[Ngôn Tình] Sống Lại Một Đời An Vui

Chương 2



Editor: Giai

Tôi quyết định thuê phòng trọ ở cạnh trường học, tuy diện tích không lớn nhưng nó nằm ngay mặt đường nên rất sáng sủa.

Có điều, bởi vì khu này ở cạnh đại học, giá phòng tương đối đắt.

Cũng may tôi có đủ tiền để dùng đến khi tốt nghiệp, còn sau khi tốt nghiệp, chỉ cần tôi có thể tìm được một công việc ổn định, như vậy đã đủ để tôi và bà nội sống ở thành thị này rồi.

Thật ra tôi thích ở trọ bên ngoài, như vậy có thể chăm sóc bà nội, nhưng chuyên ngành tôi học lại thường xuyên phải đến các phòng thí nghiệm, về muộn là chuyện thường xuyên, như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của bà.

Hơn nữa, các thầy cũng đã nói, nếu tôi chăm chỉ tham gia nghiên cứu cùng các giáo sư, như vậy nhất định sẽ được thưởng.

Hiện tại đối với tôi mà nói tiền rất quan trọng, bởi vì bà đã cao tuổi, lại thường xuyên phải đi khám bệnh.

Thế nên tôi vẫn ở trong ký túc xá.

“Đại thần!” Khi tôi gõ cửa phòng ngủ, Trương Giai Giai mở cửa cho tôi, cô ấy mặc một chiếc áo trùm có tai thỏ, nhìn tôi vui vẻ nói, “Đại thần, các bạn đều đến đủ rồi, để tớ giới thiệu mọi người cho cậu.”

“Cậu đừng gọi tớ như vậy.” Xưng hô của Trương Giai Giai khiến tôi ngượng ngùng, “Cứ gọi tên là được rồi.”

“Được, vậy sau này tớ gọi cậu là chị Nhã!” Trương Giai Giai khẳng khái nói, sau đó có lẽ sợ tôi không vui, nhanh chóng nói tiếp, “Đại thần, tớ gọi cậu là chị Nhã không phải là chê cậu già hơn tớ, đây là kính xưng, thể hiện sự ngưỡng mộ dạt dào của tớ với cậu!”

Trương Giai Giai xinh đẹp lại hoạt bát, khuôn mặt lúc nào cũng bừng lên sức sống mãnh liệt, vì vậy cho dù cô ấy đùa nghịch thế nào cũng không hề mang lại cảm giác chán ghét, ngược lại có chút đáng yêu.

“Tèn ten, vị đầu tiên tớ muốn giới thiệu với cậu chính là thiên sứ đã hạ phàm tới phòng chúng ta, Phương Y Tuyết!”

Trương Giai Giai kéo tôi vào cửa. Ban nãy bởi vì mùng màn che phủ, tôi không nhìn rõ dung mạo của cô gái này.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra bạn học Phương Y Tuyết này có mái tóc bạch kim, da trắng đến gần như trong suốt, hai mắt lại có màu hồng nhạt.

Nghe thấy thanh âm của Trương Giai Giai, cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lãnh đạm, ngũ quan lại xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất cao lãnh nhàn nhạt khiến người khác không dám tới gần.

Phương Y Tuyết, thiên sứ cùng phòng mà Trương Giai Giai giới thiệu là một người bị bệnh bạch tạng.

Ánh đèn nhu hòa phủ lên cô ấy tựa như một vầng hào quang dìu dịu, quả thật rất giống với thiên sứ lạc xuống nhân gian.

“Tiểu Tuyết, vị này chính là bạn cùng phòng của chúng ta, là thủ khoa năm nay Từ Tư Nhã.”

Giới thiệu xong Trương Giai Giai lại kéo tay tôi, “Còn một người nữa, là một cô gái rất có khí chất, tên là —”

Trương Giai Giai còn chưa nói xong, cô gái đang chơi game liền tháo tai nghe xuống, vẫy tay chào tôi, “Lam Thanh, xin chào.”

Lam Thanh để tóc ngắn, khuôn mặt tuấn tú lại kiêu ngạo, lúc này cô ấy một tay chống cằm, một tay vuốt tóc, vừa soái khí vừa tiêu sái.

Thanh âm của cô ấy tương đối trung tính, quan trọng là vóc người cao ráo, nhìn qua ước chừng không dưới 1m85.

Nếu không phải vì cô ấy đang ở trong ký túc xá nữ sinh, nếu không phải vì Trương Giai Giai giới thiệu, tôi tuyệt đối không nghĩ tới một soái ca như vậy lại là nữ.

“Ngày mai chúng ta bắt đầu học rồi, chắc thời gian vui chơi cũng không còn nhiều. Hôm nay nhân dịp rảnh rỗi chúng ta cùng đi ăn cơm đi!”. Hai mắt Trương Giai Giai sáng rực, cô ấy luôn yêu thích sự náo nhiệt, cũng rất thích các hoạt động tập thể.

“Tớ thì không vấn đề gì”. Lam Thanh cầm điện thoại, một tay nắm lấy thành giường, không cần xuống thang mà trực tiếp nhảy xuống đất.

“Cũng được.” Phương Y Tuyết buông quyển sách trên tay xuống, cũng đi ra.

“Tớ không có nhiều tiền tiêu vặt, chỉ cần không phải ăn uống quá đắt là được.” Tôi nhún vai, thẳng thắn nêu rõ quan điểm.

“Tớ là người đề nghị ăn cơm sao có thể để các cậu trả tiền được! Ten tèn tén ten!” Trương Giai Giai rút ra một tấm thẻ, “Khách sạn mới mở, là của chú tớ, có thể ăn cơm miễn phí!”

“Đó là chú của cậu chứ không phải của bọn tớ. Tiền thuê phục vụ, tiền thức ăn, tiền trả cho đầu bếp, tất cả đều là tiền. Giảm giá thì được, nhưng nếu là miễn phí thì tớ không đi đâu.” Lam Thanh khoát tay lên vai Trương Giai Giai, nhướn mày nhìn tôi và Phương Y Tuyết, “Các cậu thấy sao?”

“Đúng vậy.” Tôi nói.

“Ừ.” Phương Y Tuyết gật đầu.

Vì vậy, bốn chúng tôi chậm rãi tới khách sạn nhà Trương Giai Giai.

Khi ngồi vào bàn, Trương Giai Giai đưa menu cho tôi bảo tôi gọi món trước.

Tôi hiểu thiện ý của cô ấy, thủ khoa là một cô gái xuất thân thôn quê, là cô nhi không cha không mẹ, chuyện này sớm đã được đưa tin rầm rộ lên các báo đài, các cô ấy sao có thể không biết.

Cô ấy muốn tôi gọi món trước vì sợ tôi không đủ tiền, nếu các cô ấy chọn món ăn đắt tiền sẽ khiến tôi có gánh nặng tâm lý.

Tin tức ấy mà, vì muốn thu hút được sự chú ý nên thường thổi phồng sự thật, tôi cũng không tới mức không đủ tiền để ăn cơm như người ta bàn tán.

Vì vậy tôi chọn mấy món giá cả vừa phải, có chay có mặn, sau đó truyền menu cho người khác.

Có lẽ bởi vì lo lắng tôi không có tiền, món ăn ba người gọi cũng không đắt hơn những món tôi chọn, mà bởi vì đây là khách sạn nhà Trương Giai Giai, chúng tôi còn được tặng thêm hai đĩa hải sản, đây coi như là bàn ăn phong phú nhất ở đây.

“Mấy năm tới mọi người nhớ chăm sóc lẫn nhau, chúng ta cụng ly nào!” Trương Giai Giai rót nước cho mọi người sau đó chủ động nâng cốc.

“Cụng ly!”

Tính tình Trương Giai Giai nhiệt tình hoạt bát, chúng tôi đều thích cô ấy nên cũng thoải mái chiều theo ý cô ấy.

Chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện, bởi vì có Trương Giai Giai, không cần mất nhiều thời gian chúng tôi đã thân thiết hơn.

“Các cậu cứ ăn đi, tớ đi vệ sinh một chút.”

Không biết có phải vì cho rằng trước đây tôi lớn lên ở thôn quê, điều kiện không được tốt nên mọi người dường như đều rất chiếu cố cho tôi, nhất là Trương Giai Giai. Nước vừa uống vơi cô ấy đã rót thêm, thịt bò hay hải sản cũng cố ý đặt trước mặt tôi.

Dưới sự nhiệt tình của cô ấy, tôi cũng uống nhiều hơn ngày thường một chút.

Khi tôi đang rửa tay chợt thấy có một người lắc lư đi tới.

Tôi chỉ thoáng nhìn qua chứ không chú tâm lắm, chủ động dịch ra một bên tránh né.

Không ngờ người kia cũng nghiêng người tránh tôi, hai chúng tôi vì vậy mà đụng phải nhau.

Mùi rượu nồng nặc trên người hắn khiến tôi nhíu mày, cúi đầu tùy ý nói một câu xin lỗi rồi chuẩn bị rời đi.

Người kia không lên tiếng, tôi đi được hai bước mới nhớ ra, hắn đang đi về phía nhà vệ sinh nữ.

Bây giờ là giờ ăn cơm, phòng vệ sinh nữ cũng đang có người, người kia một thân mùi rượu như vậy có lẽ đã sớm say đến không biết trời đất, tôi vội xoay người chạy tới kéo hắn lại, “Chờ một chút, bên đó là nhà vệ sinh nữ…”

Vừa nhìn thấy dung mạo của hắn, thanh âm hốt hoảng của tôi đột nhiên ngừng bặt.

Trầm Triêu Việt?!

Bàn tay đang kéo tay áo hắn bỗng siết chặt lại, sau đó tôi mới nhận ra mình đang làm gì, chán ghét mà buông ra.

Trầm Triêu Việt trước nay đều là thiếu niên cao lãnh, vô cùng chú ý hình tượng bên ngoài, thậm chí còn có chút tự đại, đừng nói là uống rượu, cho dù bên cạnh có người uống rượu hắn cũng phiền chán bỏ đi.

Vì sao hiện tại… lại say thành thế này?

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, tâm trạng của hắn rõ ràng không tốt lắm, đôi mắt như phủ một tầng sương mù, đáy mắt lại tĩnh lặng không chút cảm xúc, khuôn mặt lạnh nhạt cứng ngắc, phảng phất như hắn không phải một con người mà chỉ là một con búp bê xinh đẹp tuấn tú mà thôi.

Trầm Triêu Việt sau khi uống rượu sẽ như vậy sao? Hoàn toàn không còn dáng vẻ ngạo mạn đầy khí chất của thiếu gia được Trầm gia sủng ái nhất, tựa như một cái xác không hồn.

Khi tôi còn đang ngơ ngác nhìn thanh niên hoàn toàn bất đồng với bóng hình trong kí ức, có lẽ bởi vì tôi đi mãi không trở về, Lam Thanh đã tới tìm tôi.

Thấy tôi và thanh niên đang mắt to trừng mắt nhỏ, Lam Thanh nhanh chóng bước tới, vừa đi vừa hỏi, “Từ Tư Nhã, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, người này uống rượu đi nhầm WC.” Tôi lên tiếng, đang định đi về phía Lam Thanh, cổ tay lại bị túm lấy.

“Từ Tư Nhã…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng
4. Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc
=====================================

Sau ba năm xa cách, đây là lần đầu tiên tôi nghe lại được thanh âm của Trầm Triêu Việt.

Trầm thấp lãnh đạm, còn hơi khàn khàn, hoàn toàn khác biệt với ngữ khí trong trẻo kiêu ngạo trong ấn tượng của tôi.

“Trầm thiếu…” Không ngờ Lam Thanh lại biết Trầm Triêu Việt, cô ấy tiến lên hai bước, liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói, “Đây là bạn của tôi, không phải vị hôn thê đã khuất của anh.”

Trầm Triêu Việt vẫn không buông tay, hai mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt thậm chí còn có chút ủy khuất, hình như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lam Thanh.

“Từ Tư Nhã… Xin lỗi… Thật xin lỗi…” Thanh âm nghẹn ngào vang lên, cảm xúc thống khổ giãy dụa trong đôi mắt hắn khiến tôi sửng sốt, hắn đang xin lỗi tôi?

Đang xin lỗi một người đã ch.ết?

Vì sao?

Tôi đã nghĩ… Tôi c.hế.t đi rồi, họ nhất định sẽ rất vui vẻ.

Họ sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Không còn quan hệ tới một người phiền phức như tôi, đúng là thoải mái biết bao.

Nhưng mà… Vì sao…

Tôi không biết cảm xúc đang cuộn trào dưới đáy lòng có thể gọi tên là gì, vốn dĩ cho rằng cái chết của tôi sẽ là giải thoát cho họ, nên tôi đối với họ chỉ có lãnh đạm và chán ghét.

Chán ghét họ, lại càng chán ghét chính mình, chỉ vì người khác phủ định năng lực của tôi lại khiến tôi tự ti mà căm giận bản thân, đã từng có một thời gian rất dài, mỗi đêm tôi đều thao thức tự hỏi sự tồn tại của tôi có phải chính là sai lầm của tạo hóa không.

Tôi chỉ biết mang lại phiền phức cho người khác, bản thân như một nút thắt xấu xí lại đáng ghét, có phải chỉ có tôi c.h.ết mới là kết thúc tốt đẹp nhất cho tất cả mọi người.

Nhưng hiện tại… Tôi thật sự đã c.h.ết, hắn lại bày ra dáng vẻ khổ sở như vậy khiến tôi vô cùng khó hiểu.

“Trầm thiếu, anh say rồi, buông tay ra đi.” Lam Thanh vươn tay muốn kéo Trầm Triêu Việt ra, nhưng hắn nắm tay rất chặt, cô ấy cũng không gỡ được.

Lam Thanh bất đắc dĩ nhìn tôi, nhỏ giọng giải thích, “Tên cậu trùng với tên vị hôn thê đã mất của hắn, hôm nay hắn uống say, có lẽ vẫn đang sống trong mộng.”

“Năm xưa khinh thường căm ghét người ta, mọi người đều biết Từ Tư Nhã kia một lòng một dạ yêu thương Trầm thiếu, đáng tiếc trong lòng Trầm thiếu này chỉ có chị gái sinh đôi của cô ấy. Sau khi người ta ch.ế.t rồi lại giả bộ tình thâm ý nặng, cứ ngây ngốc như vậy sống đến bây giờ.”

Năm xưa tôi không thích những tiệc xã giao, thứ nhất là không ai đưa tôi đi, mà mỗi lần đi cũng sẽ bị người khác châm chọc chế giễu.

Vì vậy tôi không biết Lam Thanh, cũng không ngờ cô ấy là người trong giới, biết rõ những chuyện năm ấy như vậy.

Tôi nghe lời nói của Lam Thanh mà sững sờ, cô ấy nói Trầm Triêu Việt vì tôi đã c.h.ết mà trở nên ngây ngốc.

Cô ấy nói Trầm thiếu tình thâm ý nặng.

Không hiểu sao tôi cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng nhìn đến dáng vẻ này của Trầm Triêu Việt thì lại cười không nổi.

“Tôi thật sự không cố ý, tôi không cố ý chọc cậu nổi giận, tôi không cố ý muốn hại c.h.ết cậu. Cậu nhìn tôi một chút được không, chỉ trong mộng cũng được… Xin cậu…”

Thiếu niên luôn cao quý lạnh lùng, cho dù nhảy từ đỉnh tháp xuống cũng không nhíu mày một cái, vậy mà lúc này trước cửa nhà vệ sinh lại kéo tay tôi, sau đó quỳ trên mặt đất một cách hèn mọn chật vật, khí chất ngông nghênh trở thành mười phần thấp kém.

Hắn của ba năm trước so với hắn của hiện tại đúng là khác biệt một trời một vực.

Tôi khiếp sợ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nói thật, nhìn thấy hắn chật vật khổ sở như vậy tôi không hề thấy dễ chịu chút nào, chẳng qua tâm tình có chút phức tạp, mà nhiều hơn nữa lại là phiền muộn.

“Không phải lỗi của anh, Trầm Triêu Việt.” Tôi nhẹ nhàng thở dài, rốt cuộc tôi vẫn không nỡ nhìn thiếu niên luôn cao ngạo trong ký ức lại trở nên sa đọa như vậy, “Cái c.h.ết của cô ấy là do một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, chuyện ấy không liên quan tới anh.”

Tôi mở miệng, bình tĩnh nói ra tâm tư trong lòng, “Cô ấy yêu anh, đó là chuyện một bên tình nguyện tự chịu thấp hèn, từ đầu tới cuối anh cũng không hề đáp lại cô ấy một lời. Cho dù là chuyện tình cảm hay nguyên nhân cái ch..ết của cô ấy, đều là chuyện của một mình cô ấy, không quan hệ tới anh.”

Đây là sự thật.

Chính là sự thật mà sau khi tôi sống lại đã cẩn thận suy nghĩ.

Tình yêu của tôi, cho đến cuối cùng vẫn chỉ là mối tình đơn phương không dám thổ lộ ra ngoài.

Cho dù hắn là hôn phu của tôi, mọi người cũng chỉ coi tiệc đính hôn đó là một trò đùa, chưa từng có người coi là sự thật, ngay cả tôi cũng không dám hy vọng xa vời hắn sẽ cưới tôi vào cửa.

Sau đó mối tình đơn phương này bị Từ Tư Thanh truyền ra ngoài, trở thành lý do mọi người công khai khinh thường và miệt thị, cùng với sự bắt nạt và công kích của vô vàn cô gái khác.

Nhưng chuyện này liên quan gì tới hắn?

Hắn không yêu tôi, không thích tôi, những khổ đau ác ý tôi phải đối diện đều là do tôi tình nguyện.

Yêu vốn không cần lý do, mà không yêu cũng như vậy.

Nên tôi căn bản không hề trách hắn.

Chẳng qua, năm ấy tôi đã từng… có chút không cam lòng, lại có chút không nhận rõ vị thế của bản thân mà thôi.

Tôi không hiểu, rõ ràng là hai khuôn mặt giống nhau như tạc, vì sao mọi người lại yêu thương Từ Tư Thanh mà chán ghét tôi?

Nhưng mà, không cam lòng hay thống khổ đã tiêu tán từ khi tôi rời khỏi trần thế.

Hiện tại tôi là một người khác, sống một cuộc đời khác, những chuyện trước đây đã không còn khiến tôi bận lòng nữa.

“Không, không đúng! Không phải cậu một bên tình nguyện…” Trầm Triêu Việt hoảng sợ nhìn tôi, hình như hắn muốn giải thích gì đó nhưng miệng mở ra rồi lại không thốt lên lời.

Dù sao những lời đó nên nói thế nào mới được? Cho dù còn yêu nhưng sau khi đã tổn thương người khác, sao có thể khiến họ tin tưởng đây?

Hắn không xứng.

Mà Lam Thanh sau khi thấy Trầm Triêu Việt vẫn không chịu buông tôi ra, cô ấy trầm mặc một lát liền xoay người rời đi.

Sau đó cô ấy trở lại, trên tay cầm một chai nước khoáng, phía ngoài chai bám đầy hơi lạnh, có lẽ vừa lấy ra từ tủ lạnh.

“Trầm thiếu, anh thật sự say rồi.” Cô ấy vặn nắp chai, không chút lưu tình đổ xuống đầu Trầm Triêu Việt.

Tôi kinh ngạc nhìn Lam Thanh, hơi nhíu mày.

Thế lực của Trầm gia rất lớn, Lam Thanh đắc tội với Trầm Triêu Việt chỉ sợ sẽ có kết quả không tốt.

“Không sao, chỉ là một con ma men, sau khi tỉnh lại có lẽ còn không biết mình đang ở đâu, nói gì tới việc nhớ được chuyện gì đã xảy ra.” Thấy tôi lo lắng nhưng Lam Thanh nhẹ nhàng nói.

Trầm Triêu Việt bị dòng nước lạnh băng rót tỉnh mấy phần, hắn lắc lắc đầu rũ nước đi, ngây người mấy giây sau đó mới ngẩng đầu nhìn tôi.

Đôi mắt hắn đột nhiên toát ra vẻ căm ghét cực độ, vung tay thật mạnh, nếu không phải Lam Thanh nhanh tay nhanh mắt đỡ tôi, chỉ sợ tôi đã ngã trên mặt đất.

Tôi tức giận nhìn hắn, hắn lại phát điên cái gì vậy?!

“Ai cho cô lá gan chạm vào tôi?!” Trầm Triêu Việt đứng dậy cầm thấy chai nước mà Lam Thanh vì vội đỡ tôi nên quăng đi, đem lượng nước còn lại rửa sạch hai tay.

Sau đó hắn không quên cởi chiếc áo khoác đã vô tình chạm vào tôi ra, trực tiếp ném vào thùng rác.

“Trước đây là tìm người có dung mạo tương tự tới câu dẫn tôi, bây giờ thủ đoạn đúng là càng thêm phong phú, tìm một người trùng tên tới đã tự coi là thành công rồi?!” Trầm Triêu Việt lạnh lẽo nhìn tôi, hắn không còn ngây ngốc cùng hèn mọn như khi uống say nữa, dáng vẻ hiện tại so với ba năm trước thiếu một chút cao lãnh, lại thêm mấy phần tang thương, “Cho dù cô là do ai phái tới, nhớ về nói với kẻ đó lần sau còn với tay xa như vậy, tôi sẽ không chỉ chặt tay hắn mà tôi sẽ lấy mạng hắn!”

Trầm Triêu Việt nói xong cũng không buồn nhìn tôi một cái, trực tiếp đi lướt qua tôi.

Tôi xoay người nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng chỉ còn chán ghét và ghê tởm.

Cái gì gọi là tìm người có dung mạo tương tự tới câu dẫn hắn?

Rốt cuộc là ai sau khi tôi ch.ế.t lại đi làm ra chuyện ghê tởm ấy?

“Đừng nhìn nữa, chỉ là một kẻ tâm thần mà thôi.” Lam Thanh khoát vai tôi, huýt sáo nói, “Từ Tư Nhã, khuôn mặt hắn đẹp trai tuấn tú nhưng thật ra chó cũng không bằng, cậu đừng để bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt.”

Tuy ban nãy Trầm Triêu Việt rất giống một kẻ tâm thần, nhưng ai bảo hắn sinh ra trong gia đình giàu có, dung mạo lại hơn người cơ chứ? Thiếu một người như tôi hắn vẫn còn vô số các cô gái khác vây quanh lấy lòng.

Có lẽ đám người đó cho dù biết trong tâm hắn tồn tại một người đã c.h.ết, nhưng tuyệt đối sẽ không rút lui, ngược lại càng cố tìm cách thể hiện tình cảm, mơ tưởng bản thân có thể thay đổi được trái tim Trầm thiếu.

Đúng là ngu ngốc.

Mà Lam Thanh lo lắng Từ Tư Nhã sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc như vậy.

“Sẽ không.” Nghe được lời của Lam Thanh, tôi lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, hiện tại tôi đối với với hắn đã sớm không còn nửa phần rung động.

Chuyện này rất nhanh sẽ rơi vào quên lãng, tôi sớm đã buông bỏ quá khứ, đương nhiên sẽ không lưu giữ những chuyện không cần thiết trong lòng mà phiền não.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã là một tuần sau đó, Trương Giai Giai vui vẻ nói với tôi, “Chị Nhã, chúng ta tham gia Hội Sinh viên không?”

Hội Sinh viên ở trong trường có rất nhiều đặc quyền, nhưng tương ứng với đó là vô cùng bận rộn, vì vậy tôi từ chối.

“Chị Nhã, đi mà đi mà, cậu không biết đâu, trong Hội Sinh viên có rất nhiều soái ca! Nhất là Hội trưởng, đẹp trai học giỏi giàu có, cậu tham gia nhất định sẽ không hối hận!” Trương Giai Giai kéo tay tôi làm nũng, vừa nói vừa mơ màng tưởng tượng làm ra bộ dáng chảy nước miếng.

Tôi bật cười, nhưng vẫn cự tuyệt, “Giai Giai, tớ phải chăm sóc bà, không có thời gian tham dự các hoạt động của Hội Sinh viên.”

“Thôi được.”

Thấy khuôn mặt thất vọng của Trương Giai Giai, tôi có chút không đành lòng mà xoa đầu cô ấy, “Cậu hỏi Lam Thanh với Tiểu Tuyết thử xem, biết đâu các cậu ấy sẽ tham gia.”

“Sức khỏe của Tiểu Tuyết không tốt, tớ sợ cô ấy tham dự vào các hoạt động sẽ bị mệt. Còn Thanh Thanh… sở thích của cô ấy nhiều lắm, tham gia Câu lạc bộ bóng rổ, bóng đá, khiêu vũ… Đừng nói tham gia Hội Sinh viên, chỉ muốn tìm xem cô ấy ở đâu cũng khó như lên trời rồi!”

Trương Giai Giai than thở, “Quả nhiên, chỉ có tớ là kẻ vô dụng ăn no chờ ch.ết!”

Đây đã là chuyện của hai ngày sau, tôi đang chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, nghe thấy cô ấy cảm thán như vậy liền không khỏi nghi hoặc, “Có chuyện gì vậy?”

“Không được chọn! Căn bản là không đạt tiêu chuẩn chọn lựa!” Trương Giai Giai ủ rũ gục xuống bàn, hai mắt vô thần, “Điều kiện đầu tiên để tham gia Hội Sinh viên chính là có đủ kinh tế, bọn họ nói chỉ những người có gia thế tốt mới có thể đủ khả năng trợ lực cho trường.”

Trương Giai Giai vỗ ngực, “Nhà tớ không thể gọi là giàu có, cùng lắm xếp vào bậc trung. Tớ vốn nghĩ có lẽ cũng đủ rồi, không ngờ người ta không thèm xem tiếp hồ sơ của tớ mà trực tiếp đánh rớt. Sau đó tớ mới biết có đủ kinh tế nghĩa là trong nhà phải có tài nguyên!”

“Tớ hỏi thăm mọi người rồi, những sinh viên trong Hội Sinh viên đều có gia thế hơn người, cha mẹ không làm Chủ tịch thì cũng là quản lý cấp cao trong những tập đoàn lớn, không phải mở miệng là quyên góp mấy tòa nhà thì chính là sẵn sàng chi trả toàn bộ phí tân trang trường học!” Trương Giai Giai nước mắt lưng tròng nhìn tôi, “Tớ đúng là thỏ con đi nhầm ổ sói, căn bản là do tớ không xứng… Oa oa oa, tớ muốn tham gia Hội Sinh viên, tưởng rằng sẽ thấy soái ca cơ bụng sáu múi, không ngờ soái ca không chỉ có cơ bụng mà còn có gia thế khủng, yêu cầu cũng rất cao, làm sao bây giờ?”

Tôi: “...”

“Bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm đã.” Tôi kéo Trương Giai Giai, muốn dời sự chú ý của cô ấy.

“Cũng đúng, của mình thì sẽ luôn là của mình, mà đã không phải của mình cưỡng cầu cũng vô dụng.” Trương Giai Giai lắc đầu, đứng dậy đi theo tôi.

Hôm nay chúng tôi tới căn tin hơi muộn, sinh viên cũng rất vắng. Ăn được một nửa phần cơm, Trương Giai Giai đột nhiên kích động nhìn về phía sau lưng tôi, vui vẻ nói, “Chị Nhã! Chị Nhã! Mau nhìn xem, đó là người của Hội Sinh viên!”

Trương Giai Giai kích động như vậy khiến tôi không khỏi hiếu kỳ quay đầu lại nhìn thử.

Sau đó lập tức ngây ngẩn.

Hội Sinh viên này sao lại có tới hơn phân nửa là người quen vậy?

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của chúng tôi, một người đảo mắt nhìn tới, tôi vội cúi đầu làm bộ đang ăn cơm, nhưng vẫn là đã muộn.

“Là cô?” Hắn trực tiếp tiến tới chỗ chúng tôi.

“A a a a!!! Anh ấy đến đây! Anh ấy đến đây kìa!!!” Dù Trương Giai Giai cố gắng ép giọng xuống nhưng vẫn không thể che giấu được biểu tình cuồng nhiệt của mình.

Tôi không trả lời, cắm cúi ra sức ăn thật nhanh, chỉ mong sao có thể rời khỏi chốn thị phi này càng sớm càng tốt.

Những người khác thấy hành động khác thường của hắn cũng đồng loạt nhìn về phía này.

Trong số đó có một người hai tay ôm sau đầu, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt toàn là châm chọc.

“Sao vậy? Các cậu biết người kia?” Thanh niên đi đầu tiên có đôi mắt phượng hẹp dài đầy mê hoặc, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hồng nhạt, toàn thân lộ ra khí chất tà mị quyến rũ.

Hắn mặc áo sơ mi trắng phối với quần jeans cắt may vừa người, phần eo được tôn lên càng thêm thon thả, lại cố ý không cài hai cúc áo trên cùng, tay áo cũng được xắn tới tận khuỷu để lộ ra một chiếc đồng hồ cũ kỹ có vẻ không phù hợp trên cổ tay trái.

“Cô gái đó tên là Từ Tư Nhã.” Thanh niên toàn thân tản mác hơi thở châm chọc kia tùy ý nói một câu.

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng hơi khựng lại, mà đứng sau hắn là một thanh niên tuấn tú lãnh đạm khác cũng nhíu mày nhìn lại.

“Từ Tư Nhã…” Có lẽ do đã quá lâu không nói, hoặc có thể là quá lâu không gọi lên cái tên này, thời điểm thanh niên mặc áo sơ mi trắng nói ba chữ này, thanh âm có hơi khàn.

“Tôi nói, mấy người đang mong chờ cái gì?” Thanh niên nở nụ cười, tất cả đều là chế giễu cùng khổ sở, “Cô ấy đã bị chúng ta hại ch.ết, sớm chỉ còn là một nắm bụi, các người còn hy vọng cái gì?! Đợi cô ấy cải tử hoàn sinh sao?! Ha hả, tự soi gương mà xem biểu cảm của các cậu đúng là nực cười!”

“Trầm Triêu Việt!” Thanh niên lãnh đạm siết chặt nắm tay, ngũ quan của hắn nhu hòa tinh xảo thậm chí còn có chút thiên hướng nữ tính, nhưng dung mạo hơn người của hắn cũng không thể che giấu được khí chất tối tăm nặng nề lởn vởn quanh thân.

Đôi mắt màu nâu sậm lúc này đang nhìn chằm chằm Trầm Triêu Việt, sắc bén lạnh lùng.

“Triệu Mục Tân, cậu định sủa loạn cái gì?!” Trầm Triêu Việt cũng hung hăng trừng lại, “Lúc trước cậu con mẹ nó chỉ là một con chó của Triệu gia, nếu không nhờ có Tiểu Nhã che chở, cậu đã sớm bị mẹ kế hại c.hế.t, nhưng cậu đối xử với cô ấy thế nào?! Cậu xứng đáng phải lang thang đầu đường xó chợ, bị chúng bạn xa lánh, một kẻ đê tiện hèn hạ vong ân phụ nghĩa phải cô độc cả đời mới đúng!”

“Trầm Triêu Việt!” Thanh niên mặc áo sơ mi trắng lạnh lùng nhìn Trầm Triêu Việt, “Cậu quá đáng rồi đấy!”

“Ha, giả bộ cái gì chứ?! Tư Quyết, lừa gạt Tiểu Nhã rất vui đúng không? Cậu chán ghét Tiểu Nhã như vậy, khi nhìn thấy cô ấy bị xe đâm m.á.u chảy lênh láng có phải rất sảng khoái không? Mỗi đêm không mơ thấy khuôn mặt cô ấy khi bị bỏ rơi sao? Không mơ thấy dáng vẻ cô ấy trước khi c.h.ết sao? Cậu thật sự có thể ngủ ngon đến giờ sao?!”

Một quyền đánh mạnh lên mặt Trầm Triêu Việt, Trầm Triêu Việt ngây người một chút sau đó lập tức hung hăng xông tới. Triệu Mục Tân cũng gia nhập cuộc hỗn chiến, những người còn lại bối rối can ngăn, không cẩn thận làm đứt dây đồng hồ trên tay Tư Quyết.

Đồng hồ rơi xuống đất, thấy nó sắp bị người khác đạp lên, Tư Quyết hoảng sợ vội vàng vươn tay tìm kiếm, trong lúc hỗn loạn bị không ít bước chân dẫm đạp, hắn lùi lại phía sau, chỉ lo xem xét đồng hồ có bị đạp hỏng hay không, không thèm quan tâm tay bị rách da chảy máu nghiêng trọng thế nào.

“Người không còn, giữ lại vật c.hế.t còn có ích gì?” Trầm Triêu Việt bị mọi người kéo ra, phun một một ngụm máu tươi rồi lạnh nhạt nói.

“Được rồi, mỗi người nói bớt lại một câu đi.” Một thanh niên khí chất tao nhã kéo Trầm Triêu Việt lại, sau đó nói với hai người khác, “Thần Nhất, dẫn A Quyết đến phòng y tế. Tu Minh, đưa Mục Tân đến Hội Sinh viên”. Nói xong hắn quay đầu nhìn Trầm Triêu Việt, “Cậu về ký túc xá với tôi.”

Trương Giai Giai và Ân Thiên Trạch vốn đưa lưng về phía mọi người nên không biết ban đầu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có tôi chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối.

Cho tới tận khi bọn họ xô xát, Trương Giai Giai nghe thấy ồn ào mới quay lại nhìn, thấy mấy người đang đánh nhau liền muốn đứng dậy can ngăn lại bị tôi giữ lại.

“Bọn họ muốn đánh nhau thì mặc kệ họ.”

Có lẽ chưa từng thấy tôi lạnh lùng như vậy, Trương Giai Giai có chút sững sờ.

Mà Ân Thiên Trạch vốn không quản chuyện của bọn họ, ngay cả liếc mắt một cái cũng ngại phiền, chỉ chăm chú nhìn tôi gắp gừng tươi ra khỏi thức ăn, sững sờ.

Trước đây tôi bị say xe, không biết Ân Thiên Trạch nghe được ở đâu, nói với tôi ngậm gừng tươi trong miệng sẽ không bị say.

Nhưng cho dù tôi làm theo lời hắn, say xe không giảm mà còn bị nôn nhiều hơn, vì vậy sau này mỗi khi ăn gừng tôi đều bị nôn.

Bởi vì tôi sợ trong rau sống thường có gừng, nên trước khi ăn đều sẽ gắp hết gừng ra.

“Em không ăn gừng sao?” Hắn nhìn thoáng qua mấy miếng gừng bị lọc ra, lại nhìn tôi, ánh mắt mang ý cười, thanh âm toàn là run rẩy, “Tôi từng… từng có một người bạn rất quan trọng, cô ấy rất giống em, mỗi lần ăn cơm đều phải bỏ hết gừng ra trước.”

“Em đang không vui? Mỗi khi không vui, cô ấy cũng sẽ nhăn mày nhéo mũi.”

“Ánh mắt của em cũng rất giống ánh mắt của cô ấy, em… là cô ấy sao?”

“Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang đang nói gì.” Tôi buông đũa, bị quấy rầy như vậy tôi không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

“Nói cũng đúng, cô ấy đã đi rồi… Tôi đã tận mắt chứng kiến t.h.i th.ể cô ấy bị đưa vào lò thiêu, còn đang ảo tưởng gì chứ…”

Ân Thiên Trạch có chút hồn xiêu phách lạc, hàng mi cong dài rũ xuống, thanh niên vốn kiêu ngạo bốc đồng sau ba năm lại trở nên điềm đạm nho nhã, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, “Là tôi hại ch.ết cô ấy… Lẽ ra tôi phải đền mạng mới đúng, tôi phải đền mạng cho cô ấy… Nhưng cô ấy nhất định không muốn nhìn thấy tôi, cô ấy rất chán ghét tôi…”

Vốn tôi đã rời khỏi căn tin, nghe hắn nói vậy liền dừng bước.

Vì sao mà mấy người này đều tự trách về cái ch.ế.t của tôi vậy?

Tôi thừa nhận mặc dù tôi chưa bao giờ có dục vọng muốn sống nhưng cũng không tới mức muốn đi tìm cái c.hế.t, có điều thời điểm xe tải lao tới, tôi không kịp suy nghĩ gì, tất cả hành động đều là bản năng của thân thể.

Nhất mã quy nhất mã, tuy khi tôi còn sống bọn họ không tốt với tôi, nhưng cái c.h.ết của tôi cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

(*) Nhất báo hoàn nhất báo, nhất mã quy nhất mã: Chuyện nào ra chuyện đó

Nhìn thấy bọn họ đối mặt với cái ch.ết của tôi bày ra dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng như vậy, tôi thật sự buồn rầu.

Chẳng lẽ không thể quên tôi đi hay sao? Một người như vậy đã ch.ết, những người còn lại tốt nhất đều nên quên đi, cuộc sống vốn nên nhìn về phía trước.

“Anh không cần ra vẻ khổ sở như vậy.” Cuối cùng tôi không nhịn được mà nói thêm hai câu, “Cô ấy cũng không hận một ai, cô ấy chỉ muốn quên đi các người, tiến về phía trước. Các người cũng có thể quên cô ấy đi mà sống tiếp thật tốt.”

“Quên đi các người, tiến về phía trước…”

“Quên các người…”

“Quên…”

Tới tận khi bóng lưng mảnh mai ấy đã hoàn toàn biến mất,. n Thiên Trạch vẫn đứng sững tại chỗ, bên tai ong ong từ lời cô ấy vừa nói.

Quên sao…

Khóe mắt hắn chợt đỏ bừng.

Không thể quên.

Không thể quên được…

Cho dù cô ấy căm hận hắn, chán ghét hắn, hắn cũng không thể quên đi.

Cô ấy sẽ không bao giờ yêu hắn nữa.

Nếu ngay cả hận cũng không…

Giữa hai người họ, sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào.

(Còn tiếp)