Nghênh Xuân

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2

"Đi đi!"

"Trẫm xem ai dám!"

...

"Đi mau!"

"Ai dám!"

Lưỡi kiếm của thị vệ nhấp nhô lên xuống như giã gạo.

Đủ rồi!

Dừng cái trò hề này lại giùm ta cái!

Ta và thị vệ nhìn nhau, ta dè dặt hỏi:

"Hắn ta đã bị thế này bao lâu rồi?"

Thị vệ mặt không cảm xúc:

"Lúc nào cũng như thế đấy."

Xin chân thành bày tỏ lòng cảm thông với các ngươi nha.

Từ công công mỉm cười, vui vẻ nói:

"Đã lâu rồi không thấy Hoàng thượng vui vẻ như vậy."

?

Hả?

Thị vệ tóm lấy cổ áo sau của Từ thái giám, kéo lê ông ta ra khỏi đó.

“Ra đây mau, ngươi có dở hơi không thế?”

3

Khương Phù nhượng bộ:

"Ta sẽ theo ngươi về cung, nhưng ngươi không được tùy ý gi.ết người nữa."

Bạo quân hài lòng, bạo quân hân hoan, bạo quân nhìn ta nói:

"Được, nhưng ả ta nhất định phải chế.t hôm nay.”

"Ngươi dám lần đầu tiên chống lại trẫm chỉ vì ả ta! Ả ta đáng ch.ết!"



Ý của ngươi là muốn gi.ết ta để mua vui sao?

Thật quá đáng! Ngươi nói cái mẹ gì vậy!

Tiểu tử này!

Khốn khiếp!

Khương Phù cố nén khóc, môi đỏ hé mở.

Chỉ cần đoán cũng biết là muốn tranh thủ cho mình.

Đúng như dự đoán.

"Ta không đồng ý."

Lòng ta hài lòng, vui sướng, cố kìm nén nụ cười.

"Trời không tuyệt đường người."

"Nhưng ta rất thích nàng, hãy để nàng chuộc tội bằng cách hầu hạ ta trong cung."

Haha.

Quả là một đại lão thanh liêm.

Quả là người có trái tim nhân ái.

Thần kinh.

Ngươi cũng ch.ết đi.

Haha.

Phiền chớt mất.!

Hèn vl.

Không ai quan tâm.

Triệu Dịch thậm chí còn kéo Khương Phù đi xa để cãi cọ.

^^

Thật ấm áp quá đi, rất chu đáo.

Cuối cùng, Triệu Dịch bế ngang Khương Phù, đưa về tẩm cung.

Lúc đi ngang qua ta, hắn ta buông một câu:

“Từ nay về sau, ngươi chính là cung nữ thân cận của A Phù.”

“A Phù nhân từ, tha mạng cho ngươi, còn không mau tạ ơn?”

... Ta lại cám ơn quá.

Ở bên cạnh hai người các ngươi còn không bằng ch.ết đi.

Ta không phải là kẻ cùng đường, ta vẫn còn hai con đường chế.t.

4

Khương Phù vẫn còn nhớ bản thân đang tức giận, vùng vẫy trong vòng tay bạo quân.

Không thể kìm nén, nàng hóa thành một con cá bướng bỉnh.

Đá văng đôi giày.

"Mù quáng! Còn không nhặt lên cho A Phù mang vào, nàng cảm lạnh ta sẽ ché.m đầu tất cả các ngươi!"

Đột nhiên thấy cái cổ lạnh lẽo, hóa ra Diêm Vương hiển linh rồi.

Sau mười lần ta cố gắng mang giày cho Khương Phù, nhưng đều bị nàng đá văng ra, ta đành buông xuôi.

Đôi giày lăn lóc trên sàn nhà.

Bạo quân ôm Khương Phù đang ngọ nguậy bằng một tay, tự mình mang giày cho nàng.

Ôm bằng một tay cơ đấy.

Đúng là cậu bé Astro.

Từ công công theo sau, nói:

“Chỉ có nương nương mới có thể khiến hoàng thượng cúi đầu.”

Khương Phù nghe vậy, e thẹn vùi đầu vào lòng Triệu Dịch.

Bạo quân nheo mắt lại.

Ta hỏi thị vệ xem hắn nghĩ như nào.

Hắn liền bảo:

"Muốn di cư quá đi, đất nước này không còn tương lai nữa rồi."

Ta vỗ vai hắn, an ủi:

"Không sao đâu.”

"Chẳng phải mọi thứ đã rõ ràng rồi sao?"

5

Hôm nay là ngày thứ ba ta hầu hạ Khương Quý Phi.

Giờ Mão đầu khắc.

Tức là 5 giờ sáng.

Ta đang lấy sương sớm cho Khương quý phi, để nàng dùng pha trà mỗi ngày.

Nàng nói:

"Mỗi sáng thức dậy, ta đều phải uống một tách trà sương sớm, đã thành thói quen rồi, không uống thì cả ngày sẽ mệt mỏi.”

"Vì vậy việc thu thập sương sớm rất quan trọng, ta không dám nhờ vả ai khác."

Nàng nắm lấy tay ta, giọng nói tha thiết:

"Trần Hạnh tỷ, tỷ sẽ không từ chối ta chứ?"

Ta nắm chặt tay nàng đáp:

"Tất nhiên rồi, nương nương.”

“Vậy thì bây giờ nương nương có thể ra lệnh cho các thị vệ hạ ki.ếm xuống chút được không?”

“Thiếp sợ kiếm.”

Năm giờ sáng.

Ta không ngủ được, mà cũng không dám ch.ết.

Vác một cái bình lớn đi khắp nơi.

Vừa lạnh vừa nặng.

Ch.ết tiệ.t.

Lúc nào cũng thật muốn tìm người trừng trị các ngươi.

Trên đường gặp gỡ những cung nữ khác.

Thật kỳ lạ.

Bộ quy tắc kỳ lạ trong cung là phải uống sương sớm hay gì?

Ta vặn vẹo mông tiến đến gần:

"Quý phi nhà ngươi cũng uống trà sương sớm à?"

Nàng ta mắt thâm như gấu trúc, ngáp dài, vẫy tay với ta:

"Sao có thể chứ.”

"Đây là trà mà Hi phi nương nương dặn mỗi ngày phải dâng cho Hoàng thượng."

Thật thảm thương.

Hóa ra thực sự còn có người cùng cảnh ngộ với ta