[Ngôn Tình] Tìm Em

Chương 12: Diệp Tinh Thanh



Anh vừa đến trước phòng thì đã có một nhóm nhân viên đứng ở bên ngoài đợi mở cửa, cũng 15 phút nhưng vẫn không thấy ai phản hồi

Nhật Nam thấy vậy liền điềm đạm đi tới hỏi chuyện mới biết cô đã liên tục gọi người đem đá lạnh lên phòng, nhưng lần này vẫn chưa ra lấy

"Có ai đem theo chìa khóa dự phòng không?" Nhật Nam khẩn trương hỏi

"Chúng tôi có, nhưng không thể tùy tiện đưa cho anh được."

"Tôi là... người quen của cô ấy!" Giọng điệu anh rất tự nhiên và chắc chắn nên nhân viên mới gật đầu tin tưởng, sau đó giao lại chìa khóa cho Nhật Nam

Anh vào được trong phòng cũng không thấy ai đâu, bất chợt nghe tiếng nước chảy rì rào trong phòng tắm.

"Tuyết Châu, cô vẫn ổn chứ?"

Cô mơ màng như chìm vào giấc ngủ, Nhật Nam lúc này có định đẩy cửa xông vào, cơ thể cô suy nhược vì nằm trong bồn toàn là nước đá.

Anh vội rút nhanh chiếc khăn tắm rồi chạy đến ẩm cô lên rồi quấn khắp người, bế cô ra giường, Tinh Thanh cũng mơ hồ tỉnh dậy nhưng nhận thức vẫn còn chậm

"Nhật Nam..." Cô cứ nghĩ bản thân bị ảo giác, sao có thể gặp anh ở nơi này. Liền lấy tay vỗ vỗ vào đầu

Anh bất mãn nhìn cô, giọng điệu chán ghét "Cô cũng lì quá nhỉ, không dám tin vào mắt mình à?"

"Ai cho phép anh vào đây, mau ra ngoài!" Thuốc sắp mất tác dụng nên cô cũng dần tĩnh táo, muốn thoát khỏi đây

Giọng anh lạnh nhạt, nhưng hành động lại rất mờ ám "Cảm giác bị người khác bỏ thuốc như thế nào? Hay là tôi giúp cô thoải mái nhé!" Nhật Nam ấn cô xuống giường, giọng nói thỏ thẻ bên tai khiến cô ngứa ngáy

"Tôi không biết vì sao anh lại đến chổ này, nhưng có chết tôi cũng không muốn cùng anh, anh cút đi." Giọng cô kiên cường hơn bao giờ hết, đáng lẽ giờ này anh phải vui vẻ dưới buổi tiệc, sao lại biết cô đang ở đây.

"Vì sao tôi phải nghe lệnh cô, nếu hôm nay cô không nói rõ mọi chuyện thì đừng mong tôi bỏ qua." Anh ra sức nhấn mạnh vào bả vai nàng, làn da trắng mịn kèm theo mùi hương quyến rũ. Nhiệt độ cơ thể cô vô cùng lạnh

Tinh Thanh lo sợ "Nhật Nam, tôi không hiểu ý anh..."

Anh chỉ nhếch miệng cười lạnh thấu xương, từng câu từng chữ đều như muốn vạch trần "Cô diễn kịch trước mặt người khác thì cũng không qua khỏi mắt tôi. Tuyết Châu đã chết từ 5 năm trước, vậy cô là ai?"

Diệp Tinh Thanh bủn rủn tay chân, ánh mắt muốn né tránh, lòng ngực cô bỗng đau thắt "Anh đừng ăn nói hàm hồ."

"Được, cho dù cô không nói thì trong đầu tôi đã có đáp án. Muốn cả đời sống trong thân phận đó tôi cũng mặc kệ, nhưng thứ của tôi, tôi nhất định phải lấy lại!"

"Anh không có tư cách để uy hiếp tôi, chúng ta chỉ là người xa lạ, anh đi ra ngoài đi!"

Mộc Tiểu Xuyên hay tin liền chạy lên phòng tìm Tinh Thanh, cô vẫn chưa biết Nhật Nam đang ở bên trong. Hiện cửa đang bị khóa nên cô chỉ đứng ở bên ngoài gõ vào

"Tuyết Châu, là mình đây!"

Nàng nghe thấy liền ngồi bật dậy thì bị anh hung hắn đẩy ngã xuống giường, anh vươn tay cầm lấy chai rượu vang nằm cạnh đầu giường hớp một ngụm lớn sau đó truyền vào miệng của Tinh Thanh

"Ưm..."

 Cô mạnh mẽ phản khán làm cho rượu tràn xuống cổ, ánh mắt thê lương nhìn người trước mặt, không kìm nén nỗi tức giận liền vung tay tát vào mặt anh một cái, sau đó lại có chút tội lỗi

Mộc Tiểu Xuyên ngày càng xốt ruột, cố gắng nói lớn để bên trong trả lời "Cậu không sao chứ? Hay là mình đặt máy bay để khuya nay cậu về nhé."

Nhật Nam nghe thấy liền nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm trong lòng, giọng điệu chế giễu "Diệp Tinh Thanh, cô tìm được bạn tốt rồi. Mộc Tiểu Xuyên biết tôi luôn tìm cô vậy mà lại cố giấu tới tận bây giờ, xem ra là muốn đối đầu với tôi rồi." Nói xong anh định đi ra mở cửa.

"Mình không sao, Mộc Tiểu Xuyên à, cậu về phòng trước đi!" Tinh Thanh nức nở nắm chặt tay của anh cầu xin, cô biết hắn quỷ kế đa đoan, cô không muốn liên lụy tới người khác "Là tôi, anh muốn giết tôi cũng được. Đừng làm hại tới người vô tội..."

"Năm đó nhiều người vì cô mà chết tôi vẫn thấy cô thản nhiên như không có gì, bây giờ thay tên đổi họ lại bắt đầu biết lo lắng cho người khác!"

"Là anh chưa từng hiểu tôi, bây giờ trả được thù rồi... anh bắt buộc phải tính sổ với tôi sao?"

"Đương nhiên phải tìm cô tính sổ, con của tôi như thế nào rồi? Cô đừng nói cũng đã giết chết nó..."

Tinh Thanh ngậm đắng nuốt cay, bao năm gặp lại anh ta vẫn còn nhớ đến đứa bé, hiện nó đang ở cùng Diệp Hữu Phong, cô không thể để anh ta giành lại con.

"Không còn nữa... nếu anh vì chuyện này mà tìm kiếm tôi suốt thời gian qua, tôi chỉ có thể nói cho anh biết giữa chúng ta chẳng còn sự ràng buộc gì nữa."

Nhật Nam tức giận bóp cằm nàng, đôi mắt lạnh nhạt như muốn thiêu chết "Diệp Tinh Thanh, cô hãy trả giá đi, đền lại con cho tôi đi."

Nàng nghiên đầu né tránh, hai tay đặt lên ngực hắn, giọng nói yếu ớt "Chỉ cần anh muốn thì sẽ có hàng tá người phụ nữ vây quanh, tôi ở bên cạnh, sẽ chỉ làm bẩn mắt anh."

Anh không trả lời, chỉ dịu dàng sâm lấn bờ môi mọng nước của nàng một cách gấp gáp, trước đây hắn luôn chán ghét cô dùng thủ đoạn để lên giường với mình, bây giờ lại muốn ép buộc cô dây dưa kiểu này sao.

"Diệp Tinh Thanh, cô vẫn luôn rộng lượng như vậy, cho dù tôi ngủ với ai cũng đều như nhau phải không? Cô hận tôi như vậy à?" Anh vẫn luôn hoài nghi tình cảm trước đây cô giành cho mình đều là diễn kịch

"Phải..." Ánh mắt cô dành cho Nhật Nam vô cùng phức tạp, giọng nói cũng nhẹ dần. Anh liền gật đầu hiểu ý sau đó bước xuống giường đập tung những đồ vật trên bàn, từ đèn ngủ cho đến chai rượu cũng bị anh làm cho vỡ tung tóe, chiếc điện thoại của anh cũng bị đập không thương tiếc

Tinh Thanh sợ hãi nhắm mắt, cô sợ ảnh hưởng tới Mộc Tiểu Xuyên liền nhào đến ôm lấy người anh ngăn cản, cũng không để ý chiếc khăn tắm trên người có chút nhăn nhúm.

"Anh dừng lại đi."

Nghe cô khuyên nhủ anh liền kiềm chế bản thân, Tinh Thanh biết anh không có tính cách đánh người, nên mỗi lần tức giận đều đập hết đồ trong nhà.

Nàng vội chạy đến nhặt lại những mãnh thủy tinh dưới nền vì sợ sẽ làm người khác bị thương, cô bây giờ cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, lấy đâu ra người giúp cô dọn tàn cuộc.

"Lên trên ngồi!" Anh lạnh lùng ra lệnh vì sợ cô bị thương nhưng cô vẫn bướng bỉnh không nghe lời

"Anh mau về đi."

"Vẫn muốn làm trái ý tôi?" Hắn phẫn nộ đi tới bế cô ngã lên giường, một chân cao lớn đặt giữa hai chân nàng "Đừng để tôi lấy cô ra để uy hiếp Diệp Hữu Phong. Kể từ hôm nay, tôi đều sẽ dõi theo mọi hành động của cô có hiểu chưa?"

"Anh..."

Không biết vì sao cô lại cảm giác có sự cưng chiều trong lời nói của anh, cô cũng sợ anh phát hiện ra đứa bé, anh là người có quyền lực nên cô không tiện đối đầu, hiện chỉ biết giả vờ ngất xỉu để lảng tránh mọi chuyện.

Nhật Nam liền nhếch miệng cười khó đoán, xem anh thật sự là con nít thật sao, lần này xác định được thân phận của Diệp Tinh Thanh, anh nhất định sẽ không để cô thoát khỏi tầm mắt của mình