[Ngôn Tình] Tìm Em

Chương 19: Khiêu Khích



"Tôi đùa anh thôi!"

"Trẻ con."

"Anh quay lại vì chuyện đó thôi hả, đạo diễn Triệu nói anh về thành phố mà."

"Chưa tới giờ bay, cô đừng nghĩ nhiều." Anh tự mãn

"Tôi thấy ông ấy tức giận đến nỗi đầu muốn bốc khói luôn rồi kìa, anh định giải quyết thế nào?". Bạ𝓃‎ có‎ biế𝙩‎ 𝙩𝗋a𝓃g‎ 𝙩𝗋𝘶yệ𝓃‎ ﹏‎ 𝑇𝗋U𝑚‎ 𝑇𝗋𝘶ye𝓃.Ⅴ𝑁‎ ﹏

Giọng anh kiêu ngạo mỉa mai, ánh mắt quan sát biểu hiện của người trước mặt. "Chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ vì cô mà đối đầu với đạo diễn Triệu"

Khóe miệng Tinh Thanh khẽ cong lên, trong con ngươi đen tuyền hàm chứa ý cười "Có thể lắm, không chừng anh nể tình tôi nhiều năm đeo bám nên giúp giải vây."

"Ảo tưởng!"

"Đến người ngoài như đạo diễn Triệu còn hiểu lầm, chẳng lẽ tôi không được sao?"

"Việc trở mặt với ông ta là chuyện sớm muộn, tôi sợ cô nói ra những điều vô nghĩa."

"Chỉ cần đó là chuyện của tôi và anh, anh không cần phải lo lắng. Lần này coi như anh lợi dụng tôi đối phó với ông ấy!"

Đột nhiên điện thoại Tinh Thanh có người gọi đến, cô có chút chần chừ. Nhật Nam ánh mắt sắt bén, nhìn thoáng thấy được tên của đối phương

"Nghe máy đi." Giọng anh lạnh nhạt, thái độ nhàn nhã

"Tư Phụng, anh có việc gì sao?"

Đầu dây bên kia đáp lại bằng giọng nói ấm áp, có chút say sỉn "Anh nghe nói dạo gần đây em gặp mặt Nhật Nam rất nhiều, sẽ không sao chứ?"

"Anh đang lo lắng cho em?" Biết anh không tỉnh táo nên giọng điệu cô có ý ám chỉ, đùa cợt

"Tinh Thanh, anh có thể vì em nhảy vào dầu sôi lửa bỏng."

"Em sẽ không sao đâu, cảm ơn ý tốt của anh. Thời gian qua anh đã giúp em rất nhiều rồi."

"Giữa chúng ta... không cần phải khách sáo như vậy."

"Ân tình này em nhất định sẽ trả."

"Sau này... nếu có thể, em đừng trở thành em gái anh nữa. Anh không muốn chúng ta có sự rào cản."

"Tư Phụng, em không hiểu anh muốn nói gì?"

"Bây giờ thì anh đã hiểu được cảm giác của em rồi, anh rất sợ em vẫn còn tình cảm với Nhật Nam, anh thật sự thích em."

"Em còn có việc, nói sau nhé!"

"Đừng mà, anh còn muốn nói tiếp."

"Tư Phụng, em hiểu tâm ý của anh rồi, đợi khi nào anh tỉnh rượu thì đến trực tiếp nói với em!" Sau đó cô liền cúp máy.

Nhật Nam liếc mắt nhìn Tinh Thanh, có ý nhắc đến chuyện năm xưa "Có vẻ cô rất hứng thú yêu đương với người một nhà."

"Tôi không yêu Tư Phụng, nhưng tôi tôn trọng tình cảm của anh ấy. Với tư cách là Tuyết Châu, tôi mong anh ăn nói cẩn thận."

"Vậy tôi là ngoại lệ của cô."

"Tôi yêu anh là thật, nhất thời muốn trêu đùa anh cũng là thật, anh nhớ lại đi... thời điểm đó ta đến với nhau là vì điều gì?"

"Tức giận rồi à? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi, muốn biến thành Diệp Tinh Thanh phiên bản khác... cô phải nổ lực nhiều rồi."

"Nhật Nam, anh hiểu bao nhiêu về tôi chứ? Anh đã từng nhìn kỹ tôi lần nào chưa. Chưa từng!" giọng điệu nàng lạnh nhạt, vô cảm

"Có cần thiết không?" Anh trầm giọng nhìn thẳng mắt nàng, ánh mắt sâu thẳm như muốn đẩy cô ra xa.

"Vậy bây giờ anh giả vờ giả vịt tiếp cận tôi là vì điều gì? Đến nhà ông Đốc anh cũng muốn lật đổ luôn sao? Anh đừng quá ngông cuồng."

"Tôi có thể thử không? Sau đó ép con gái ông ta về hầu hạ cho tôi." Anh tự mãn

"Vậy được, tôi giúp anh quậy banh nhà bọn họ, không được nữa thì bắt cóc Tư Sảng hầu hạ anh."

"Cô dám!" anh đưa tay nâng cằm Tinh Thanh, giọng nói ấm áp hấp dẫn.

Nàng liền đặt tay lên ngực Nhật Nam vuốt ve, cơ thể anh to lớn và cơ ngực rắn chắc bị che đậy qua chiếc áo sơ mi màu xanh lam phi lụa. phía cúc áo trên cổ được bung ra cho thoải mái.

"Hay là anh muốn tôi?" giọng nàng yểu điệu câu dẫn, phàm là đàn ông cũng không thoát khỏi lời mời gọi và hành động này.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, trong con ngươi hàm chứa ý cười, anh nắm chặt cánh tay Tinh Thanh kéo cô ngồi vào lòng.

"Khương Anh Hào, đến khách sạn gần nhất!"

Khương Anh Hào nghe thấy liền trố mắt nhìn lên gương chiếu hậu sau xe, thấy hai người họ ôm nhau thắm thiết "Vâng, thiếu gia."

"Không tới mức đó chứ, anh tỉnh táo lại cho tôi!" Tinh Thanh nắm lấy cổ áo Nhật Nam.

"Không thấy nhị tiểu thư gấp lắm rồi hả? Cậu còn không chạy nhanh là chúng tôi làm tại đây luôn đấy." Nhật Nam khiêu khích

"Anh mau im miệng." Tinh Thanh đỏ mặt cảnh cáo Nhật Nam

"Sắp tới rồi thưa thiếu gia."