Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 29: Âm thanh của ký ức (1)



Kỳ Tư không lay chuyển được Quý Duyệt Sênh đột nhiên hồi tưởng về âm thanh cô từng nghe. Khi cô chưa rõ giọng nói kia đến từ đâu thì đến cơm cũng không lo ăn, chỉ nhờ dì cấp dưỡng cho vào hộp đặt ở cửa sổ, chờ bọn họ quay về lấy. Sau đó, hai người vội vàng chạy đến phòng máy tính ở thư viện.

“Ám hiệu là đúng, tất cả nhắc nhở đều chính xác.” Quý Duyệt Sênh phong trần mệt mỏi đi ở đằng trước, trong miệng không ngừng nói: “Người đàn ông kia là một tên cướp. Em từng nghe giọng ông ta rồi, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước. Em không biết hóa ra ông ta vẫn chưa bị bắt. Lúc ấy vụ án kia rất lớn, bởi vì ông ta bắn chết hai người.”

Kỳ Tư nhìn Quý Duyệt Sênh kích động, giữ chặt cô hỏi: “Em xác định?”

“Em khẳng định trăm phần trăm.” Giờ phút này, khí chất lười biếng trên người Quý Duyệt Sênh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc không gì sánh được. “Lúc ấy vụ án này có ảnh hưởng rất lớn. Mẹ em biết thính lực của em tốt. Lúc trên tivi, cảnh sát truyền tin về giọng của bọn cướp hy vọng thông qua quần chúng thu thập manh mối, mẹ cho em nghe rất nhiều lần, không có khả năng nhầm được. Giọng mà đêm qua em nghe được chính là ông ta.”

“Cho nên, cũng có thể hiểu được việc ông ta có súng.” Kỳ Tư liên hệ từ đầu đến cuối, đưa ra kết luận.

Quý Duyệt Sênh dùng sức gật gật đầu, ý thức được tình hình nguy cấp, bọn họ càng không thể chậm trễ thêm phút nào. Nhưng nếu thật là như vậy, rốt cuộc đêm qua cô thấy cô gái xa lạ là tình huống thế nào?

Còn có âm thanh phát ra trên gác mái, đêm đó ở trong nhà kia, rốt cuộc có bao nhiêu người?

Hai người vội vàng chạy đến phòng máy tính, bật máy tính, lại tạm không biết nên nhập từ tìm kiếm nào. Kỳ Tư nhớ tới chuyện mình dò hỏi Cố Sâm nên hỏi Quý Duyệt Sênh: “Địa điểm là chỗ nào? Địa điểm vụ cướp ở đâu?”

“Địa điểm?” Quý Duyệt Sênh có phần nóng vội, quanh quẩn trong đầu đều là giọng nói kia, lại không cách nào biết tỉ mỉ bối cảnh. “Để em ngẫm lại, anh để em ngẫm lại...”

“Có phải ngân hàng không?” Kỳ Tư trực tiếp đưa ra đáp án.

Quý Duyệt Sênh nao nao, loáng thoáng thấy bối cảnh dần dần đẩy mây mù hiện ra. Cô trầm ngâm không nói, dường như bị hoang mang trước mắt túm vào trong lốc xoáy. Lốc xoáy kịch liệt quấn chặt lấy cô, nhưng cô vẫn thấy rõ đồ vật trong nước, dần dần hiện rõ từng điểm.

“Là ngân hàng bên Cao Thị kia, là cái ngân hàng có khắc ám hiệu ‘chỗ không an toàn’ kia!”

Chuyện đã rõ nguyên nhân kết quả, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh lại không hề có ý hưng phấn. Hai người nhìn nhau, không biết nên dùng thái độ nào với phát hiện này.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Quý Duyệt Sênh hỏi.

Kỳ Tư bình tĩnh nói: “Thu thập tài liệu trước rồi hãy quyết định.”

Có thế nào thì bọn họ cũng không ngờ, chuyện sẽ từ quá khứ dính dáng đến hiện tại. Rõ ràng nhìn như chuyện không liên quan đến mình, lại vượt qua giới hạn thời gian, liên kết với bọn họ.

Người trong biệt thự có liên quan đến vụ cướp ngày xưa, như vậy làm sao người tìm kiếm Coco biết được chứ? Bọn cướp có liên quan gì đến Coco? Hay là giữa bọn cướp và người gọi điện thoại có mối liên quan nào đó?

Và là loại quan hệ thế nào?

Một loạt vấn đề khiến Quý Duyệt Sênh bối rối. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng mạo hiểm thế này, vậy mà năm ba đại học lại lần lượt trải qua. Những thử thách tránh mà không kịp kia, hiện tại cô có chống cự thế nào cũng không có tác dụng.

Cô hãm sâu trong đó, thành nhân tố quan trọng nhất của cả cuộc mạo hiểm này.

Trước khi tập trung điểm danh buổi chiều, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh đi một chuyến đến ngân hàng ở đường Cao Thị. Nếu lúc ấy vụ án thật sự rúng động, như vậy chắc chắn rất nhiều người biết.

“Năm đó kiến trúc trong tivi chưa như này, cho nên em mới không nhớ ra.”

Lần nữa đứng ở cửa ngân hàng, trong lòng Quý Duyệt Sênh cực kỳ cảm khái. Những việc xảy ra như vận mệnh đã định trước. Cô từng nghe giọng bọn cướp kia, không ngờ bao nhiêu năm sau, cô lại tìm được ông ta. Tuy rằng còn chưa được chứng thực, nhưng chân tướng chắc chắn sẽ không lệch khỏi quỹ đạo quá xa.

Kỳ Tư an ủi cô: “Em đã rất giỏi rồi.”

“Ối!”

Hai người đang nói chuyện, vừa hay một ông cụ đi đến bên cạnh bọn họ thì đột nhiên té ngã, túi hàng trên tay cũng rơi xuống đất.

“Ông có sao không ạ?” Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư vội tiến lên đỡ ông cụ dậy, phủi bụi trên quần áo cho ông: “Có bị đau ở đâu không ạ? Trên mặt đất kết băng nên khá trơn ạ.”

Cụ ông thở hổn hển đứng lên, tự mình nói đùa với cú ngã của mình: “May mặc nhiều quần áo, không đau.”

Kỳ Tư nhặt túi đồ trên mặt đất lên trả cho ông cụ, đột nhiên hỏi: “Ông ở khu này từ lâu rồi ạ?”

“Đúng vậy.” Cụ ông gật gật đầu, cầm túi đồ: “Các cháu là sinh viên à? Ở đây á, cuối tuần đông lắm. Mấy đôi tình nhân hay thích qua bên này thuê phòng... À, ông không nói các cháu đâu.”

Ông à, ông là người kết thúc chủ đề phải không? Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh xấu hổ liếc nhau một cái.

“Vậy chắc ông biết ở đây đã từng xảy ra việc gì nhỉ?” Kỳ Tư vội vàng kéo chủ đề về, lấy lôi kéo làm quen và khéo léo tâng bốc để đổi lấy sự tin tưởng của ông cụ.

“Xem cháu nói kìa.” Cụ ông lập tức mở máy hát: “Chỉ có chuyện không biết ông thôi! Chuyện xảy ra sau năm 1937, ông đều biết, chỉ là không nhớ rõ lắm.”

“Ha ha, ông thật hài hước.” Quý Duyệt Sênh nhìn Kỳ Tư bị ông cụ với lối suy nghĩ độc đáo đánh bại, che miệng cười trộm.

Cuối cùng Kỳ Tư cũng cười tươi rói, chỉ vào ngân hàng trước mắt hỏi: “Thế ông có nhớ rõ chuyện ở đây không?”

Tầm mắt ông lão đưa sang ngân hàng, suy nghĩ một lát mới nói: “Úi chà, nghĩ đến cái này là bực! Mấy tên cướp ngân hàng khốn nạn còn bắt chúng ta quỳ xuống ôm đầu. Bệnh thấp khớp của ông nặng thêm sau lần đó đấy!”

“Ông là một trong số con tin bị bắt ạ?” Quý Duyệt Sênh kinh hãi, thế này cũng khéo quá đi.

“Hôm ấy là một ngày vừa xui xẻo vừa máu tanh.” Cụ ông nói, cũng không vội đi siêu thị, như có một bụng chuyện cần kể cho người thích nghe chuyện. Vì thế ông đi đến cạnh cửa ngân hàng, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh cũng chỉ có thể ngồi hai bên ông cụ, nghiêng tai lắng nghe.

“Lúc ấy ông 77 tuổi, ngày đó vừa hay đi ngân hàng có việc. Mới vừa vào đã bị đẩy mạnh một cái, hai đầu gối đập xuống đất.”

Ông cụ còng lưng, đôi tay như thân cây khô héo, hiện ra hình ảnh cách cái chết rất gần. Nhưng giọng ông nói chuyện lại cực kỳ to rõ, không hề có sự già nua và yếu ớt của người hơn tám mươi tuổi. Thân thể không chống lại được sự uy hiếp của thời gian, nhưng tinh thần thì có thể. Ông ấy muốn sống lâu hơn nữa, lâu đến mức thế gian này có thể để ông yên bình rời đi.

“Ngày đó còn có vài người ra ngân hàng xử lý công việc đấy.” Ông cụ nhìn nóc nhà nơi xa, trong giọng nói là than thở và bất lực: “Có người muốn chạy, kết quả bị bọn chúng nổ súng bắn chết, hai phát vào đầu, chẳng biết bọn chúng lấy súng ở đâu ra...”

Khi đó vì quá sợ hãi mà mọi người nghe bọn cướp ra lệnh theo bản năng, chỉ để giữ tính mạng. Trong đó người muốn thay đổi vận mệnh tiến hành phản kháng, kết quả mạng cũng không còn. Ngày đen tối đó, chỉ có người bị hại mới có thể sâu sắc cảm nhận. Máu tươi trên sàn nhà ngân hàng làm bọn họ ý thức rõ được, mạng không còn thì mọi thứ cũng mất.

Vì thế, ba tên cướp bịt mặt thuận lợi cướp tiền, mà mọi người bị ngăn cách bên ngoài không hề biết gì. Cửa ngân hàng đóng chặt, không ai có thể ngờ người bên trong đang đi qua cái chết. Sau đó, những người còn sống báo cảnh sát. Cảnh sát đến, nhưng vẫn muộn một bước.

“Bọn chúng nổ súng ngay cạnh ông, đến bây giờ ông còn ù tai, có khi sắp điếc rồi.” Ông cụ chậm rãi nói, nửa đùa nửa thật: “Lúc ấy nếu ông trẻ hơn mười tuổi, có lẽ ông cũng có thể ngăn cản. Ít nhất có thể bảo đảm một cô bé muốn báo cảnh sát sẽ không bị chết.” Nói xong, ông cụ chống đầu gối đứng lên, nhớ lại việc ấy cũng mất đi hứng thú.

Quý Duyệt Sênh nghe ra, ông cụ canh cánh trong lòng không phải việc mình bị cuốn vào vụ cướp, mà là đau lòng cho sinh mệnh trẻ trung dễ dàng bị cướp đi.

“Ông ơi, bây giờ nếu cho ông nghe giọng bọn cướp, ông có phân biệt ra không?” Cuối cùng Quý Duyệt Sênh hỏi.

Ông cụ lắc đầu: “Sao nhớ nổi! Nghĩ đến âm thanh đều là tiếng nổ súng kia, đầu muốn nổ tung. Nhưng mà trong ba tên cướp thì chỉ có một tên nói chuyện với ông. Bây giờ ngẫm lại, giọng tên đó có phần kỳ lạ. Có phải sử dụng thiết bị đổi giọng như các cháu hay nói không?”

Ông cụ cũng rất thời thượng, vậy mà còn biết thiết bị đổi giọng. Nhưng nhắc đến điều này, Quý Duyệt Sênh lại có chút dao động với kết luận đưa ra trước đó. Cho dù một người sử dụng thiết bị đổi giọng, thì cách nói chuyện và thói quen cũng sẽ không đổi. Nhưng âm thanh mà cô nghe thấy rõ ràng không qua xử lý, vì sao ông cụ lại có nghi ngờ như vậy?

Thời gian đã qua lâu lắm rồi, Quý Duyệt Sênh sinh ra nghi ngờ với hồi ức mà cô vốn đã chắc chắn.

“Cảm ơn ông ạ.” Kỳ Tư nói cảm ơn: “Ông đi siêu thị, có cần bọn cháu xách đồ cho không?”

Ông cụ ghét bỏ xua tay: “Chuyện cỏn con mà còn phải để các cháu xách đồ. Lên xe buýt mà không có chỗ, ông cũng không cần người trẻ tuổi nhường chỗ! Nếu thật sự không chịu nổi thì ông vẫn sẽ nhận lòng tốt của mấy đứa... Được rồi, đi đây.”

“Lúc trẻ, chắc ông cụ này tương đối giống Kiều Khải Vọng, khá hài hước.” Quý Duyệt Sênh cười vẫy tay tạm biệt ông cụ sau đó mới nói với Kỳ Tư.

Nghe được tên Kiều Khải Vọng, Kỳ Tư khá bất ngờ, cũng rất để ý. “Thích” là một thứ tốt đẹp, nhưng đồng thời cũng sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi.

“Chúng ta có cần báo cảnh sát không?” Chờ ông cụ đi xa, Quý Duyệt Sênh lập tức mặt ủ mày ê hỏi.

Suy nghĩ của Kỳ Tư bị những lời này kéo về hiện thực. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta không có chứng cứ chứng minh ba người kia là cướp. Hơn nữa, chúng ta đã báo cảnh sát một lần, cảnh sát cũng không tìm được gì ở bên trong.”

“Ồ...” Quý Duyệt Sênh rất khó xử: “Chẳng lẽ em thật sự hoa mắt? Hay dưới sự k1ch thích của cảnh kia, thính lực của em cũng sinh ra khác biệt? Có phải em nên tìm một cơ hội đi nghe lại lần nữa không?”

“Lần trước bọn họ dám để cảnh sát vào nhà điều tra, hành vi cực kỳ bình thường. Hoặc là bọn họ thật sự vô tội, hoặc là bọn họ nắm chắc cảnh sát tuyệt đối không phát hiện được bất kỳ dấu vết gì.”

Kỳ Tư bình tĩnh phân tích: “Dựa theo tin tức do người để lại ám hiệu cung cấp, bọn họ chắc chắn là vế sau.”

Lúc này Quý Duyệt Sênh đột nhiên nhớ tới, bọn họ còn có một vấn đề nan giải chưa được làm rõ, đó là thân phận của Coco cùng thân phận của người giấu ám hiệu.

“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?” Quý Duyệt Sênh hoang mang, không kiềm được nhìn quanh bốn phía. Cô nhìn vẩn vơ không có mục tiêu rồi lại chờ mong trong lúc lơ đãng có thể xảy ra sự trùng hợp nào đó như trong phim.

Đáng tiếc, không hề có gì xảy ra cả.

Trong đầu Kỳ Tư rất nhiều tin tức. Bắt đầu từ khi Kiều Khải Vọng nhận được những ám hiệu này, mãi cho đến bây giờ mất liên hệ với người gửi tin nhắn, thời gian đã qua rất lâu.

Cho dù Coco hay người kia, rất có khả năng đã sớm không còn nữa.

“Từ từ đã.”

Câu “từ từ” này của Kỳ Tư có hai nghĩa: Một là anh đang đợi Cố Sâm gọi điện, hai là anh hy vọng có đủ thời gian suy xét rõ ràng mối liên quan giữa hai vụ án.

“Ông cụ kia nói hôm đó đã chết một cô gái...” Quý Duyệt Sênh bị suy nghĩ lớn mật của mình làm cho hoảng sợ. Vậy mà cô lại cảm thấy Coco chính là cô gái kia.

Kỳ Tư cũng bị kinh hãi với phỏng đoán nghe có vẻ không logic này. Nhưng lúc ấy anh tìm tin tức về vụ án này, trong tin tức nhắc tới người nhà của người bị hại, hình như cô gái kia không phải người ở địa phương này. Còn nữa, vụ án này đã qua năm, sáu năm, bây giờ mới có người quay về tìm cô ta. Có phải không hợp lý không?

“Người tìm Coco từng nói với Kiều Khải Vọng trong điện thoại, anh ta tìm được rồi. Anh nghĩ có lẽ không phải tìm cô gái kia, chắc chắn có ý khác.” Cuối cùng Kỳ Tư vẫn phủ định suy đoán của Quý Duyệt Sênh.

Quý Duyệt Sênh cảm thấy mất mát, với sức bọn họ muốn cởi bỏ bí mật dường như không có khả năng. Kỳ Tư cũng không dám tùy tiện đến biệt thự một chuyến nữa, hai người tay không tấc sắt, nhỡ đâu có gì bất ngờ xảy ra, kết quả nhất định khó có thể lường trước.

Anh nhìn thời gian, lại nhìn Quý Duyệt Sênh: “Anh đã gọi điện cho Cố Sâm, anh ấy sẽ giúp chúng ta.”

Vừa nghe thấy tên Cố Sâm cũng giống như khi nghe tên Trần Tử Tang, cảm xúc của Quý Duyệt Sênh thoáng tăng lại. Cô mỉm cười hỏi: “Thật à? Có phải không tốt lắm không? Cứ thấy như vẫn luôn làm phiền bọn họ.”

“Không phiền.” Kỳ Tư tùy hứng trả lời: “Với anh ấy thì chỉ là chuyện chớp mắt một cái thôi. Nhân lúc anh ấy cao hứng, phải làm phiền anh ấy thêm vài lần. Về sau tốt nghiệp, có lẽ anh ấy sẽ không có thời gian nữa.”

Quý Duyệt Sênh không nhịn được cười nói: “Nghe như anh không nỡ để đàn anh tốt nghiệp.”

Biểu cảm của Kỳ Tư khựng lại trong giây lát, không chút để ý giải thích: “Có khả năng, anh họ anh tốt nghiệp thì sẽ kết hôn luôn. Anh họ anh thích đàn chị nhiều vậy chắc chắn sẽ không cho phép bất kỳ ai chiếm thời gian ngọt ngào của hai người.”

“Nhưng bọn họ tốt nghiệp thì sẽ đi làm luôn, chắc không có thời gian ngọt ngào chứ nhỉ?” Quý Duyệt Sênh nhìn rất rõ hiện thực. Công việc là một phần của cuộc sống, hơn nữa là bộ phận chiếm 80%.

Kỳ Tư cười trộm: “Cũng có lý.”

“Có phải chúng ta đang vui sướng khi người gặp họa không nhỉ?” Quý Duyệt Sênh gãi gãi đầu, rất ngượng ngùng.

“Thỉnh thoảng thì vẫn được.”

Hai người cười vui rời đi, trong đám người muôn hình muôn vẻ phía sau, bọn họ không thấy ác ma giấu ở trong đó. Khóe môi bọn chúng nhếch lên nụ cười khó phát hiện. Nụ cười này là cảnh cáo, cũng là bắt đầu nguy hiểm.