[Ngôn Tình] Quay Đầu

Chương 1



1.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Châu đi vào phòng học, tôi liền biết tôi đã trùng sinh.

Trình Châu năm 18 tuổi trên người còn mang theo tính trẻ con của một thiếu niên, cùng với kẻ 10 năm sau lợi dụng tôi xong liền vứt bỏ tôi, làm hại tôi cửa nát nhà tan có chút khác biệt.

Chủ nhiệm lớp cười giới thiệu bạn học mới với mọi người: "Bạn học Trình Châu vừa chuyển đến lớp chúng ta, mọi người sau này phải ở chung thật tốt nhé."

Lời này giống hệt kiếp trước. Tôi biết, kế tiếp chủ nhiệm lớp sẽ để Trình Châu ngồi cùng bàn với tôi, bởi vì bạn học bên cạnh tôi vừa mới chuyển lớp, trong lớp cũng chỉ có chỗ bên cạnh tôi còn trống.

Kiếp trước cũng là như vậy, sau khi cùng Trình Châu trở thành bạn ngồi cùng bàn, hắn đối xử với tôi tốt đến không ngờ.

Chúng tôi rất nhanh đã hiểu biết về nhau, sau khi biết tình trạng bi thảm của hắn, tôi càng thêm đồng tình với hắn, luôn muốn giúp hắn nhiều hơn.

Bỏ qua những chuyện vô liêm sỉ hắn làm sau đó không nói, bản thân Trình Châu cũng có tướng mạo xuất chúng, năng lực tốt, cho nên sự đồng tình từ lúc ban đầu dần dần biến đổi thành yêu thích.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, tôi chủ động thổ lộ với Trình Châu, sau đó chúng tôi thuận lý thành chương ở bên nhau.

Cho đến mười năm sau nhà tôi phá sản, Trình Châu vứt bỏ tôi như vứt một đống rác, sau đó đính hôn với người khác.

Ngày hắn đính hôn tôi mới biết được, hắn lợi dụng tôi để tranh thủ lấy được sự tín nhiệm của ba tôi, tiếp theo là hại nhà tôi phá sản, thâu tóm công ty nhà tôi, tất cả đã sớm được hắn lên kế hoạch kỹ càng.

Hắn muốn dùng cách này để chứng minh mình với ông Trình, đứng vững gót chân ở Trình gia.

Mười năm thật lòng của tôi, cùng với sự tích lũy mấy đời của Tưởng gia tôi đều trở thành đá lót đường cho Trình Châu.

Cuối cùng ba tôi nh ảy l ầu, mà tôi trên đường đến bệnh viện gặp mặt ba lần cuối cũng xảy ra t ai n ạn xe cộ rồi qua đời. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại thời điểm tất cả bắt đầu.

“Bạn học Trình Châu ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nghiên đi.”

Nhìn Trình Châu dần dần đến gần tôi, tôi đột nhiên đứng dậy. Trình Châu vừa muốn ngồi xuống chợt ngẩn ra, hắn nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía tôi trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Chủ nhiệm lớp hỏi tôi: "Sao vậy?"

Tôi lui về phía sau một bước, cách Trình Châu xa một chút: "Em không muốn ngồi cùng cậu ấy, em muốn đổi vị trí."

Nghe vậy, ánh mắt Trình Châu nhìn về phía tôi chợt run rẩy, chủ nhiệm lớp cũng không vui nhíu mày, bạn học Chu Quốc nhỏ giọng nghị luận: "Tưởng Nghiên hôm nay làm sao vậy? Bình thường cậu ấy rất tốt mà."

“Tưởng Nghiên, trước hết cứ để Trình Châu ngồi bên cạnh em đi, chờ sau khi thi tháng xong chúng ta lại đổi vị trí.”

Tôi phớt lờ lời chủ nhiệm lớp, ánh mắt nhìn quanh một vòng phòng học. Tất cả mọi người giống như đang xem kịch nhìn chằm chằm tôi, chỉ có người đó ngồi ở phía sau luôn vùi đầu làm chuyện của mình.

Dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến cậu ấy. Tôi cũng không đành lòng quấy rầy cậu ấy, nhưng hiện tại hình như cũng không còn cách nào khác: "Cô giáo, em muốn ngồi cùng với Giang Dự Chi."

Lời vừa nói ra, Giang Dự Chi vẫn luôn không quan tâm mọi chuyện xung quanh cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua trên mặt tôi.

"Em muốn học tập thật tốt, cho nên em muốn ngồi cùng bàn với Giang Dự Chi, để cậu ấy phụ đạo em."

Nói xong tôi vẫn lo lắng lý do này còn chưa đủ, lại bổ sung tiếp: "Việc này ba em đã đồng ý, Giang Dự Chi cũng biết, chỉ là còn chưa kịp nói với cô."

Ba tôi hàng năm đều quyên góp tiền cho trường học, giáo viên chủ nhiệm cho dù không coi trọng tôi, cũng phải nể mặt ba tôi vài phần.

Cô ấy tựa như muốn thăm dò nhìn về phía Giang Dự Chi, tỏ ý bảo cậu ấy chứng thực. Tôi cũng nhìn qua. Giang Dự Chi bắt đầu mờ mịt nhìn tôi vài giây, tôi chỉ nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh ấy, anh ấy liền gật đầu "Ừ" một tiếng.

Sau khi đổi vị trí, Giang Dự Chi vẫn luôn biểu hiện rất lãnh đạm với tôi, thậm chí còn có vẻ muốn tránh mặt tôi.

Thật ra cũng không khó để lý giải, dù sao mẹ cậu ấy hiện tại đã trở thành mẹ kế của tôi, tôi vẫn luôn bài xích hai mẹ con bọn họ, đương nhiên sẽ không cho họ sắc mặt tốt.

Nhưng kiếp trước sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, là Giang Dự Chi và mẹ cậu ấy đã cố gắng chống đỡ ngôi nhà lung lay sắp đổ của chúng tôi. Cho nên sống lại kiếp này, tôi quyết định phải đối xử tốt với mẹ kế và em trai kế của mình một chút.

“Đừng nhìn.” Giang Dự Chi đỏ mặt nhỏ giọng nói. Tôi mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm cậu ấy hồi lâu. Cậu ấy như là đã hạ quyết tâm mới quay đầu nhìn về phía tôi, nghiêm túc hỏi:

"Vì sao đột nhiên muốn ngồi cùng bàn với tôi? Không phải cậu..."

Mấy chữ "Ghét tôi nhất" này cậu ấy không nói ra, nhưng tôi cũng có thể đoán được. Tôi cười cười, tiện tay mở sách trước mặt ra: "Đã nói rồi mà, tôi chỉ muốn học tập thật tốt."

Lời này không phải là giả. Kiếp trước tôi giống như phế vật, sau khi xảy ra chuyện không chỉ không giúp được người trong nhà, ngược lại còn thành gánh nặng của bọn họ.

Cho nên sống lại một đời, tôi nhất định phải cố gắng học tập thật tốt, tương lai nếu gặp phải chuyện tương tự, tôi hy vọng mình cũng có thể trở thành chỗ dựa cho bọn họ.

"Vậy còn cậu?" Tôi hỏi cậu ấy, "Tại sao cậu lại giúp tôi lừa gạt giáo viên?"

Giang Dự Chi một lần nữa cúi đầu, dừng lại hai giây mới nói: "Mẹ tôi bảo tôi ở trường chăm sóc cậu nhiều hơn."

Lý do này tôi đã sớm đoán được, dì Giang luôn đối xử với tôi rất tốt: "Ừ, sau này tôi cũng sẽ chăm sóc cậu, Giang Dự Chi."

Giang Dự Chi nhanh chóng liếc tôi một cái, lần này ngay cả lỗ tai của cậu ấy cũng đỏ lên, nhưng khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có như không.

2.

Kiếp trước, tôi chính là một kẻ dựa vào quan hệ để được vào lớp trọng điểm. Cho dù sống lại một kiếp, thì những kiến thức trung học này đối với tôi mà nói vẫn rất khó khăn.

Em trai kế Giang Dự Chi đã liếc mắt nhìn tôi rất nhiều, khi cậu ấy lại nhìn về phía tôi và sách luyện tập của tôi, tôi đột nhiên quay đầu đối diện với ánh mắt của cậu ấy: "Giang Dự Chi, tôi không biết làm, cậu dạy tôi đi."

Cậu ấy không do dự, như là đang chờ tôi chủ động nói lời này: "Được."

Lúc giảng bài, giọng của Giang Dự Chi rất nhẹ, cho dù tôi hỏi cậu ấy một số vấn đề cơ bản, cậu ấy cũng sẽ kiên nhẫn giải đáp: "Cậu ghi nhớ những thứ này một chút, lần sau trực tiếp áp dụng công thức vào là được."

Tôi làm bài rất chậm, làm xong ngẩng đầu mới phát hiện, toàn bộ quá trình làm bài cậu ấy đều nhìn tôi.

“Ừ, làm đúng rồi.” Khóe miệng Giang Dự Chi hơi nhếch lên, mỉm cười nhàn nhạt. Cậu ấy thật sự là một chút cũng không mang thù, bất kể là kiếp trước hay là hiện tại.

Không biết là bởi vì làm đúng một đề, hay là bị nụ cười của Giang Dự Chi ảnh hưởng, tôi đột nhiên cũng cảm thấy vui vẻ khó hiểu, thậm chí nổi lên tâm tư trêu chọc cậu ấy: "Giang Dự Chi à, tại sao cậu không gọi tôi là chị gái?"

Tôi nhớ khi mẹ kế đưa cậu ấy đến nhà tôi, cậu ấy mới mười hai tuổi. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ấy rụt rè gọi tôi là chị gái. Sau đó một thời gian rất dài, cho dù tôi đối xử lạnh nhạt với cậu ấy, cậu cũng vẫn kiên trì gọi tôi là chị.

Nhưng sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, tôi không nghe cậu ấy gọi như vậy nữa. Nghe vậy, nụ cười trên mặt Giang Dự Chi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt phức tạp liếc tôi một cái: "Không phải cậu không cho tôi gọi sao?"

Tôi đã sớm quên mất chuyện này, gãi mũi ngượng ngùng. Sau đó mềm giọng, dỗ dành cậu như dỗ trẻ con: "Vậy sau này cậu gọi tôi là chị, có được không? Trước kia đều là tôi không tốt, tôi nói đùa thôi."

“Giang Dự Chi, sau này cậu gọi tôi là chị đi,tôi thích nghe cậu gọi tôi là chị.”

Cậu bé bằng tuổi tôi nhưng rất dễ để dỗ dành. Giang Dự Chi quay đầu đi, từ góc độ này của tôi chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ của cậu ấy, lát sau liền nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng đáp lại: "Ừ."

Tôi được voi đòi tiên: "Vậy bây giờ cậu gọi một tiếng."

Nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu, mới nghe thấy cậu không tình nguyện nói ra một chữ: "Chị."

Chỉ một chữ này thôi đã làm tôi hài lòng. Lúc quay đầu định tiếp tục làm bài, tôi nhận thấy phía sau có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào tôi. Quay đầu lại vừa vặn nhìn thẳng vào tầm mắt Trình Châu.

Hắn có lẽ không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên quay lại, cho nên vẻ u ám trên mặt còn chưa kịp thu hồi. Nhưng chỉ chớp mắt, biểu cảm trên mặt Trình Châu đã khôi phục lại như thường.

Hắn cười thân thiện với tôi, mà tôi lại cảm thấy nụ cười của hắn giờ phút này vừa dối trá vừa ghê tởm. Tôi quay đầu mặt không chút thay đổi.

Giang Dự Chi bên cạnh liếc mắt nhìn Trình Châu, nhắc nhở tôi: "Trước tiên làm mấy đề này đi... Chị..."

Tâm tình tốt lúc trước bị bay sạch, ngay cả tiếng chị này cũng không thể vãn hồi. Tôi nhìn bài tập cậu ấy đưa ra trong sách luyện tập, thấp giọng đáp lại: "Được..."

Sau khi tan học, tôi dựa theo trí nhớ kiếp trước tìm được xe riêng tới đón tôi về nhà.

“Tiểu thư, lên xe đi.”

(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page 𝐁𝐚́𝐜𝐡 𝐍𝐢𝐞̂𝐧 𝐆𝐢𝐚𝐢 𝐋𝐚̃𝐨, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là 𝐚̆𝐧 𝐜𝐚̆́𝐩.)

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của tài xế, niềm vui sướng khi được sống lại lần nữa tràn đầy trong lòng. Tôi nhìn về phía trường học: "Đợi chút, Giang Dự Chi bị giáo viên gọi đi rồi, chờ cậu ấy ra rồi cùng về."

Ánh mắt tài xế nhìn tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì.

“Tưởng Nghiên.”

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, tôi cứng đờ tại chỗ.

"Thẻ xe buýt của tôi rớt rồi, có thể cho tôi mượn hai đồng ngồi xe buýt về được không?", cảnh tượng này cũng từng xảy ra ở kiếp trước.

Kiếp trước, Trình Châu cũng nói với tôi những lời tương tự, tôi nể tình hắn là bạn ngồi cùng bàn nên đã hỏi địa chỉ nhà hắn, sau khi biết cùng tiểu khu với nhà tôi liền chủ động mời hắn lên xe cùng tôi trở về.

Sau khi đến tiểu khu gặp được người quen, hắn giới thiệu với người ta tôi là bạn của hắn. Là bạn của đại tiểu thư Tưởng gia. Chỉ nhờ điểm này thôi, từ nay về sau thân phận con riêng đáng xấu hổ của hắn cũng có thể được coi trọng ở Trình gia.

Kiếp trước, tôi cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại nghĩ lại, lại cảm thấy mọi chuyện đều là cố ý. Thấy tôi vẫn không nói gì, Trình Châu lại lên tiếng gọi tôi: "Tưởng Nghiên?"

Tôi trực tiếp không nhìn hắn nữa, vẫy tay với Giang Dự Chi vừa ra khỏi cổng trường: "Chờ cậu nửa ngày rồi, đi thôi, cùng nhau về nhà."

Giang Dự Chi nhìn Trình Châu phía sau tôi, sau đó chạy về phía tôi, vẻ mặt có chút thụ sủng nhược kinh: "Chị cố ý chờ em? Chị..."

“Ừ.” Tôi gật đầu, lên xe trước. Cho dù phản ứng của tôi bây giờ hoàn toàn khác với kiếp trước, Trình Châu vẫn không chịu buông tha.

Hắn tiến lên một bước, giữ chặt cửa xe, lặp lại: "Tưởng Nghiên, có thể cho tôi mượn hai tệ ngồi xe buýt không?"

Tôi nhíu mày lạnh lùng nhìn hắn, không vui nói: "Tôi không có thói quen cho người lạ mượn tiền, xin lỗi!"

3.

Về đến nhà thì thấy ba tôi đang đứng bên bàn ăn xếp bát đũa. Ký ức kiếp trước cuồn cuộn mà đến, mũi tôi cay cay, tiến lên ôm chặt lấy ông: "Ba..."

Thấy tôi khóc, ba tôi luống cuống tay chân an ủi tôi, ngay cả dì Giang trong phòng bếp cũng khẩn trương chạy tới vây quanh tôi: "Nghiên Nghiên làm sao vậy? Ở trường bị ai bắt nạt sao?”

Lúc ăn cơm, Giang Dự Chi múc canh vào chén rồi đưa cho tôi: “Chị.”

Tôi đưa tay nhận lấy, thuận miệng nói tiếng cám ơn. Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng ba người trong nhà lại rất ngạc nhiên.

Đồ ăn trên bàn cơ bản đều là món tôi thích ăn, tôi nếm thử một chút, thật lòng nói: "Đồ ăn hôm nay thật ngon!"

Dì Giang cười bỏ bát đũa xuống, nhìn ba tôi rồi lại nhìn về phía tôi: "Hôm nay dì xin nghỉ, cho nên là dì làm đồ ăn, con thích ăn là được rồi."

Kiếp trước, tôi vẫn luôn có thành kiến với dì Giang và Giang Dự Chi, cho nên cơm dì Giang nấu tôi chưa bao giờ ăn, thậm chí còn bởi vậy mà nổi giận lật bàn.

"Nghiên Nghiên, nếu con thích, ngày mai dì Giang cũng làm cho con ăn, được không?" Dì Giang thận trọng thăm dò.

Trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh, động tác của tất cả mọi người trừ tôi ra thì đều tạm dừng. Thấy ánh mắt mong chờ của bọn họ, tôi cười gật đầu: "Được."

Cả đêm ba tôi và dì Giang đều rất cao hứng, nụ cười trên mặt không hề hạ xuống. Ngay cả Giang Dự Chi cũng ở bên cạnh tôi, vừa rót nước vừa bưng hoa quả tới cho tôi, còn gọi vài tiếng chị gái.

Lúc chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy dì Giang nói chuyện phiếm với ba tôi: "Nghe nói Trình gia đón một đứa con hoang trở về, tình cảnh rất khó khăn."

Ba tôi không quan tâm chuyện đó: “Không liên quan đến chúng ta, cả nhà chúng ta hòa thuận là được.”

“Ba, dì Giang, con ra ngoài dắt chó đi dạo." Tôi nói với hai người ngồi trên sô pha.

Thay giày xong mới phát hiện, Giang Dự Chi cũng đi theo phía sau tôi thay giày: "Em đi đâu vậy?"

Giang Dự Chi nhếch miệng cười với tôi: "Chị, em đi chạy bộ."

Sau khi dặn dò tôi chú ý an toàn, liền chạy đi. Mới vừa đi chưa được mấy bước, đã thấy phía trước bóng cây có một người đang đứng.

Thân hình kia tôi đã nhìn mười năm, đương nhiên không xa lạ gì -- là Trình Châu. Tôi phớt lờ hắn rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng Trình Châu rõ ràng là cố ý chờ ở chỗ này: "Tưởng Nghiên."

Hắn gọi tôi. Thấy tôi không để ý tới mình, Trình Châu lại đưa tay kéo tôi, nhưng bị chó nhà tôi dọa sợ.

“Tưởng Nghiên, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Kim Mao còn đang nhe răng gầm gừ với hắn, tôi vừa kéo chặt dây dắt chó, vừa thản nhiên nói: “Bạn học, tôi không quen cậu, vậy thì có gì để nói chứ?”

Trình Châu vừa định nói gì nữa, cách đó không xa đã truyền đến giọng nói của Giang Dự Chi. Cậu ấy nhanh chóng chạy tới, ánh mắt không thiện cảm liếc Trình Châu, sau đó nhìn về phía tôi: "Chị, làm sao vậy? Em nghe thấy Tiểu Viên cứ gầm gừ kêu."

"Không có việc gì đâu." Tôi lôi kéo tiểu Viên chuẩn bị rời đi, một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên dừng ở bên cạnh chúng tôi.

Người trên xe bước xuống là ba Trình Châu: "Tiểu Châu, sao con lại ở bên ngoài?"

Nói xong, ông ta lại giống như mới nhìn thấy tôi, ra vẻ ngạc nhiên: "Đây không phải là thiên kim của Tưởng gia sao? Ta luôn muốn đến thăm ba con, đây là tiểu Châu con trai ta. Con có biết nó không?

“Không!” Tôi và Giang Dự Chi đồng thanh nói.

Chuyện như vậy kiếp trước tôi đã trải qua một lần, Trình Châu không biết từ nơi nào biết được buổi tối tôi sẽ ra ngoài dắt chó đi dạo, cho nên hắn liền cố ý chờ ở gần nhà tôi.

Vừa muốn kéo gần quan hệ với tôi, cũng là để khi ba hắn về nhà, có thể vừa vặn nhìn thấy hắn có quan hệ với người thừa kế duy nhất của Tưởng gia là tôi.

“Chú Trình Quyền phải không?”

Tôi lễ phép mở miệng: "Xin ngài quản tốt con trai ngài, cậu ta dọa chó của tôi rồi."

Nói xong, không đợi hai cha con bọn họ phản ứng, tôi và Giang Dự Chi đã rời đi. Phía sau truyền đến lời chửi rủa của ba Trình Châu:

“Thằng nhóc thối tốt nhất là đừng gây chuyện cho tao, đừng như mẹ mày trong đầu lúc nào cũng đầy mưu kế. Nếu không phải mẹ mày uy hiếp tao, thì ngay cả tư cách bước vào cửa nhà tao mày cũng không có!”

Mà Trình Châu từ đầu đến cuối đều không phát ra bất cứ âm thanh gì. Cho đến khi đi xa, ánh mắt dõi theo phía sau tôi mới biến mất.

“Chị, chị biết người nọ không?” Giang Dự Chi đột nhiên hỏi tôi.

“Không biết.”

4.

Trình Châu lớn lên đẹp mắt, thành tích học tập lại tốt. Mới chuyển trường chưa được mấy tuần, mỗi ngày tan học nữ sinh đến gặp hắn đã như cá diếc qua sông.

Ngoài cửa sổ những nữ sinh ríu rít kia một nửa là đến gặp Giang Dự Chi, một nửa là đến gặp Trình Châu. Vì thế, nam sinh trong lớp oán hận không ít, nhưng bởi vì thái độ của tôi đối với Giang Dự Chi rất tốt, cho nên bọn họ chỉ có thể trút giận lên người Trình Châu.

Trong tiết thể dục tự do hoạt động, trên đường tôi đến quầy bán đồ vặt mua nước thì thấy Trình Châu bị mấy nam sinh chặn ở phía sau tòa nhà dạy học hẻo lánh.

(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page 𝐁𝐚́𝐜𝐡 𝐍𝐢𝐞̂𝐧 𝐆𝐢𝐚𝐢 𝐋𝐚̃𝐨, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là 𝐚̆𝐧 𝐜𝐚̆́𝐩.)

Thấy tôi đi qua, ánh mắt Trình Châu nhìn về phía tôi cầu cứu. Nhưng tôi vẫn như cũ chỉ vội vàng liếc mắt một cái, sau đó coi như không thấy gì, lập tức rời đi.

Tôi đã nhận đủ bài học từ kiếp trước rồi, mỗi lần Trình Châu gặp chuyện gì, tôi lại hết lần này đến lần khác đứng ra bảo vệ hắn.

Nhưng chẳng phải sự tận tâm chân thành, và quan tâm của tôi cuối cùng đều không mang lại cho tôi một kết cục tốt đẹp sao?

Cho nên, đời này tôi quyết tâm làm một người xấu vô cảm, tôi không cần làm gì cũng đã có thể khiến Trình Châu chịu nhiều đau khổ.

Trở lại phòng học, vừa làm xong một trang bài tập, Giang Dự Chi đã trở lại. Tôi đưa khăn giấy và nước cho cậu ấy.

"Sao về sớm thế?" Cậu ấy hỏi rồi vặn nắp bình, lúc ngửa đầu uống nước có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu lên xuống. Tôi có chút mất tự nhiên dời ánh mắt đi.

“Đã biết cách làm rồi sao?” Thấy sách luyện tập trước mặt tôi, Giang Dự Chi hỏi tôi.

Tôi đang muốn trả lời, thì thấy mấy nam sinh lúc trước tìm Trình Châu gây phiền toái cũng trở về phòng học.

“Tụi bây có nghĩ Trình Châu có vấn đề về đầu óc không? Vừa rồi vì sao nó lại cố ý chọc giận chúng ta?"

"Đúng vậy, rõ ràng là nó chọc giận chúng ta trước, kết quả vừa muốn động thủ nó lại xin lỗi."

Nghe lời này tôi cười mỉa trong lòng, Trình Châu vì tiếp cận tôi mà tính toán cũng rất kỹ càng. Chỉ là hắn không biết, trong thân thể này đã không còn là Tưởng Nghiên 17 tuổi thanh thuần thiện lương trước kia nữa.