Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 45: Không tìm thấy người này (2)



"Bệnh sợ độ cao của tôi hơi nghiêm trọng, đầu sẽ vô cùng choáng váng, thậm chí còn có thể buồn nôn, nôn mửa." Du Tiểu Duệ vuốt v e vách cốc, kể triệu chứng của bản thân: "Cho nên mặc dù tôi muốn nhanh chóng rời đi cũng lực bất tòng tâm.”

Ngay khi cô ấy muốn đi xuống cầu vượt bằng tốc độ nhanh nhất thì nghe thấy có người đang gọi cô ấy. Đó là một âm thanh không xác định, cô ấy hoảng hốt, nhưng trực giác mách bảo rằng trong giọng nói của người gọi tên cô ấy mang theo một dấu chấm hỏi rất lớn.

Không biết đó là vui mừng do xa cách lâu ngày gặp lại, hay là vì đã lâu không gặp mà buồn lo vô cớ như đã mất đi thứ gì.

"Duệ Duệ..."

Tên ăn mày đang quỳ kia lần nữa lặp lại tên cô ấy, anh ta hơi ngửa đầu lên, nhưng không dám tùy tiện đối mặt với cô ấy. Dáng vẻ bẩn thỉu kia giống như là một lớp ngụy trang, che giấu diện mạo chân thực của anh ta.

Quý Duyệt Sênh cực kỳ hoang mang: "Vậy mà anh ta liếc mắt một cái là nhận ra cô?"

"Đúng thế." giọng Du Tiểu Duệ nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời, mặt lại đầy vẻ u sầu: "Cậu ấy liên tục gọi tên của tôi rất nhiều lần, thậm chí gọi ra tên đầy đủ. Lúc ấy tôi cũng thấy lạ, cho nên cố kiềm nén cơn buồn nôn, ngồi xuống, ép bản thân không nhìn cảnh sắc ngoài lớp thủy tinh, cố gắng muốn nhìn rõ bộ dạng của cậu ấy."

"Xác định là người cô biết sao?" Kỳ Tư hỏi.

Du Tiểu Duệ không gật đầu cũng không có lắc đầu, nên nói như thế nào nhỉ? Tên ăn mày trước mắt kia là người quen trong quá khứ, mà không phải người quen ở hiện tại. Nói như vậy hình như rất vô tình, nhưng người đã thoát khỏi cuộc đời mình mười mấy năm lại lần nữa xuất hiện, thứ mang tới ngoại trừ bất an còn có nỗi sợ hãi vô bờ.

"Tôi hỏi tên của cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy tên Lâm Trí."

Cô ấy dừng một chút, chống hai khuỷu tay trên mặt bàn, che mặt, giống như đang xây dựng tâm lý cho bản thân. Từng phút từng giây trôi qua trong im lặng, không có người nói chuyện với cô ấy nữa, mà những tiếng ong ong vẫn luôn vang lên bên tai cô ấy.

"Năm tôi bảy tuổi có một người bạn ngày nào cũng chơi với nhau, tên của cậu ấy chính là Lâm Trí. Cậu ấy mất tích mười ba năm, chúng tôi đều cho rằng cậu ấy chết rồi. Chỉ có bố mẹ của cậu ấy không hề từ bỏ cậu ấy... Sao tôi có thể tin tưởng, thế giới này sẽ tạo ra một trò đùa như vậy chứ?"

"Sau đó thì sao?" Quý Duyệt Sênh vỗ nhẹ lên lưng và an ủi cô ấy.

Sau đó? Bọn họ không nhận nhau, không có cơ hội nói thêm câu nào, Du Tiểu Duệ đã "chạy trốn". Không phải cô ấy trốn tránh cuộc gặp gỡ rõ ràng này, mà là suy nghĩ phức tạp trong lúc mê man khiến cô ấy càng cảm thấy buồn nôn.

Cô ấy che miệng chạy xuống bậc thang, nôn khan rất lâu bên cạnh thùng rác gần đó. Rất nhiều người đều lo lắng hỏi cô ấy có cần trợ giúp hay không, mặt cô ấy trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn cười lắc đầu.

Đợi đến khi cảm xúc của cô ấy bình tĩnh lại, Du Tiểu Duệ lấy một cái gương nhỏ ra từ trong túi xách, soi gương, tô lại son rồi mới lần nữa lấy dũng khí lên cầu vượt. Lăn qua lộn lại vài lần, nên dù cảm xúc của cô ấy đã bình phục nhưng vẫn khó tránh khỏi lại dao động.

"Cô không tìm được anh ta, kết quả là té ngã?" Quý Duyệt Sênh đã đoán được phát triển phía sau, nếu như cô ấy tìm được người có lẽ sẽ không ngã xuống, sẽ không gặp phải bọn họ.

Nhiệt độ của cốc đồ uống nóng trong tay Du Tiểu Duệ đã dần nguội xuống, trong ánh mắt cô ấy có trăm điều khó hiểu và bất lực, thoáng chốc đỏ hốc mắt chứng tỏ suy đoán của Quý Duyệt Sênh.

Cô ấy đột nhiên khổ sở, khiến một câu chuyện tràn ngập vô số khả năng chỉ còn sót lại một loại kết quả.

"Ừm, không thấy."

Nghe đến đó, Quý Duyệt Sênh đại khái hiểu rõ, nhưng cô vẫn khiếp sợ vì đủ loại này trùng hợp này. Chắc chắn là tên ăn mày mà Du Tiểu Duệ thấy và nhóc ăn mày cô tìm không phải cùng một người, chí ít là tuổi tác không phù hợp, chẳng lẽ là...

"Lúc cô nhìn thấy Lâm Trí, bên cạnh anh ta không có tên ăn mày nào khác à?" Quý Duyệt Sênh muốn chứng thực, cô nhất định phải làm rõ sự thật ẩn giấu dưới sự trùng hợp này.

Kỳ Tư tiện tay rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Du Tiểu Duệ, Du Tiểu Duệ gật đầu cảm ơn, nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, nhớ lại rồi nói: "Không, còn có một cậu nhóc nằm trên mặt đất bên cạnh cậu ấy.”

Lời nói của Du Tiểu Duệ khiến tinh thần Quý Duyệt Sênh rung lên, cô không thể tin nổi chậm rãi ngồi thẳng người, trong ánh mắt nhìn về phía Kỳ Tư viết đầy nội dung khó giải "ông trời ơi, tại sao có thể như vậy".

"Có vấn đề ở đâu à?" Kỳ Tư biết chắc cô đã phát hiện manh mối từ trong đáp án của Du Tiểu Duệ, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, cẩn thận hỏi lại: "Người em đuổi theo chính là một trong hai tên ăn mày đó?”

"Vâng." Động tác gật đầu của Quý Duyệt Sênh trở nên chậm chạp, cô không nghĩ ra đây là sự trùng hợp gì, vậy mà lại kỳ lạ như vậy: "Người em đuổi theo chính là cậu nhóc... em gặp vào mùa đông năm ngoái."

Một chiếc khăn quàng cổ, một loại cảm xúc khó nói lên lời.

Cậu nhóc chạy trốn khỏi Quý Duyệt Sênh vào mùa đông năm ngoái khiến cô sinh ra một cảm giác áy náy khó hiểu, cô chỉ tặng cho cậu nhóc một chiếc khăn quàng cổ, nhưng chưa từng hỏi tên của cậu nhóc.

Lần giao lưu đơn phương kia, Quý Duyệt Sênh không thể biết thêm thông tin gì. Ban đầu cho rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, không ngờ ngọn nguồn quá sâu. Lần nữa gặp mặt đã qua năm mới, mặc dù mới qua mấy tháng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến Quý Duyệt Sênh cảm nhận được ác ý của cuộc sống.

Nó không có năng lực cho tất cả mọi người được hạnh phúc, thế là có người rơi vào bóng tối vô bờ, có người đứng trước ranh giới bóng tối, chỉ có cực ít người có thể rời xa bóng tối, chỉ lo thân mình.

"Cho nên, lần trước không thấy khăn quàng cổ cũng là vì cậu nhóc đó?" Kỳ Tư biết được đáp án của vấn đề đã làm anh bối rối lâu ngày từ trong lời nói của Quý Duyệt Sênh. Anh không hỏi tới, là bởi vì không muốn cho Quý Duyệt Sênh bất kỳ áp lực nào.

Cũng may đáp án này không nằm ngoài suy đoán của anh.

Chạng vạng tối, hai người dạo bước trên con đường thông tới cửa sau của trường. Bọn họ và Du Tiểu Duệ lưu lại phương thức liên lạc của nhau, giao hẹn nếu có phát hiện gì sẽ kịp thời thông báo cho đối phương. Nhưng biển người mênh mông, tìm người nói nghe thì dễ?

Quý Duyệt Sênh than thở. Cô luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó không thể cứu vãn. Cô chủ động khoác tay lên cánh tay Kỳ Tư, hơi buồn bã nói: "Nếu như lúc ấy em không để cậu nhóc đó chạy mất, có lẽ còn có thể giúp cậu nhóc đó tìm được bố mẹ."

"Không có nhiều ‘nếu như’ như vậy." Kỳ Tư an ủi cô: "Em đã làm rất khá. Sự ấm áp giữa những người xa lạ đã đủ quý giá, chí ít em đã cho nó."

Có câu làm người tốt làm đến cùng, nhưng trong hiện thực nào có dễ dàng như vậy. Một khi một người bắt đầu làm chuyện tốt, nếu như không thể làm mãi đến cuối cùng, vậy thì quá trình cắt đứt sẽ khiến người đó vô cùng khó xử. Quý Duyệt Sênh chính là như thế, quá lương thiện, mới có thể ôm lấy việc rõ ràng không liên quan đến mình.

"Nếu như em không yên lòng, chi bằng cùng anh nghĩ lại tình huống lúc chuyện xảy ra." Kỳ Tư đặt tay mình lên bàn tay đang khoác trên cánh tay anh của cô, nhẹ nhàng nắm chặt lại: "Nhớ tới gì thì nói cho anh, nhớ không nổi cũng không cần miễn cưỡng."

Từ lúc trông thấy bóng người đến lúc đuổi theo vào ngõ nhỏ, thời gian không đến 3 phút. Quý Duyệt Sênh rất khẳng định lúc ấy mình chỉ nhìn thấy một mình cậu nhóc, cũng không nhìn thấy Lâm Trí.

"Thật ra em cũng sắp đuổi kịp cậu nhóc rồi, khoảng cách chỉ cần duỗi tay là có thể nắm được quần áo của cậu nhóc ấy." Nói đến đây, Quý Duyệt Sênh vô cùng hối hận về thể lực hạng bét của mình. Đổi lại là Phó Kiêu Kiêu, chắc chắn đã sớm bắt được người.

Một chiếc xe chở hàng đang dừng trước cổng tòa nhà Khoa học và Công nghệ số 2, biểu cảm các bạn học đang vây quanh xe tìm kiếm hàng chuyển phát nhanh của mình đều khá chăm chú. Kỳ Tư nhìn những hình ảnh thường gặp này, nghe Quý Duyệt Sênh nói, có một suy đoán không tốt hiện lên.

"Mồi nhử." Anh nhìn chằm chằm một điểm nào đó cách đó không xa, nói như thế.

Quý Duyệt Sênh chớp mắt, thực sự không tin cách nói “mồi nhử” này lắm: "Cậu nhóc ăn mày kia là mồi nhử? Vì sao? Không logic lắm."

"Dụ em tiến vào ngõ nhỏ, sau đó tấn công em."

Dựa theo miêu tả của Quý Duyệt Sênh, chí ít hiện tại đây là suy đoán hợp lý nhất. Kỳ Tư vốn đang nghi hoặc, trong quá trình ăn xin nhóc ăn mày đóng vai nhân vật đứa con trai bị bệnh. Cậu nhóc chỉ cần nhắm mắt lại nằm ở đó là được, lúc lười biếng mở mắt lại chạm phải ánh mắt của Quý Duyệt Sênh.

Chỉ dựa vào điều này, Kỳ Tư đã phỏng đoán cậu nhóc kia nhận ra Quý Duyệt Sênh, vậy nên mới "chạy trốn".

"Em không có bất kỳ uy hiếp gì đối với cậu nhóc, nó chạy cái gì?" Quý Duyệt Sênh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ đối với suy đoán của Kỳ Tư: "Hơn nữa, xem như bọn họ đánh em ngất, nhưng bọn họ cũng không lấy đi bất cứ thứ gì trên người em. Vậy bọn họ đánh ngất em làm gì? Chỉ là không muốn em đuổi kịp cậu nhóc ăn mày kia?”

"Có lẽ người cảm thấy có uy hiếp không phải cậu nhóc, mà là người khác."

Kỳ Tư nói lời này bởi vì nghĩ đến rất nhiều ăn mày đều là ngụy trang, bọn họ dựa vào cách này mà sống, nhưng cũng không chứng tỏ bọn họ thật sự không chỗ nương tựa, không có sức lao động.

"Không phải em nói cái lần nhìn thấy cậu nhóc vào mùa đông, trông nó như đang chạy trốn à?"

Quý Duyệt Sênh dùng sức gật đầu, dường như đang cố rửa sạch hiềm nghi cho chuyện cậu nhóc làm mồi nhử, dụ cô vào ngõ nhỏ để cho người khác tấn công. Cô không tin cậu nhóc kia sẽ làm như vậy, sẽ muốn tổn thương cô.

"Thật ra, toàn thân cậu nhóc đều không hợp với nơi đó, giống như kẻ xâm nhập đột nhiên xông vào trong đó. Em cũng đã nói với anh rồi, những đứa trẻ chung quanh đều đang bắt nạt nó, thế nhưng nó vẫn không đánh trả. Một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi có thể nhẫn nhịn như thế, không phải là muốn dàn xếp ổn thỏa sao? Nếu như nó đã muốn dựa vào nhẫn nhịn kết thúc tổn thương, vậy thì lúc ấy nhất định nó đang tránh né cái gì, không muốn khiến người khác chú ý mới làm như vậy."

Kỳ Tư khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía nơi xa: "Nó đang chạy trốn trong tình huống như thế nào?"

"Cậu nhóc nhận lấy khăn quàng cổ của em, lúc ấy trạng thái tinh thần cũng thả lỏng không ít. Thật sự là đột nhiên chạy mất, không biết đã xảy ra chuyện gì..." Sau khi Quý Duyệt Sênh nói đến đây, lơ đãng trông thấy cư dân sống ở khu dân cư gần đó dắt chó ra ngoài đi dạo, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Kỳ Tư dừng bước, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tập trung của cô, không cắt đứt.

"Đừng sủa bậy!"

Chủ nhân quát chó con đang sủa loạn. Chó con không dừng lại, không ngừng sủa to về phía quầy bán hàng đang mở loa ven đường. Đại khái là âm thanh phát ra từ loa khiến cho nó nôn nóng bất an, nên mới không nghe lời như vậy.

"Hình như không phải vậy..."

Quý Duyệt Sênh cau mày suy nghĩ, tại sao tiếng chó sủa lại khiến cho cô sinh ra do dự. Đứa bé kia thật sự đột nhiên chạy mất sao?

"Kỳ Tư, em nói cái này, anh đừng cười em." Cô do dự mãi, vẫn nói khẽ.

"Không đâu."

Kỳ Tư xoa xoa đầu của cô, vuốt sợi tóc rối đang vểnh lên trên đầu cô. Lúc này, anh vẫn cảm thấy sự đáng yêu của Quý Duyệt Sênh là không thể sao chép, cho dù là sợi tóc ngắn vểnh lên cũng khiến anh yêu thích không buông tay.

"Lúc ấy em nghe được tiếng chó sủa." Quý Duyệt Sênh nghiêm túc nhớ lại, cảnh tượng kia một lần nữa hiện lên trong đầu cô. Dáng vẻ đáng thương cố chấp của nhóc ăn mày, dáng vẻ chán ghét của đám trẻ ném đá vào nó xung quanh, còn có sự tiếc nuối mà bóng dáng hốt hoảng chạy mất đó để lại... "Không chỉ tiếng chó sủa, còn có tiếng ô tô phanh lại rồi khởi động."

Tiếng chó sủa và tiếng xe? Kỳ Tư muốn liên hệ những điều này với nhau, dùng cái này để giải thích hành vi xoay người chạy của cậu nhóc, thế nhưng hai âm thanh này quá bình thường, bình thường đến không tưởng tượng ra được lí do nó có thể dọa trẻ con chạy mất.

Quý Duyệt Sênh quay người lại đối diện Kỳ Tư, ánh chiều tà vẩy xuống vai cô, ngay cả lớp lông dê trên vành mũ áo bông cũng nổi lên tia sáng vàng. Nắng chiều dần nghiêng, rơi từ đầu vai của cô xuống trước ngực.

Khuy áo trước ngực phản xạ ánh sáng lên mắt Kỳ Tư, chút ánh sáng ấy cũng không hề chói lóa, nhưng vẫn khiến anh khép hai mắt lại. Anh lựa chọn đưa tay kéo Quý Duyệt Sênh lại gần mình, thân mật sẽ để cho ánh sáng không có cơ hội lợi dụng.

"Không sao!" Kỳ Tư thấy Quý Duyệt Sênh sững sờ thì nhẹ nhàng véo má cô một cái, đúng là có phần không đứng đắn: "Tiếp tục."