặn dò: “Có thể liên hệ với Quan Thấm. Tìm cớ cùng em ấy đi một chuyến đến nhà Quan Triển Tường.”

“Dạ, vâng.” Quý Duyệt Sênh vui vẻ nhận nhiệm vụ.

Vì thế, hai học sinh cứ như vậy bị Giang Chính tách ra hành động. Đồng Trị Đình cũng không vội đi mà hỏi Giang Chính: “Sao lại tách hai đứa ra?”

Chờ đến khi chỉ còn người lớn, Giang Chính mới yên tâm hút điếu thuốc: “Trong quá trình phá án, cảm xúc của cậu nhóc Kỳ Tư kia dễ bị cô bé ảnh hưởng. Quá để ý đối phương, cũng không phải là chuyện tốt trong lúc làm nhiệm vụ.”

“Bọn nó vẫn là sinh viên đấy, anh làm vậy có quá nghiêm khắc không?” Đồng Trị Đình cũng nói.

Giang Chính nghiêm túc trả lời: “Đây là đang bảo vệ bọn nó. Chờ sau khi tốt nghiệp, bọn nó mới biết được tình cảm dư thừa là chuyện xấu trong quá trình phá án, thì đã muộn rồi. Nếu trong lúc làm việc, bọn nó không bảo vệ được bản thân, vậy còn trở thành cảnh sát làm gì?”

Đối với phong cách làm việc có nề nếp của Giang Chính, Đồng Trị Đình cảm thấy vô cùng bội phục. Cùng lúc đó còn lau mồ hôi hộ hai sinh viên kia, có lẽ lúc hai đứa ở trường cảnh sát cũng chưa từng được dạy dỗ như vậy.

Nhưng mà ở khía cạnh khác, toàn bộ xã hội này mới là giáo viên tốt nhất.

“Được rồi, tôi bận việc, ra ngoài đây. Nếu bên anh còn có phát hiện gì thì báo cho tôi biết trước. Sắp chết vì vụ án này rồi...” Nghẹn thật lâu, cuối cùng Giang Chính cũng nói một câu bực tức.

“Dĩ nhiên rồi.”

Lúc sau, hai người lần lượt đi ra khỏi văn phòng.