[Ngôn Tình] Quay Đầu

Chương 2



5.

Chu Mộc, Giang Dự Chi cùng tôi đến thư viện học tập. Chúng tôi đến khá muộn nên vị trí ngồi ở thư viện cơ bản đã đầy.

Thật vất vả mới tìm được chỗ trống, tôi đang muốn hỏi vị trí có người hay không thì mới phát hiện, người đó là Trình Châu.

Hắn cũng nhìn thấy tôi, thế là hắn dời đồ đạc của mình đi, lặng lẽ mời chúng tôi ngồi xuống. Tôi còn chưa nói gì, Giang Dự Chi đã giữ chặt cổ tay tôi: "Chị, lên lầu hai đi, lầu hai có chỗ."

Lúc rời đi, cậu ấy còn liếc Trình Châu như cảnh cáo. Làm xong hai bài thi, tôi xoay cái cổ bị đau nhức, đột nhiên nghe thấy Giang Dự Chi bên cạnh nhỏ giọng hỏi tôi: "Chị, vì sao chị đột nhiên muốn học?"

Trong đầu hiện lên mọi chuyện kiếp trước, tôi nhếch khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo: "Không vì sao hết, chính là đột nhiên không muốn làm phế vật nữa."

Tôi một tay chống cằm, cụp mắt nhìn đáp án dày đặc trên bài thi: "Em biết không? Chị đã mơ một giấc mơ. Trong mơ nhà chúng ta đột nhiên gặp biến cố, chị lại cái gì cũng không giúp được, và người chị từng yêu thương nhất còn nói chị chỉ là một phế vật vô dụng.”

Vốn chỉ là thuận miệng thổ lộ, không nghĩ tới Giang Dự Chi lại cho là thật. Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đó chỉ là một giấc mơ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Tưởng Quyền cũng sẽ không nói chị như vậy."

Tôi lắc đầu: "Không phải ba chị." Sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi, Giang Dự Chi trầm mặc suy tư hai giây, sau đó đỏ mặt dời ánh mắt đang nhìn tôi: "Em... em cũng sẽ không nói chị như vậy."

Lo lắng trong lòng nháy mắt đã bị bay sạch, tôi nhìn Giang Dự đang đỏ mặt cười đến mức không đứng dậy nổi. Làm xong bài tập, tôi đứng dậy đi dạo xung quanh thư viện.

Phía sau có một bóng người không biết ở đâu vọt tới, kéo mạnh tôi ra lối đi an toàn bên ngoài. Tôi đang muốn hét lên cầu cứu, ngay sau đó miệng đã bị kẻ đó bịt lại.

Bên tai là giọng nói quen thuộc của Trình Châu: "Nghiên Nghiên, đã lâu không gặp."

Hắn ép tôi vào tường, môi ghé sát vào tai tôi, hô hấp dồn dập, có chút kích động nói: "Em cũng sống lại đúng không?"

Tôi nhận ra rằng, Trình Châu có thể đã nghe thấy những gì tôi nói với Giang Dự Chi. Nhưng những lời hắn vừa nói là sao, hắn cũng tái sinh?

“Nghiên Nghiên, anh trở về là vì em.”

Trình Châu nhìn tôi với ánh mắt thâm tình, nhưng tôi biết rõ hắn luôn rất giỏi nguỵ trang. Tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi, tôi giơ tay đẩy hắn ra.

Trình Châu lại không chịu buông tha, lần nữa khóa chặt tôi lại giữa hắn và vách tường hành lang: "Nghiên Nghiên, chuyện đời trước em nghe anh giải thích có được không? Không phải như em nghĩ đâu."

Sức mạnh của nam nữ vốn cách xa nhau, tôi không phản kháng được, chỉ có thể tạm thời giả vờ thuận theo hắn.

“Người hại nhà tôi tan nát chẳng lẽ không phải là Trình Châu anh sao?"

Vẻ mặt hắn cực kỳ đau khổ, môi mấp máy nửa ngày nhưng cũng chỉ có thể nặn ra một câu: "Anh có nỗi khổ tâm..."

“Anh có nỗi khổ lớn đến đâu cũng không liên quan đến tôi.”

Thừa dịp hắn không đề phòng, tôi nắm chặt bút máy trong tay, hung hăng đâm vào cánh tay hắn, sau đó thừa thế đẩy hắn xuống cầu thang: "Sau này cách xa tôi một chút, đừng làm bẩn mắt tôi."

(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page 𝐁𝐚́𝐜𝐡 𝐍𝐢𝐞̂𝐧 𝐆𝐢𝐚𝐢 𝐋𝐚̃𝐨, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là 𝐚̆𝐧 𝐜𝐚̆́𝐩.)

Nói xong, tôi mở lối thoát hiểm chạy nhanh ra ngoài, lại vừa vặn đụng phải Giang Dự Chi. Cậu ấy đỡ lấy tôi, có lẽ là nhận thấy được sự bất an của tôi, nhẹ giọng hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?"

Tôi lắc đầu, cơ thể run rẩy không ngừng: "Chị không sao, đi thôi, trở về." Giang Dự Chi nhấc mí mắt nhìn cửa thoát hiểm, thần sắc có chút u ám: "Chị, chị qua đó chờ em trước, em đi WC sẽ trở về ngay."

Tôi không nghĩ nhiều, xoay người đi về chỗ ngồi. Đợi đến khi Giang Dự Chi trở về, tôi lại chú ý tới vết thương trên mặt cậu ấy: "Sao lại đi lâu như vậy? Còn nữa, vết thương trên mặt em là sao vậy?"

Giang Dự Chi cúi đầu để tránh tầm nhìn của tôi: “Em bị ngã khi đi toilet.”

Từ lầu hai đi xuống lại gặp Trình Châu, hắn so với lúc trước càng chật vật, trên mặt không hiểu sao lại có thêm vết bầm tím. Lại liên tưởng đến vết thương trên mặt Giang Dự Chi, trong nháy mắt tôi đã hiểu rõ.

Thấy ánh mắt tôi dừng lại trên người Trình Châu, Giang Dự Chi nghiêng người che khuất tầm mắt của tôi: "Chị, chị đừng nhìn hắn! Vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt!”

6.

“Tưởng Nghiên, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng một chuyến.”

Tôi vừa định đi ra ngoài, Giang Dự Chi liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Trình Châu, lập tức ôm lấy đống sách bài tập vừa mới thu lên trên bàn, gọi tôi lại:" Chị, chờ em một chút, em cùng đi với chị.”

Lúc đến văn phòng Trình Châu cũng có mặt, giáo viên vật lý dường như đang nói với hắn chuyện thi đấu. Từ lúc tôi bước vào cửa, tầm mắt hắn vẫn luôn khóa chặt trên người tôi.

Giang Dự Chi đặt chồng vở bài tập lên bàn làm việc của giáo viên, lúc rời đi còn dặn dò tôi: "Chị, em ở bên ngoài chờ chị."

Chủ nhiệm lớp Văn Ngôn cười trêu ghẹo: "Đệ nhất lớp chúng ta sao lại bám chị như vậy? Không thể rời khỏi chị gái một chút luôn à?”

Giang Dự Chi đỏ mặt không phản bác, xem như ngầm thừa nhận lời thầy giáo. Chỉ là trước khi rời đi lại liếc mắt nhìn Trình Châu.

“Tưởng Nghiên, gần đây thành tích của em tiến bộ rất nhiều, phải tiếp tục duy trì!”

Sau đó chủ nhiệm lớp lại dặn dò một ít chuyện học tập. Lúc từ văn phòng đi ra không thấy Giang Dự Chi, ngược lại Trình Châu đứng ở đầu cầu thang, rõ ràng là đang đợi tôi.

Tôi phớt lờ hắn, chuẩn bị quay lại lớp học. Trình Châu lại đuổi theo, chắn trước mặt tôi: "Trước kia không phải em ghét nhất đứa em kế này sao? Tại sao bây giờ lại thân thiết với nó như vậy?"

"Nghiên Nghiên, tại sao em lại thay đổi? Trước kia không phải em thích anh nhất sao? Tại sao bây giờ ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho anh?"

Tôi cười nhạo: "Đừng quá coi trọng bản thân mình như vậy."

Lúc nhấc chân định đi lần nữa, Trình Châu giữ chặt cổ tay tôi, giọng khàn khàn nói: "Nghiên Nghiên, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"

“Không thể."

Tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng không thành công. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, tôi cảnh cáo Trình Châu: "Buông tay!"

Hắn cố chấp nhìn tôi, trong mắt đều là bi thương.

“Chị?”

Tiếng bước chân là của Giang Dự Chi. Tầm mắt cậu ấy dừng lại trên cổ tay tôi đang bị Trình Châu túm lấy, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung ác, xông lên đẩy Trình Châu ra: "Chị, có phải hắn bắt nạt chị không?"

Nhìn thấy cổ tay hơi đỏ của tôi, Giang Dự Chi xoay người túm lấy cổ áo Trình Châu trầm giọng uy hiếp: "Cmn mày quên lần trước tao đã cảnh cáo mày như thế nào rồi hả?"

“Tránh xa chị gái tao ra!”

Trình Châu cong khóe miệng cười nhạo: "Còn có mặt mũi gọi cô ấy là chị, chút tâm tư này của mày ai mà không nhìn ra?"

Sắc mặt hai người đều không tốt, rất nhanh đã lao vào đánh nhau.

“Giang Dự Chi!” Tôi kịp thời ngăn cản. Giang Dự Chi vốn đã dơ nắm tay đập về phía Trình Châu bỗng nhiên dừng lại, đỏ mắt quay đầu tủi thân nhìn tôi: "Chị..."

Tôi đi qua giữ chặt cậu ấy: "Đi thôi, đã hết giờ học rồi."

Nói xong liếc mắt nhìn Trình Châu: "Loại người như hắn không đáng để em động thủ đâu.”

Đồng tử Trình Châu khẽ run lên, trong mắt tràn đầy nước mắt......

Từ khi Trình Châu biết tôi và hắn đã được sống lại, số lần hắn xuất hiện bên cạnh tôi càng ngày càng nhiều.

Mà tính tình Giang Dự Chi cũng có thể thấy được trở nên càng nóng nảy hơn, thậm chí không chỉ một lần phát sinh xung đột với Trình Châu trước mặt mọi người.

Trong trường học, tin đồn về tôi và Trình Châu càng ngày càng nhiều. Lần thứ hai bị chủ nhiệm lớp gọi vào phòng làm việc, tôi cũng mang theo vài phần phiền não.

"Năm cuối trung học chính là giai đoạn mấu chốt, tôi hy vọng các em đều có thể đem tâm tư tiêu tốn vào việc học tập, gần đây các em..."

"Thầy giáo." Tôi hiếm khi bất lịch sự ngắt lời trưởng bối như vậy, "Em không có một chút ý nghĩ nào khác với bạn học Trình Châu, nhưng bạn học Trình Châu thường xuyên quấy rầy em, thậm chí đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập của em."

"Cậu ta đã gây phiền phức rất lớn cho em, hy vọng thầy giáo có thể nói chuyện với bạn học Trình Châu, nếu thầy không giải quyết được, em chỉ có thể làm phiền ba em đến trường nói chuyện với hiệu trưởng."

Nói xong, chủ nhiệm lớp cũng ngẩn ra, quay sang nhìn Trình Châu: "Những gì Tưởng Nghiên nói đều là sự thật sao?"

Trình Châu trầm mặc một lát, sau đó gật đầu thừa nhận.

“Tưởng Nghiên em về phòng học trước đi, chuyện này thầy sẽ xử lý tốt.”

Tôi gật đầu rời đi. Vừa đi ra, liền nhìn thấy Giang Dự Chi chờ ở bên ngoài văn phòng. Tôi biết cậu ấy lo lắng cho tôi.

Sau khi trở lại phòng học, bạn học nữ ở bàn trước quay lại hỏi tôi: "Chủ nhiệm lớp tìm cậu nói chuyện của cậu với Trình Châu phải không?"

Không đợi tôi trả lời, cô ấy lại tiếp tục nói: "Thật ra thì chúng tôi đã sớm nhìn ra Trình Châu thích cậu, lúc cậu ấy đi học luôn nhìn lén cậu, còn luôn thích đi theo phía sau cậu."

Tôi không quan tâm cười cười: "Vậy sao?”

Cô ấy gật đầu, Giang Dự Chi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhắc nhở cô ấy: "Đi học đi.”

Bạn học nữ bĩu môi, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Dự Chi, cuối cùng bất mãn quay về bàn học.

7.

Thứ bảy, Giang Dự Chi có một cuộc thi vật lý. Trong hơn một năm kể từ khi tôi được tái sinh, tôi cùng cậu ấy hầu như thời thời khắc khắc đều ở cùng một chỗ.

“Cố lên!” Nói xong, tôi đưa mắt nhìn Giang Dự Chi tiến vào trong hội trường. Mới vừa ngồi xuống ghế dài bên ngoài hội trường được một lát, đã có một bóng người chắn trước mặt: "Nghiên Nghiên."

Tôi không ngẩng đầu, nghe giọng nói cũng biết là Trình Châu. Trong túi trong suốt trên tay hắn có giấy chứng nhận thi đấu, rất rõ ràng, hắn cũng là tới tham gia thi đấu.

Trình Châu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn tôi: "Nghiên Nghiên, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?"

Thật xui xẻo! Tôi đứng dậy chuẩn bị cách xa hắn một chút, chợt nghe thấy lời uy hiếp của Trình Châu phía sau: "Nếu em không muốn nói chuyện, anh liền đi vào tìm Giang Dự Chi nói chuyện, chỉ cần anh tùy tiện nói dối một chút, trận chung kết này cậu ta cũng đừng nghĩ..."

"Anh muốn nói chuyện gì?" Tôi ngắt lời hắn với giọng điệu khó chịu. Sau khi sống lại tôi vẫn cảm thấy hắn là người ti tiện không chịu nổi, nhưng ở trước mặt tôi lại luôn thích bày ra một bộ dáng hèn mọn.

(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page 𝐁𝐚́𝐜𝐡 𝐍𝐢𝐞̂𝐧 𝐆𝐢𝐚𝐢 𝐋𝐚̃𝐨, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là 𝐚̆𝐧 𝐜𝐚̆́𝐩.)

Trình Châu tiến lại gần tôi một bước, lo lắng siết chặt bàn tay đang buông thõng bên cạnh: "Chuyện đời trước anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi, nhưng anh thật sự không nghĩ tới cuối cùng sẽ hại công ty của ba em phá sản, cũng không nghĩ tới em sẽ đột nhiên xảy ra t ai n ạn xe cộ qua đời."

“Nghiên Nghiên, anh thừa nhận ngay từ đầu anh tiếp cận em là vì có tâm tư muốn lợi dụng em, nhưng sau đó anh đối với em là thật lòng.”

“Anh chỉ là quá sốt ruột, anh chỉ là muốn mình nhanh lớn mạnh, để xứng đôi với em.”

Tôi nhìn lên đồng hồ điện tử phía trên hội trường. Còn một phút nữa là cuộc thi bắt đầu, sau đó Trình Châu sẽ không được vào tham gia cuộc thi, cũng sẽ không quấy rầy Giang Dự Chi nữa.

"Em không biết mấy năm sau khi em chet anh đã sống như thế nào, đính hôn là giả, từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có em."

“Nếu không, anh cũng sẽ không sống hoang đường sau khi mất em, chưa sống được mấy năm đã trở về gặp em.”

Nói tới đây, hắn nhếch khóe miệng cười tự giễu. Mà tôi từ đầu đến cuối đều không trả lời hắn.

Những lời quỷ quái này của hắn mang đi lừa chó, chó nghe xong cũng phải lắc đầu. Yêu một người, sao có thể nhẫn tâm kéo cô ấy vào vũng bùn?

"Nghiên Nghiên, em tha thứ cho anh được không, chúng ta bắt đầu lại từ đầu..."

Nhìn bảo vệ đóng cửa hội trường, tôi mới hài lòng lộ ra nụ cười: "Được rồi, hiện tại anh không vào được nữa rồi."

Trình Châu thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ nhìn tôi sâu kín nói: "Anh đoán được hôm nay em sẽ đi cùng Giang Dự Chi tới, cho nên mục tiêu ban đầu của anh chính là em."

“Ồ.” Tôi nhấc chân đi tới bên cạnh bảo vệ, Trình Châu cũng đi theo. Nhưng điều đó rất hợp ý tôi.

“Anh bảo vệ, người này quấy rầy tôi.” Tôi ra vẻ sợ hãi cầu cứu bảo vệ. Quả nhiên, bảo vệ bảo vệ tôi ở phía sau: "Vừa rồi tôi thấy cậu vô cùng khả nghi."

Trình Châu còn muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn bị bảo vệ đuổi ra ngoài.