[Ngôn Tình] Tìm Em

Chương 3: Đêm thác loạn (H+)



Trên đường về Tinh Thanh ngồi đằng sau quan sát sắc mặt của Nhật Nam đúng là có chút biến sắc, cũng may cô cũng kịp mang theo nước bên cạnh

"Cậu nhỏ có muốn uống một chút nước không?" nàng dùng hai tay đỡ lấy chai nước đưa về phía trước

Nhật Nam không nói, chỉ lẳng lặng nhìn vào tay nàng sau đó cầm lấy

Sa Ly ngồi ghế phụ vẫn không cảm thấy anh thay đổi, vẫn ngoan ngoãn nhìn đường xá, mặc dù anh lái xe ngày càng tăng tốc

Có lẽ bây giờ anh đã cảm nhận được bản thân đang mắc phải chịu chứng gì, liền tức giận nhìn vào gương chíu hậu đang phản chíu lại hình bóng của Diệp Tinh Thanh, thấy cô ngồi một mình e sợ

"Chị Sa Ly, hay chị cũng đến nhà nghỉ một đêm với cậu nhỏ đi, dạo này tâm trạng cậu không tốt, có chị bên cạnh em sẽ yên tâm." Tinh Thanh giả vờ níu kéo thì một giọng nam trầm ấm lại vang lên

"Cô ấy là người rất quan trọng lễ nghĩa, không phải ai cũng giao du và ở lại qua đêm đâu."

Tinh Thanh nghe xong liền khó chịu bật cười một cái, không phải anh ấy đang đá xéo cô chứ, lúc cô tìm cách quyến rũ, hắn từ chối thì còn chấp nhận được, đến việc bạn gái của mình mà còn muốn sĩ diện, tới đó không phát d*c được mà chết thì đừng tìm cô.

Sa Ly cười khẩy đáp trả "Không sao, dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn, em sẽ không để ý những chuyện đó, em sẽ ở bên anh."

"Chị đúng là người phụ nữ phóng khoáng, hiện đại, đêm nay em còn có việc nhưng lại bị bắt về, cậu nhỏ đúng là thiếu tinh tế, để cậu ở bên chị là điều đúng đắn. " Tinh Thanh giọng đầy khen ngợi và ngưỡng mộ, nói cho cô ta ngại nỡ mũi mà chết

Cơ thể anh nóng ran như bị lửa thiêu đốt, cổ họng khô rát đến mức khó chịu, Nhật Nam đưa tay lên thái dương xoa bóp thật mạnh, Sa Ly dần nhận ra liền dùng hai tay nắm chặt bàn tay anh, cảm giác mát lạnh khiến anh có chút thoải mái cũng không đẩy cô ra..

"Anh không sao chứ, không khỏe ở chổ nào hả?" Nàng lo lắng hỏi thăm, giữa hai người họ cứ như không có sự xuất hiện của bóng đèn là Tinh Thanh đang ở phía sau

"Anh hơi đau đầu một chút, bây giờ anh sẽ chở em về."

Tinh Thanh nghe xong đều mắng thầm, đồ ngốc Nhật Nam, người dâng đến miệng cũng không nắm bắt... đừng khiến quà chúc phúc của cô trở nên vô dụng.

"Em sẽ ở cạnh chăm sóc anh!" giọng điệu Sa Ly vô cùng chắc chắn

Anh không hề để tâm đến lời cô nói "Tới nơi rồi, em vào nhà đi." Nhật Nam không nói nhiều, chỉ cần cô chịu nghe lời và hiểu chuyện anh sẽ tiếp tục bên cạnh cô

"Vâng, anh giữ sức khỏe nhé! Yêu anh."

Ấy vậy mà Sa Ly thật sự vào trong nhà, liệu cậu nhỏ có thể chịu đựng nổi qua đêm nay không...

Nhật Nam tiếp tục lái xe trở về nhà, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều

"Thuốc giải đâu?" Giọng anh cọc cằn phát cáu

Nàng ấp úng không dám nhìn thẳng vào anh "Thuốc gì chứ?"

"Còn muốn giả ngốc, đây chính là việc cô muốn làm với tên mặt hoa da phấn đấy à?"

"Tôi nói rồi, anh cướp rượu thì đừng đổ lỗi cho tôi, công sức của tôi đều bị anh phá hỏng!"

"Đến xuân dược cô cũng muốn đối phó với người khác thì còn gì không dám làm nữa, hạ thấp bản thân đến vậy sao? Không thử sống đúng với giá trị của mình đi!" Anh đột ngột thắng lại giữa đường nhìn cô quát mắng

Nàng cắn răng không thèm so đo với cậu nhỏ "Mau gọi chị ta đến đi, tôi không muốn lúc anh trở nên mất kiểm soát... tôi mới có thể trở thành sự lựa chọn của anh."

Nói xong nàng liền bước ra ngoài đóng sầm cửa, cô bỏ mặt anh rồi tự đi bộ về, cô sợ bản thân không cẩn thận lại rung động với cậu nhỏ, cũng không muốn đem chuyện đó đi uy hiếp hắn

Lúc này cơ thể anh dần mất sức, hơi thở cũng ngày càng nặng nhọc, trong lòng lại mang đến một tia nhói đau đến kỳ lạ, anh cũng không nhẫn tâm để Tinh Thanh đi một mình ở nơi vắng vẻ thế này.

Anh bước ra ngoài rồi chạy tới túm lấy cổ tay cô, hung hăng kéo ngược vào trong xe, tình thế hỗn loạn khiến cô ngã nhào trên ghế, anh liền đưa tay bóp cổ nàng

"Ơ...a." Tinh Thanh dãy dụa không ngừng, sao hắn lại muốn làm thế với cô trong khi cô vẫn tìm cách bảo vệ hắn

"Cô đi rồi, bệnh của tôi thế nào?"

"Anh chán ghét tôi như vậy, sao còn phải làm khó mình, tôi đã nguyện ý rời xa anh, đó không phải là chuyện đáng mừng hay sao?"

"Còn không phải trước đây cô cứ đâm đầu câu dẫn tôi, nếu 2 tháng trước tôi và cô không xảy ra chuyện ngoài muốn, tôi sẽ không tơ tưởng đến việc tùy ý tổn thương cô, ngược lại còn muốn cùng cô đối mặt. Nhưng cô vốn không để tâm đến chuyện đó, chính thái độ của cô càng khiến tôi phải khinh thường!"

"Anh có thể yêu em không?"

Nhật Nam lặng người, anh lạnh lùng tổn thương nàng, từng lời thốt ra anh cũng như bị dao cắt, nhưng đêm dài lắm mộng, anh không muốn cô phải mơ tưởng "Phải yêu sao, với tình hình như thế này cô nghĩ tôi còn tâm trạng để nghĩ tới những việc đó, đêm nay tôi còn có bất ngờ muốn tặng cô, vậy mà uống phải xuân dược. Cô nên cảm thấy may mắn."

"Tại sao không thể yêu... anh cũng là con người mà chứ có phải là khúc cây khúc củi gì đâu, tôi tốn tâm tư theo đuổi như vậy mà anh cũng không động lòng..."

"..."

"Nếu quay lại lúc anh vẫn chưa trở thành cậu nhỏ của tôi thì tốt biết mấy. Tôi đảm bảo sẽ có được anh!"

Nhật Nam không bóp cổ nữa, đành đè lên cơ thể của Tinh Thanh, anh nhào tới sâm lấn bờ môi mọng nước của nàng một cách gấp gáp, mùi cay nồng của rượu cũng bị anh hòa huyện, anh đưa lưỡi lấn vào bên trong ngọt ngào khuấy đảo.

Anh ôm lấy gáy cỗ nàng để giữ yên một chổ, rồi hôn một cái thật lâu và cuồng nhiệt, đến lúc cơ thể nàng mềm nhũn, cũng không muốn chừa đường lui cho nàng, cảm giác mát lạnh chạm tới đỉnh điểm, anh thật sự muốn cứ như thế này mãi.

Anh khóa chặt hai tay nàng bên cạnh, cũng tránh chạm vào vết thương, chỉ dọc theo chiếc cằm nhỏ chính là chiếc cổ trắng nỏn, một mùi hương rất đặc biệt có thể cảm nhận được, anh cúi đầu vào đó cắn mút thật mạnh, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu ấn đỏ chót, Tinh Thanh cũng cảm nhận được sự khoái cảm liền bậc ra tiếng rên nhỏ

"Ư...Ưa"

Anh như sói đói liền trở nên nóng vội, muốn chiếm lấy thân thể ngọc ngà này, liền đưa tay cỡi bỏ chiếc xạc ba tia trên váy nàng, cơ thể liền trưng bày bị anh thu vào tầm mắt

Gương mặt đỏ hồng cùng với bộ ngực đang phập phồng đầy đặn của nàng như đang mời gọi anh đến xoa bóp thật mạnh, cô đến cùng vẫn không phản khán mà muốn cùng anh dây dưa

"Vì sao anh không làm chuyện này với Sa Ly, cả hai người đều yêu nhau mà..."

"Vì tôi muốn vấy bẩn cô!"

Tinh Thanh liền nhếch miệng cười trêu chọc "Còn không phải anh chỉ mê đắm với cơ thể của tôi!"

Nhật Nam không đáp liền mạnh mẽ cuối xuống cắn vào đầu ti trên ngực để trừng phạt, cô khẽ giật run người mà đau đớn, đầu lưỡi anh uyển chuyển liếm quanh để xoa diệu, bàn tay còn lại cũng không để một bên chịu thiệt, anh nhào nặn khiến cô vô cùng thoải mái

Kèm theo men rượu khiến cô có cảm giác đang bay bổng, cực kỳ thoải mái, quả nhiên thuốc bỏ tiền triệu để mua, hiệu quả sẽ tốt hơn thuốc tầm thường bán ở bên ngoài

Cô ôm cơ thể hắn vào lòng, đưa cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy yết hầu to lớn liếm láp cắn mút, vật trong cơ thể hắn cũng vì thế mà trở nên lớn hơn trước, anh tức giận liền hôn xuống môi cô để ngăn chặn

Cũng được dịp quan sát gương mặt của nàng, chân mày phượng, đôi mắt bồ câu mang theo dáng vẻ dụ người, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng nước khiến người khác chỉ muốn nhào đến cắn xé, đó chỉ là suy nghĩ của anh.

"Tinh Thanh!" Giọng hắn trầm ấm gọi tên cô

Chân nàng được hắn ôm lấy, gác vào hong, thứ đó được đưa vào sâu tới bụng khiến cô vô cùng khó chịu, mỗi lần hắn nhấn xuống cô đều đau đớn như chết đi sống lại

"Tôi... ô..ô.."

Anh liên tục rút ra nhấn vào để cô thốt ra những tiếng yêu kiều rên rỉ, cô bấu chặt lưng anh thỏ thẻ "Ưm...nếu tôi biến mất, anh sẽ tìm tôi chứ?"

"Không tìm! Hự.." Anh vẫn vô tình như trước, vì chính anh sẽ để cô biến mất,

Tinh Thanh nghe xong liền có chút thất vọng, cố ý nói ra lời trấn an bản thân "Tôi không tin, tôi biết anh thà bỏ mặt bạn gái cũng sẽ không bỏ mặt tôi."

Nhật Nam chỉ thăng trầm nhìn cô cười chán ghét "Đúng là không nên nhiều lời với kẻ say."

"A..."

Anh vẫn dùng cơ thể của nàng để giải thuốc trên người mình, tra tấn cả đêm đến khi nào sức cùng lực kiệt mới chịu buông tha, đến cuối vẫn tìm đến bờ môi để tìm lại sự nuối tiếc