Nghênh Xuân

Chương 5



22.

Đêm nay, người được thị tẩm là Nhu Tần.

Nàng ta là đích nữ của Thừa tướng, vừa nhập cung chưa lâu.

Tháng này, Hoàng đế đã lật thẻ bài của nàng ta không ít lần.

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Ngoài trừ việc tháng này Nhu Tần liên tiếp được thị tẩm, đêm nay còn phát sinh một việc lớn khác.

Tẩm cung của Khương quý phi bốc cháy.

Sinh tử chưa rõ.

Ngọn lửa quá lớn,đã một tiếng rưỡi trôi qua vẫn không thể dập tắt được, các cung nữ cũng không thể xông được vào trong tẩm cung cứu người.

Lửa vẫn không tắt.

Căn bản không thể dập tắt được.

Ta bị vây trong tẩm cung.

Ta nghĩ ngợi một chút, sau đó liền nhắm mắt lại, nằm thẳng trên mặt đất.

Chẳng sao cả, c.hết thì c.hết thôi.

Cũng chỉ là một cái mạng hèn quèn.

Cũng coi như giải thoát.

?

Đợi đã.

Mông đau quá.

Có ai đó đang kéo ta đi, ma sát với mặt đất làm mông ta phát đau.

Ta mở mắt ra, dưới ánh lửa, Khương Phù mặc trên người một bộ trang phục cung nữ, khuôn mặt được trang điểm một lớp phấn dày khiến cho ngũ quan cũng trở nên mơ hồ.

Đen xì xì.

Ngũ quan méo mó.

Khác xa so với bình thường.

Nàng ta cong môi cười với ta, giọng điệu mang theo vẻ đắc chí:

"Ta đã sắp xếp vụ hỏa hoạn này, t.hi t.hể giả của hai người chúng ta cũng đã được chuẩn bị sẵn, sẽ có người thu dọn tàn cuộc cho chúng ta, ngươi chỉ cần theo ta xuất cung là được.”

"Không cần lo lắng.”

"Trần Hạnh tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau xuất cung."

Hỏa hoạn, giả c.hết.

Và tự do.

Khói lửa cay nồng khiến hai mắt ta chua xót.

Ta đứng dậy, vươn tay kéo nàng vào trong lòng ôm thật chặt, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt phía sau lưng chúng ta.

"Được.”

"Lần sau cứ gọi thẳng ta dậy là được, không được kéo nữa, đau mông lắm."

Nàng ta gật gật đầu đồng ý, lôi một chiếc túi nhỏ từ phía sau người ra, mở ra cho ta xem.

"Đem nhiều không tiện, mục tiêu quá lớn."

Trong túi có hai chiếc hà bao đựng đầy bạc vụn.

Còn có một chiếc trâm cài tóc.

Là chiếc trâm cài mà trước đây Khương Phù đã ban thưởng cho ta.

Trong số tất cả trang sức, đó chính là cái ta thích nhất.

Cũng là món đồ có giá trị nhất.

Ta không dám mang theo, sợ cung nhân kiểm kê di vật của Khương Phù sẽ phát hiện ra thiếu đồ, gây nguy hiểm cho hai người chúng ta.

Khương Phù bảo ta cứ yên tâm nhận lấy:

"Hơn một năm qua ta đã ban cho ngươi vô số đồ vật, bọn họ không thể nhớ hết được."

Tuyệt!

Trong túi còn có hai miếng lót giày bằng vàng lớn.

?

Khương Phù giải thích:

"Loại này mang ra khỏi cung không dễ bị tra ra."

Muội muội bảo bối của ta...

Đúng là cẩn thận chu đáo.

Thôi được rồi.

Những miếng lót giày đáng kinh ngạc!

23.

Chúng ta đeo lót giày, đeo hà bao, sau đó vội vàng rời đi.

Đúng lúc sắp ra khỏi cổng cung thì lại bị chặn lại.

Là thị vệ.

Hắn cầm kiếm chắn trước mặt chúng ta.

May mắn là hắn vẫn chưa kịp gọi người, vì vậy chỉ có ba chúng ta thôi.

May mà chỉ có một mình hắn.

Vẫn còn cơ hội trốn thoát.

"Trần Hạnh, ngươi nhất định phải trốn thoát."

Khương Phù túm lấy vạt áo ta, nhỏ giọng nói:

"Hắn đến bắt ta, ngươi đi đi."

Ta đứng chắn trước mặt Khương Phù, không nói gì.

Hắn rõ ràng cũng không cần câu trả lời của ta, tốc độ lao về phía về phía ta càng nhanh hơn.

Có lẽ muốn bắt sống chúng ta.

"Xin lỗi."

Sau đó,

Hắn ta giật phăng lấy hà bao trên thắt lưng ta.

?



Mẹ kiếp.

Đi.ên mất.

Bạc của ta.

Bình tĩnh.

Tay ta siết chặt thành nắm đấm.

"Mấy chuyện làm xong phải xin lỗi thế này làm ít thôi..."

Không hiểu kiểu gì.

Ta lao lên muốn cướp lại thứ thuộc về bản thân.

Hắn nhét bạc vào trong lồng ngực, sau đó dẫn chúng ta đi ra ngoài.

Hắn nói đây là phí làm thuê.

Trong đó còn bao gồm một phần phí đưa tin nữa.

"Đừng đến Ly Quốc, hoàng đế ở đó cũng là một kẻ ngốc.”

"Hoàng hậu của hắn c.hết rồi, bây giờ hắn vẫn còn ngày ngày ôm cái x.ác vừa nôn vừa khóc, miệng còn lẩm bẩm gọi tên Nguyên Nguyên, nói rằng nàng ta chưa c.hết.”

"Ngày ngày khóc lóc, khóc phát tới đêm luôn. Khóc nhiều đến mức ta chịu không nổi, cuối cùng quyết định từ chức.”

"Cũng đừng đến Lệ Quốc, hoàng hậu và bạch nguyệt quang của hắn ngày nào đẩy nhau, rồi kéo nhau rơi xuống nước.”

"Kỷ lục cao nhất trong khoảng thời gian ta làm việc ở đó là một tháng vớt người mười bốn lần, thực sự vớt không nổi nữa, nên ta đã từ chức.”

"Còn cái tên hoàng đế Tào quốc, ta cũng chán chẳng muốn nói nữa.”

"Hắn ta đem người mình yêu tặng cho em trai, sau đó mới nhận ra người mình yêu chính là nàng ta, vì vậy liền sai ta đến phủ vương để cứu người. Vương gia nổi giận đùng đùng, r.út d.ao c.hém cho ta ba nhát."

"Vết thương quá nặng, thế nên ta đã từ chức."

Đủ rồi.

Quả là những lời khiến người ta rớt nước mắt.

Ta có cảm giác tên này đang âm thầm phát đ.iên.

Có lẽ bẩm sinh đã mở được skill thánh thể.

Làm việc! Làm việc! Làm việc! Hễ làm việc là hắn ta lại bắt đầu trở nên hung hăng, vô tình, quên cả mạng sống!

24

Ta và Khương Phù một đường đi về phía bắc.

Ba tháng sau, cuối cùng chúng ta cũng quyết định cư tại một thôn nhỏ.

Trên đường đi, chúng ta đã trò chuyện rất nhiều.

Từ lời kể của nàng ta, ta biết được người hôm đó giúp chúng ta thoát khỏi cung là một vị vương gia khác họ.

Trần Hạo.

Xuất thân võ tướng, từng lập nhiều chiến công g.iết giặc, vì vậy đã được làm phong vương.

Triệu Dịch rất kiêng dè hắn.

Trần Hạo nắm trong tay binh quyền, Triệu Dịch vẫn chưa tìm được cơ hội để tước đi binh quyền từ tay hắn.

Hắn ta sợ Trần Hạo làm phản.

Lo sợ cũng đúng.

Trần Hạo biết Triệu Dịch mắc chứng đau đầu khó trị, và cũng biết được tác dụng thực sự của Khương Phù.

Hắn ta vốn dĩ muốn trực tiếp giết chết Khương Phù, sau đó xuất binh bức cung.

Ta hỏi:

"Vậy tại sao hắn lại tha cho ngươi?"

Lúc đang nói chuyện, Khương Phù đang uống ngụm trà, nghe được câu hỏi của ta cũng không ngẩng đầu lên:

"Hắn ta nói hắn yêu ta."

......

Nam nhân các người đúng là dễ yêu thật đấy.

Thật là,

Có thiên phú quá đi mất.

Nàng ta xì một tiếng:

"Lời này đến chó cũng không tin, nói nghe cho vui vậy thôi.."

Ta gật đầu đồng ý.

Nàng ta nói, bản thân không quan tâm lời nói và hành động của hai người này có nhất quán, có thực sự yêu thương nàng hay không.

Chỉ lợi ích thiết thực mới có thể khiến nàng ta lóa mắt.

Triệu Dịch mang lại cho nàng tiền bạc.

Trần Hạo lại tìm t.hi t.hể giả cho nàng ta, giúp nàng ta thu dọn tàn cuộc.

Bọn họ đều hữu dụng.

Vì vậy Khương Phù mới giữ thái độ tốt với bọn họ.

May mắn thay.

Tất cả mọi thứ đều suôn sẻ.

Dưới ánh nến, biểu cảm trên gương mặt Khương Phù đầy vẻ dịu dàng.

An nhiên, thư thái.

Ta rót thêm trà cho nàng, hỏi tiếp:

"Nếu Trần Hạo đã ham mê sắc đẹp của ngươi, sao lại dễ dàng tha cho ngươi được?"

Nàng ta lại nháy mắt với ta, cười ranh mãnh:

"Ta đã hạ độc hắn.”

"Giải dược chỉ có mình ta có, hắn sợ c.hết."

Đêm hôm đó, ta nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:

"Vất vả rồi."

Một mình nàng đã tính toán mọi thứ.

Rất khó tưởng tượng làm thế nào mà chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi Khương Phù lại có thể tính toán được mọi điều chu toàn đến vậy.

Nàng an ủi ta:

"Trước đây ta thích nam nhân, sau đó uống thuốc Đông y nên khỏi rồi.”

"Ta đã nghĩ thông suốt rồi, giờ nhìn họ ai cũng như cá rô phi biến đổi gen, còn phải cố nhẫn nhịn để nói chuyện với bọn họ thôi."

25

Trong suy nghĩ của ta.

Kể từ khi Khương Phù nhận thức được sự tồn tại của bình đẳng, có lẽ nàng đã từng đau khổ bất lực vì không thể thay đổi hiện trạng.

Nhưng nàng ta khi đó tuyệt đối không giống như lúc này,

Vô cùng dũng cảm.

Sau khi triệt để nhận ra vấn đề, Khương Phù đã tự mình lên kế hoạch cho mọi thứ.

Ta cảm thấy thật xấu hổ.

Trong suy nghĩ của bản thân, ta đã vô tình bỏ qua những năng lực của phụ nữ - lòng dũng cảm để sống sót trong nghịch cảnh.

Khả năng thiên phú của phụ nữ.

Vĩ đại đến vậy.

26

Ta và Khương Phù ở lại tại một thôn nhỏ.

Hai đôi lót giày thêu vàng đủ để chúng ta sung túc cả đời.

Hết tiền thì lại cạo đi một lớp.

Còn có chiếc trâm cài tóc.

Đá quý trên đó đã bị ta gỡ ra đem đi bán.

Phần còn lại cũng bị ta nấu chảy.

Sau đó đem đi đổi lấy tiền.

Giàu!

Chúng ta bây giờ vô cùng giàu có.

Chúng tôi còn nhận một đứa trẻ về nuôi dưỡng.

Năm đó nó lên mười.

Cậu nhóc gầy gò, cả cơ người bị đ.ánh đầy thương tích, mái tóc rối tung như một đống cỏ khô, bùn đất bám ở kẽ móng tay đen xì.

Cậu nhóc đang nằm úp sấp trên mặt đất, cố gắng với lấy nửa chiếc màn thầu đã bị ngấm nước bẩn.

Vô cùng thảm hại.

Đứa trẻ mười tuổi trông chỉ mới sáu hoặc bảy.

Giống như một củ khoai tây nhỏ.

Chúng ta đặt tên cho thằng bé là Khương Trừng*, mong rằng trái tim thằng bé mãi mãi trong sáng như pha lê.

(*姜澄, 澄 trong 澄澈 có nghĩa là trong sáng như pha lê)

Cuộc sống của Khương Trừng rất sung túc.

Về cả vật chất lẫn tinh thần.

Bài học đầu tiên chúng ta dạy cho thằng bé chính là - tôn trọng người khác.

Bất kể giới tính.

Nhóc con học rất tốt.

Ừm thì.

Chủ yếu là do chúng ta dạy giỏi.

Rất có thiên phú làm thầy.

Bỏ qua đi.

Khi Khương Trừng mười lăm, thằng bé nói muốn ra ngoài xông pha một chuyến.

Hai mươi tuổi, thằng bé trở về, mang theo một vị cô nương.

Thật tốt.

Có vẻ cậu bé đã tìm được một người người bạn đời tâm đầu ý hợp.

Chúng ta đều rất mừng cho nó.

27

Chúng ta còn lén lút nhét cho cô gái không ít tiền, còn mua cho cô ấy một căn nhà.

Không còn cách nào khác.

Hai mẹ của Khương Trừng thực sự quá giàu.

Dưới sự hỗ trợ của chúng ta, Khương Trừng cùng vợ nó đã mở ra một trường học.

Học phí khá thấp.

Còn có những phần học bổng.

Khương Trừng đã từng hỏi chúng ta, tại sao không phải miễn phí hoàn toàn.

Ta cười nói:

"Miễn phí không nhất định là tốt.”

“Có một số người phải có chút đánh đổi trả giá thì mới biết quý trọng.”

“Khoa cử có thể là bàn đạp để thu hẹp khoảng cách giai cấp, nhưng bách tính bình thường đi theo con đường này sẽ gặp phải nhiều khó hơn nhiều so với con cháu quan lại.”

“Ngoại trừ tài nguyên không đủ, họ có thể còn phải đối mặt với sự ngăn cản của cha mẹ."

Khương Phù tiếp lời:

"Có đôi khi chúng ta bắt buộc phải chấp nhận sức mạnh lớn mạnh của ngoại lực.”

“Sự ngăn cản của cha mẹ chính là ngoại lực, học phí bọn họ bỏ ra cũng là ngoại lực. Họ có thể sẽ vì những chi phí đầu tư cho tương lai này mà tiếp tục cố gắng, mà những cố gắng này sẽ đem lại hy vọng cho bọn họ.”

Vì vậy, con chỉ nên giảm thấp học phí."

Ta và Khương Phù đều hiểu rõ—

Chừng nào chế độ phong kiến còn tồn tại, bình đẳng sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn đạt được.

Mà tất cả những gì chúng ta làm được, cũng chỉ có vậy mà thôi.

28.

Mỗi ngày ngoài trừ đi làm, Khương Trừng sẽ về nhà dọn dẹp nấu nướng.

Đã hơn ba mươi mà vẫn cao gầy anh tuấn như trước.

Yêu gia đình, đó là phương pháp thẩm mỹ tốt nhất cho nam giới.

Có đôi khi ta cũng cố gắng gượng giúp thằng bé nấu một hai bữa cơm.

Nhưng mà,

Lúc bắt đầu hăng hái, sau đó bắt đầu chán nản, kiệt sức.

Cuối cùng là bỏ cuộc.

Con trai yêu quý.

Mẹ con không cố ý đâu.