[Ngôn Tình] Sống Lại Một Đời An Vui

Chương 3



Editor: Giai

- --

Tôi lại gặp Trầm Triêu Việt.

Tối thứ Năm, phòng thí nghiệm tương đối bận rộn nên đến khuya tôi mới trở về.

Tôi đi gần đến trường học vô tình nhìn thấy Trầm Triêu Việt đang say khướt.

Hắn vừa đốt tiền giấy vừa uống rượu, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Tôi chỉ liếc qua một cái sau đó cúi đầu nhanh chân bước qua.

“Tiểu Nhã?” Nào ngờ một cái liếc mắt cũng đủ để Trầm Triêu Việt chú ý, hắn vội bỏ chai rượu trong tay xuống.

Thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh vụn, dưới ánh đèn đường hắt lên ánh sáng lập loè.

Một người đã say đến loạng choạng giẫm qua những mảnh thủy tinh sắc bén mà đi tới, bởi vì bây giờ là mùa hè, giày của hắn tương đối mỏng, những mảnh thủy tinh cắm vào đế giày theo từng bước chân mà găm sâu lên da thịt máu chảy đầm đìa.

Không biết có phải chất cồn đã khiến cho cảm giác của hắn tê dại hay do có chuyện quan trọng khác phải làm nên hắn không còn để tâm đến đau đớn, hắn dường như không hề phát hiện bàn chân đã bị tổn thương.

Bước chân của Trầm Triêu Việt vừa dài vừa nhanh, cuối cùng tôi vẫn bị hắn đuổi kịp.

“Tiểu Nhã…” Hắn kéo tay tôi, thanh âm run rẩy, “Cậu trở về thăm tôi sao?”

“Trầm Triêu Việt.” Tôi bất đắc dĩ thở dài, “Anh nhận sai người rồi, tôi không phải Từ Tư Nhã.”

“Tiểu Nhã, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tôi rồi. Trước đây mỗi lần tôi uống rượu, cậu đều quay lưng về phía tôi, nhất định không chịu để ý tới tôi.”

Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú, tôi bị hắn làm cho hoảng hốt đến quên cả phản bác, không phải chứ… Người cao lãnh bỗng chốc biến thành quỷ say rượu, tôi cũng coi như miễn cưỡng có thể hiểu. Có điều mới chỉ hai ngày, sao hắn đã từ quỷ say rượu hóa thân thành bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu rồi?

“Trầm Triêu Việt, điện thoại của anh đâu, tôi gọi người nhà anh tới đón.”

Đồ ngốc mới đi nói lý với kẻ đang say, sức lực của tôi lại không bằng hắn, cố gắng nửa ngày cũng không rút được tay ra nên chỉ có thể bất đắc dĩ tìm cách khác.

“Không cần.” Hắn bĩu môi, nhìn tôi chằm chằm, “Tôi chỉ muốn được ở bên cậu.”

“Vậy cho tôi mượn điện thoại của anh một chút được không?” Tôi chỉ có thể kiên nhẫn dỗ hắn.

“Ừm.” Trầm Triêu Việt chớp chớp mắt, có lẽ do sợ tôi chạy mất, một tay hắn vẫn giữ chặt tôi, tay kia lấy điện thoại.

“Mật khẩu là gì?”

“040518.” Ánh mắt Trầm Triêu Việt chợt sáng ngời, dường như đang chờ đợi một lời khen ngợi.

040518?

Tuy giống sinh nhật của tôi, nhưng tôi cũng không tự mình đa tình để rồi lại chuốc cay đắng.

Rõ ràng là hắn đặt mật khẩu theo sinh nhật của Từ Tư Thanh mới đúng.

Dù sao tôi và Từ Tư Thanh cũng là chị em song sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Mở được điện thoại rồi nhưng tôi không tìm được phương thức liên hệ của cha mẹ hắn, hắn chỉ lưu số của anh trai.

Vì vậy tôi đành gọi cho anh trai Trầm Triêu Việt.

“Tôi biết rồi, phiền cô chăm sóc A Việt một chút, nửa giờ nữa tôi sẽ tới.”

Tắt điện thoại, tôi ngồi xuống trước một bậc thềm, Trầm Triêu Việt cũng nắm tay tôi ngồi bên cạnh.

“Tiểu Nhã…” Trong lúc tôi đang ngẩn người, hắn đột nhiên giật giật tay tôi chỉ xuống chân mình, hốc mắt đỏ bừng, “Đau ~”

Lúc này tôi mới chú ý tới đôi giày trắng tinh của Trầm Triêu Việt đã thấm máu loang lổ.

“Cởi giày ra đi.” Tôi nhíu mày, “Để tôi xem vết thương thế nào.”

“Ừm.” Trầm Triêu Việt gật đầu, lập tức cởi giày ra.

Khi cởi tất, có thể máu thấm làm tất dính vào miệng vết thương, hắn hít sâu một hơi, cắn răng không lên tiếng.

Tôi vốn định bảo hắn đừng cởi nữa, lát sau anh trai hắn sẽ đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra, nhưng nhìn dáng vẻ quật cường kia liền trực tiếp xé tất ra xem.

“Tiểu Nhã, đau quá!” Lúc này mũi hắn cũng hồng lên, vùi đầu xuống cổ tôi cọ cọ.

Tôi đẩy đầu mái đầu lông xù ra nhìn thoáng qua chân hắn.

Bởi vì cả chân đều là máu, hơn nữa ánh đèn đường buổi tối mờ mờ hoàn toàn không thấy được miệng vết thương ở đâu, chỉ biết có lẽ bị thương không ít.

“Anh đừng đứng lên nữa, ngồi yên ở đây có biết không?” Tôi nghiêm túc nói với hắn.

“Được.” Trầm Triêu Việt ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi xem điện thoại, từ lúc tôi gọi điện tới giờ vẫn chưa tới mười phút.

“Tiểu Nhã…” Trầm Triêu Việt vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Mau ngồi đi.”

Tôi có chút phiền muộn bước tới, Trầm Triêu Việt lập tức nắm tay tôi, nhưng tôi lười so đo với một tên quỷ say rượu nên liền mặc kệ hắn.

Hắn thấy tôi không cự tuyệt, chuyển sang ôm cả cánh tay tôi. Không bao lâu sau, bả vai tôi bị sức nặng đè xuống.

Hắn thế mà có thể ngả đầu dựa vào vai tôi ngủ say sưa, lại còn ngáy nho nhỏ nữa chứ.

Trong lúc nhất thời tôi không biết nên buồn cười hay tức giận!

Anh trai Trầm Triêu Việt tới rất nhanh, chỉ hơn hai mươi phút đã đến nơi, nhìn thấy Trầm Triêu Việt hơi cong môi ngủ ngon lành liền xua tay ra hiệu cho tôi không cần đánh thức hắn.

Hắn nhẹ nhàng ôm Trầm Triêu Việt lên xe để hắn có thể thoải mái ngủ tiếp, sau đó mới quay lại nhìn tôi.

“Cảm ơn cô chăm sóc A Việt, lâu rồi nó chưa từng ngủ được yên ổn như vậy.” Anh trai Trầm Triêu Việt lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho tôi, “Đây coi như là chút quà nhỏ, mong cô nhận lấy.”

“Không cần.” Tôi lắc đầu, không muốn tiếp tục cùng những người quen kiếp trước này có bất kỳ quan hệ gì, “Chân Trầm Triêu Việt bị thương, anh nên đưa anh ta tới bệnh viện kiểm tra trước. Tôi về nhà đây.”

“Khuya như vậy cô về nhà một mình sẽ không an toàn, để tôi đưa cô về.”

“Nhà tôi ở ngay phía trước.” Lần này tôi không quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn vừa bước đi vừa xua tay, “Tạm biệt.”

Trầm Triêu Việt mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ Từ Tư Nhã ngồi bên hắn nhẹ nhàng nói chuyện, quan tâm lo lắng vết thương trên chân hắn thế nào.

Hắn vui vẻ mở mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc thì không khỏi bối rối ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng, ngoài hắn ra trong phòng không có một bóng người nào khác.

Hắn theo bản năng lật chăn muốn xuống giường tìm người, đúng lúc này cửa phòng mở ra, một nam nhân bưng nước ấm và thuốc tới.

“Anh.” Trầm Triêu Việt nhìn Trầm Biên Ngạn, bờ môi tái nhợt hơi run, “Em về thế nào vậy?”

“Có người thấy em ngã ở ven đường nên gọi cho anh tới đón em về.” Trầm Biên Ngạn vừa nói vừa đưa hắn thuốc và nước, “Có gì để nói sau, uống thuốc trước đi.”

“Uống thuốc? Sao em lại phải uống thuốc?” Trầm Triêu Việt lăng lăng nhìn Trầm Biên Ngạn.

“Em uống rượu đến ngốc rồi hả?! Hôm qua lúc đưa em về, bàn chân cắm đầy thủy tinh, nếu không uống thuốc chống viêm anh sợ em trai mình sớm muộn cũng phải tháo khớp!”

“Chân em bị thương?” Ánh mắt Trầm Triêu Việt đột nhiên sáng rực lên, thanh âm cẩn thận lại có chút sợ hãi, “Hôm qua anh có thấy ai chăm sóc em không?”

“Có thấy, không biết.” Trầm Biên Ngạn mất kiên nhẫn bóc thuốc, “Em có uống hay không?!”

“Không biết?! Sao anh có thể không biết?!” Trầm Triêu Việt kích động, “Cô ấy là Từ Tư Nhã! Người chăm sóc em là Từ Tư Nhã, sao anh lại không biết cô ấy?!”

“Trầm Triêu Việt em điên đủ hay chưa?!” Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Trầm Biên Ngạn lập tức tối sầm lại, hắn đặt mạnh cốc nước xuống tủ đầu giường rồi ném thuốc tới trước mặt Trầm Triêu Việt, “Sau khi Từ Tư Nhã chế.t em sống không ra sống, thuốc này thích uống thì uống, không muốn uống anh cũng không ép!”

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Trầm Triêu Việt trầm mặc nhìn theo hắn, không biết qua bao lâu sau hắn mới sụp người xuống, úp mặt vào hai bàn tay cắn răng ngăn chặn tiếng khóc.

Đúng vậy.

Từ Tư Nhã đã ch.ế.t.

Cô ấy đã chế.t rồi.

Hắn… còn đang hy vọng điều gì chứ…

Bà nội đột nhiên đổ bệnh.

Tôi cõng bà chạy ra cửa, vừa lấy điện thoại mở app đặt xe vừa nhìn quanh ngoài đường có xe taxi chạy hay không.

Bây giờ là nửa đêm, đặt xe trên app không có người nhận, chờ thật lâu cũng không có chiếc xe nào chạy qua.

Tôi sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, lo lắng gọi bà, “Bà ơi! Bà đừng ngủ! Chúng ta sẽ tới bệnh viện ngay, bà đừng bỏ con lại một mình!”

Bà không trả lời, tôi định cõng bà tới thẳng bệnh viện, nhưng mới đi được hai bước liền nhớ ra một chuyện.

Mấy hôm trước Giai Giai có nhắc tới, hình như Ân Thiên Trạch đang có mâu thuẫn với gia đình, ngay cả nghỉ lễ cũng không về nhà.

Tôi lập tức dừng lại, lo lắng lấy điện thoại ra bấm số.

Chuông báo reo rồi lại tắt, trong lúc tôi đang tuyệt vọng, người kia đã gọi lại.

“Ai vậy?!” Có lẽ do bị đánh thức, thanh âm của Ân Thiên Trạch hơi gắt gỏng lại mất kiên nhẫn, như vậy mới giống Ân Thiên Trạch trong ký ức của tôi.

Nhưng giờ phút này tôi đã không còn tâm trí nhớ lại chuyện cũ, chỉ biết hốt hoảng nói, “Tôi là Từ Tư Nhã, Ân Thiên Trạch, anh có ở trường không?”

“Tôi đang ở trường, sao vậy?”

Từ đầu dây bên kia truyền tới tiếng mặc quần áo, tôi cố nhịn xuống nghẹn ngào, run rẩy nói, “Bà tôi bị bệnh, tôi không gọi được xe. Anh có thể đến cổng trường đưa chúng tôi tới viện được không?”

Trong trường có gara dành cho sinh viên, với gia thế của Ân Thiên Trạch, không có chuyện hắn không có xe riêng.

“Tôi sẽ đến ngay, em đừng lo lắng.”

Có tiếng mở cửa, hẳn là Ân Thiên Trạch đã ra khỏi ký túc xá. Tôi run rẩy nắm chặt điện thoại, vì sợ hắn không tìm thấy người nên không dám tắt máy.

“Bà! Bà ơi! Bà đừng ngủ được không, bà mau tỉnh dậy nhìn con một cái nha!”

Hô hấp của bà càng lúc càng mỏng manh, tôi chỉ có thể liên tục gọi bà, sợ bà sẽ không dậy nhìn tôi nữa.

Mỗi lần tôi gọi, tay bà sẽ hơi động một chút như đang trả lời tôi, nhưng lại không chịu mở mắt.

“Ân Thiên Trạch!”

Giữa ngã tư đường vắng lặng, sự xuất hiện của Ân Thiên Trạch cực kỳ nổi bật. Hắn vừa lái xe đi ra, tôi vội gọi lớn.

“Em nhìn thấy tôi sao? Em đang ở đâu?” Từ điện thoại truyền đến thanh âm của Ân Thiên Trạch, sự trầm ổn chín chắn đó khiến cõi lòng hoảng loạn của tôi rốt cuộc vững lại một chút.

“Tôi ở phía trước, anh lái xe thêm một đoạn nữa là thấy tôi!”

Nhờ có sự giúp đỡ của Ân Thiên Trạch, bà nội nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Tôi đứng ngoài hành lang nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu đang nhấp nháy, thần kinh căng thẳng không dám buông lỏng.

“Ngồi xuống đi.” Ân Thiên Trạch nắm tay tôi, tôi vô thức bị lực của hắn kéo ngồi xuống một băng ghế.

Chẳng bao lâu sau đèn phòng cấp cứu tắt, tôi vội vàng chạy tới.

“Cấp cứu thành công, tạm thời bệnh nhân không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chờ tình trạng bệnh nhân ổn định hơn, điều dưỡng sẽ đưa bệnh nhân đi kiểm tra tổng thể để đánh giá lại.”

Nghe bác sĩ nói như vậy, trái tim luôn đập loạn của tôi cuối cùng cũng dần bình ổn xuống, vội vàng gật đầu, “Vâng! Cảm ơn bác sĩ!”

Chốc lát sau, bà được chuyển ra. Bà đã tỉnh lại, tuy tinh thần không được tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy tôi vẫn sẽ mỉm cười.

“Bà ơi ~” Nước mắt tôi mới ngừng không bao lâu, nhìn đến nụ cười của bà lại tiếp tục tuôn rơi ào ạt.

Chờ các thủ tục kiểm tra hoàn tất, trời đã bắt đầu sáng. Từ khi rời khỏi phòng cấp cứu, tôi vẫn luôn đi cùng bà, một bước cũng không dám rời.

Mà Ân Thiên Trạch cũng chạy ngược chạy xuôi giúp tôi thanh toán viện phí, lấy kết quả chẩn đoán hình ảnh hoặc nghe bác sĩ giải thích xét nghiệm.

Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ lần này của hắn.

“Bệnh nhân cao tuổi có nhiều bệnh mãn tính, tình trạng dinh dưỡng không tốt, tôi đều nghị nên nằm viện điều trị và theo dõi thêm một thời gian.”

“Vâng!” Với đề nghị của bác sĩ tôi vẫn luôn cẩn thận lắng nghe.

Cho tới khi khẳng định tình huống của bà không còn nguy hiểm nữa, tâm tình tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

“Cảm ơn học trưởng đã giúp đỡ, lát nữa tôi sẽ gửi trả anh tiền viện phí. Thật sự rất cảm ơn anh!”

Tôi ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, Ân Thiên Trạch ngồi cạnh tôi, nghe xong cũng vẫn yên lặng.

Thời điểm tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn đột nhiên mở miệng, “Vì sao em biết số điện thoại của tôi.”

Tôi ngẩn người.

Cũng may sau đó tôi kịp phản ứng lại, vội tìm một cái cớ để giải thích qua loa, “Với danh tiếng của học trưởng, ai không biết số điện thoại của anh mới là kỳ quái.”

“Tôi thường công khai một số điện thoại cố định, mà số em gọi là số điện thoại cá nhân của tôi.”

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Ân Thiên Trạch, tôi nhất thời không được tự nhiên, mím môi nói, “Vậy sao? Hai ngày trước tôi gặp Trầm học trưởng say rượu trước cổng trường, thời điểm dùng điện thoại của hắn gọi người nhà đến đón đã vô tình thấy số của anh.”

“Với cả… sắp chín giờ rồi, anh có đói không? Tôi đi mua cơm.”

Ánh mắt của Ân Thiên Trạch khiến tôi có chút phiền muộn, lúc nãy vì mải lo lắng cho bệnh tình của bà nên tôi đã không hề suy nghĩ mà liên lạc với hắn, nào ngờ lại kéo theo nhiều rắc rối như vậy.

Tôi thật sự không muốn liên quan tới những người đó nữa, càng không muốn dùng thân phận trước đây để tiếp xúc với họ. Bản thân tôi vốn đã chế.t từ ba năm trước… Tất cả những gì còn sót lại chỉ là ký ức đau đớn, không một điểm nào đáng để tôi lưu luyến.

Tôi vừa đứng dậy, Ân Thiên Trạch đã vội nắm tay tôi lại.

Tôi nhíu mày muốn rút ra nhưng hắn dùng mười phần sức lực, tôi rút không được, chỉ có thể không kiên nhẫn nhìn hắn, “Học trưởng còn muốn hỏi gì sao?”

“Tiểu Nhã…” Ân Thiên Trạch lên tiếng, lại nhận thấy đáy mắt tôi xẹt qua một nét lạnh lùng cùng bi thương thì vội vàng dừng lại, cân nhắc thêm một chút mới mở miệng, “Học muội, em… là cô ấy sao?”

“Học trưởng, đừng nói với tôi những lời mạc danh kỳ diệu như vậy, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì.” Tôi lạnh lùng đáp lại.

(*) Mạc danh kỳ diệu: Không hiểu ra làm sao

“Vậy sao?” Ân Thiên Trạch suy sụp buông tay, trực giác mách bảo cho hắn biết, người này chính là Từ Tư Nhã, chính là Từ Tư Nhã đã phải chịu đựng thương tổn của mọi người, Từ Tư Nhã đã chế.t trong ngày sinh nhật của chính mình.

Nhưng cô ấy không muốn thừa nhận.

Vì sao lại không thừa nhận? Bởi vì… quá khứ là gánh nặng của cô ấy sao? Cho nên… cô ấy không muốn trở lại quá khứ, mạnh mẽ nâng dao chặt đứt đoạn dây rối mà đoạn tuyệt quan hệ với tất cả chuyện cũ, đồng thời cũng vứt bỏ mối quan hệ giữa cô ấy và hắn.

Cho nên… cô ấy không muốn nhìn thấy hắn nữa sao?

Sống mũi chua xót, trong lòng lại nhói đau, Ân Thiên Trạch ôm ngực, chỉ cảm thấy giống như có người dùng tay bóp nghẹt trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hít thở không thông.

Hôm nay là bắt đầu học lại sau kỳ nghỉ lễ, trong lúc xếp hàng chờ mua cơm, tôi gọi điện cho thầy giáo báo lại tình huống trong nhà sau đó xin nghỉ học vài hôm.

Chờ tới khi trở lại được phòng bệnh, tôi đưa một phần cơm cho Ân Thiên Trạch, nhẹ nhàng nói, “Tôi xin nghỉ rồi, hôm nay tôi ở đây chăm sóc bà, học trưởng trở về trường đi.”

Thái độ khách khí lại xa cách của tôi khiến đôi môi Ân Thiên Trạch vừa gợi lên nụ cười lại lập tức rũ xuống.

“Anh…”

Thấy Ân Thiên Trạch muốn nói gì đó, tôi lập tức ngắt lời hắn, “Tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm qua, về sau nếu có thể giúp gì được, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định không từ chối.”

Lời nói của tôi không khiến tâm trạng Ân Thiên Trạch tốt hơn, có lẽ bởi vì hắn biết, nếu tôi thật sự coi hắn là bạn bè hoặc người thân, nhất định sẽ không thẳng thắn nói ra mấy lời trả ơn khách sáo như vậy.

Mục đích tôi nói như vậy chỉ có một… Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với hắn, thậm chí… bài xích tới gần hắn.

“Tôi biết rồi.” Thanh âm của Ân Thiên Trạch hơi khàn, thậm chí còn mang theo chút tự giễu, “Nếu em đã chán ghét tôi như vậy, tôi sẽ không ở đây làm em phiền lòng thêm nữa.”

(Còn tiếp)