Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài

Chương 13: Dịch Trạch Duyên: €�Em thích anh?”



Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh lại thì hai cha con đã rời đi.

Lâm Thanh thanh nghĩ đến sợi dây chuyền, muốn đi hỏi thử xem có sửa được không. Cô ăn xong bữa sáng liền bắt xe đi đến cửa hàng đá quý. Cảm ơn trời đất, viên bảo thạch này có thể sửa được, nhưng nhân viên cửa hàng nói với cô, chỉ sợ khôi phục không được như ban đầu. Lâm Thanh Thanh nghĩ chỉ cần khôi phục lại là được rồi, cô cũng không mong đợi nó có thể trở lại như ban đầu.

Về đến nhà, Lâm Thanh Thanh không có chuyện gì để làm liền bắt tay vào sáng tác. Một lát sau, người giúp việc đến gõ cửa, đưa cho cô một bưu phẩm. Lâm Thanh Thanh mở ra xem, là bản thảo bị trả lại của công ty âm nhạc.

Xem ra, lúc rảnh rỗi, cô cũng sẽ viết một bản nhạc gửi cho công ty âm nhạc. Nhưng nhìn tình huống này, chắc là bị từ chối. Chẳng lẽ tinh thần cô sa sút như vậy là bởi vì lúc nào cũng bị trả lại bản thảo nên chịu đả kích quá lớn? Cho nên, vì thế mà cô hoài nghi mình, trách cứ mình, càng trách cứ mình thì tinh thần càng sa sút, cuối cùng tiến vào một vòng lặp vô hạn?

Có lẽ do bị mất trí nhớ, tâm trạng của cô thay đổi khá nhiều, vô cùng bình tĩnh đối diện với bản thảo bị từ chối.

Lâm Thanh Thanh tiện tay để nó qua một bên, bắt đầu sáng tác. Không đầy một lát, người giúp việc lại tới gõ cửa lần nữa. Lâm Thanh Thanh thấy biểu cảm của dì ấy hơi khổ sở. Cô biết bởi vì trước đây, tính cách của mình không tốt lắm nên dì giúp việc hơi sợ mình, vẻ mặt vui vẻ hòa nhã hỏi: “Sao vậy ạ?”

Người giúp việc cười không được tự nhiên: “Lão phu nhân từ Kỳ Châu đến đây.”

Kỳ Châu? Chẳng phải là quê của Trạch Duyên sao? Lão phu nhân từ Kỳ Châu có thể là mẹ của Dịch Trạch Duyên.

Xưởng rượu Dịch gia ở Kỳ Châu, vốn dĩ tổng công ty cũng ở đó, nhưng về sau, Dịch Trạch Duyên lại chuyển trụ sở chính đến Bắc Thành.

Lông mày Lâm Thanh Thanh vô thức nhăn lại: “Cháu biết rồi, để cháu đi xuống.”

Lâm Thanh Thanh thay một bộ quần áo mới rồi xuống lầu. Quả nhiên trong phòng khách dưới lầu có một phu nhân đang ngồi. Bà mặc một chiếc áo khoác âu phục bên ngoài, bên trong là một chiếc váy màu trắng, dài đến đầu gối.

Trông khoảng năm sáu mươi tuổi, nhưng do chăm sóc quá tốt, nên nhìn qua cũng không khác người hơn bốn mươi tuổi nhiều lắm. Bà cũng không mặc bảo thủ giống những người chạc tuổi, ngược lại có phần nữ tính hơn.

Nhan sắc của bà rất đẹp, mặc dù trên mặt có nếp nhăn, nhưng ngũ quan phá lệ xuất sắc. Sở dĩ dáng dấp Dịch Trạch Duyên anh tuấn như vậy, có lẽ nguyên nhân chính là do di truyền từ người mẹ xinh đẹp của anh.

Trương Thục Hỉ đang ngồi trên ghế sofa uống trà và ăn điểm tâm, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lâm Thanh Thanh, lông mày của bà vô thức nhíu lại.

Lâm Thanh Thanh lập tức có dự cảm xấu, nụ cười trên mặt trở nên cứng nhắc. Cô điều chỉnh lại hô hấp, đi lên phía trước lễ phép chào hỏi: “Chào dì.”

Trương Thục Hỉ giống như bị sét đánh, ngạc nhiên nhìn cô, thấy biểu cảm tự nhiên của Lâm Thanh Thanh, không phải đang cố tình chọc tức bà. Trương Thục Hỉ dừng lại một chút mới xoa xoa bờ vai nổi da gà: “Cô gọi tôi là gì? Dì?”

Lâm Thanh Thanh cắn môi. Đột nhiên cô ý thức được, hiện giờ mình là vợ của Dịch Trạch Duyên, như vậy mẹ của anh thì cô cũng nên gọi là mẹ mới phải, nhưng cô thấy hơi khó gọi.

Thế nhưng gọi dì cũng không ổn lắm. Lâm Thanh Thanh cắn răng, nói ra: “Xin lỗi mẹ, vừa rồi là con thất lễ. Đúng rồi, mẹ đã ăn cơm chưa, để con bảo Văn tẩu nấu cho mẹ.”

Trương Thục Hỉ không dám tin nhìn cô, ánh mắt lộ ra mấy phần hoảng sợ, giống như Lâm Thanh Thanh bị trúng tà: “Cô… Cô bình thường một chút cho tôi. Đừng có gọi mẹ chọc tức tôi, cô cứ gọi bà già đáng chết tôi nghe còn thoải mái hơn.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Chết… Bà già đáng chết…

Phận làm hậu bối lại gọi trưởng bối là bà già đáng chết, thực sự không được lễ phép cho lắm.

Trương Thục Hỉ nhìn từ ánh mắt hoảng sợ trên người cô chuyển dần xuống dưới, nghĩ tới điều gì đó, bà hỏi dò: “Cô mất trí nhớ rồi à?”

Lâm Thanh Thanh: “…” Lâm Thanh Thanh không dám mở miệng lung tung.

Đối với Trương Thục Hỉ, cho dù đoán được cô có khả năng mất trí nhớ, sắc mặt bà cũng không thể tốt hơn, nhìn Lâm Thanh Thanh nhu nhu thuận thuận khiến bà luống cuống, đương nhiên là hoảng sợ nhiều hơn.

Nhưng làm một trưởng bối, bà cảm thấy nếu biểu hiện sự hoảng sợ quá rõ ràng sẽ đánh mất uy nghiêm của mình, nên sau mấy giây hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Thanh, bà lại khôi phục biểu cảm như bình thường. Bà ra vẻ điềm tĩnh, nâng tách trà lên uống một ngụm, vụng trộm nhìn Lâm Thanh Thanh dò xét, thấy cô vẫn cúi đầu như cũ, một mặt nhu thuận đứng ở đó, giống như đang chờ bà xử phạt.

Xem ra Trình Nhân nói không sai, đúng là cô mất trí nhớ, chuyện gì cũng không nhớ rõ. Nhưng bộ dáng này nhìn rất thuận mắt, Trương Thục Hỉ cũng lười làm khó cô. Bà nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi xách ra một cái thẻ đặt trên bàn trà, đẩy về phía Lâm Thanh Thanh nói: “Nghe nói thời gian trước sức khỏe của cô không tốt lắm, trong này có chút tiền, cô cầm đi mua một chút đồ bồi bổ đi.”

“Dạ?” Lâm Thanh Thanh như đang ở trong mơ.

Kịch bản này tiến triển hơi ngoài dự liệu.

Cô vừa mới phỏng đoán, quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người hẳn là không tốt lắm, vì sao lại cho cô tiền?

Lâm Thanh Thanh không dám nhận, vội vàng nói: “Như vậy không được tốt lắm.”

Trương Thục Hỉ nói: “Tôi là mẹ chồng cô, cô không cần khách khí với tôi như vậy.”

Trên người bà có một chút ôn hòa nhưng cũng rất cứng rắn giống Trạch Duyên, cho nên khi lời này vang lên, Lâm Thanh Thanh không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu nhẹ nhàng, nhận lấy thẻ, nói một tiếng: “Cảm ơn mẹ.”

Trương Thục Hỉ bị cô gọi mẹ như vậy thì hơi mất tự nhiên. Bà cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó lên tiếng: “Không cần khách khí.”

Vừa hay lúc này có người mở cửa đi vào, hai người vô thức nhìn sang, liền thấy thân hình cao lớn của Dịch Trạch Duyên xuất hiện ở cửa ra vào, lông mày lộ ra mấy phần sắc bén, trên mặt cũng mang theo lo lắng. Khi nhìn thấy tình hình trong phòng cũng không tệ như mình tưởng tượng, thần sắc trên mặt anh mới trầm tĩnh lại một chút.

Anh đi lên phía trước, đứng trước mặt Lâm Thanh Thanh, không biết vô tình hay cố ý che cô sau lưng mình, lúc này mới điềm nhiên như không có việc gì hỏi Trương Thục Hỉ: “Tại sao mẹ tới đây?”

Trương Thục Hỉ thấy thế liền trêu chọc: “Tôi chân trước chân sau vừa mới đến, sợ tôi tìm cô vợ bảo bối của anh gây phiền phức?”

Dịch Trạch Duyên không trả lời, quay đầu nói với Lâm Thanh Thanh: “Em lên lầu trước đi.”

Lâm Thanh Thanh rất biết điều, ngoan ngoãn chào rồi đi. Khi đi trên cầu thang, cô nghe thấy Trương Thục Hỉ nói: “Anh yên tâm đi, không phải tôi muốn đến tìm cô vợ trẻ của anh gây phiền phức, tôi tới là muốn hỏi anh, vấn đề xưởng rượu bên kia anh chuẩn bị giải quyết như thế nào?”

Nghe giọng điệu của mẹ Dịch Trạch Duyên, không phải là xưởng rượu bên Kỳ Châu xảy ra vấn đề chứ?

Sau khi Lâm Thanh Thanh lên lầu, Dịch Trạch Duyên nghĩ, chắc vấn đề của xưởng rượu bên kia cũng không nhỏ, nếu không mẹ anh cũng không đích thân đi một chuyến.

Lâm Thanh Thanh về đến phòng, không đầy một lát liền có người đến gõ cửa. Lâm Thanh Thanh mở cửa ra thì thấy Dịch Trạch Duyên, cô vội hỏi: “Cái đó… mẹ anh…”

“Bà ấy đi rồi.”

Lâm Thanh Thanh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

“Hình như trước đây em không được lễ phép với mẹ anh. Em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như em có chuyện gì thất lễ, thì cho em xin lỗi.”

Dịch Trạch Duyên nghe thấy cô nói mấy lời này, không nghĩ ngợi liền nói: “Không phải em vô duyên vô cớ thất lễ với người khác, không cần cảm thấy có lỗi.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Mặc kệ trong quá khứ, cô và Trương Thục Hỉ có gì mâu thuẫn, nhưng dù sao Trương Thục Hỉ cũng là trưởng bối, làm một hậu bối mà gọi trưởng bối là bà già đáng chết, quả thật có chút quá phận, huống chi người trưởng bối này lại là mẹ ruột của anh.

Dịch Trạch Duyên nói lời này, rõ ràng là đang thiên vị cô.

Thật ra cô có rất nhiều nghi vấn, vì sao anh đối tốt với mình như vậy, cho dù là cô cùng mẹ ruột của anh xảy ra mâu thuẫn, anh vẫn đứng về phía cô. Nhưng vì sao anh đối tốt với cô như vậy mà cô vẫn chán ghét anh.

Rất nhiều nghi vấn. Nhưng kỳ lạ là, dường như cô cũng không muốn đi thăm dò tại sao mình lại như vậy, thậm chí còn theo bản năng bài xích chuyện xảy ra năm năm nay.

Dịch Trạch Duyên lại nói: “Công ty còn có nhiều chuyện, anh phải đi đây.”

Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, liên tưởng đến những gì vừa nghe thấy, cô không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được, anh đi đi.”

Buổi chiều, đến giờ, không thấy hai cha con trở về, Lâm Thanh Thanh nghĩ đến chuyện xưởng rượu xảy ra vấn đề, chỉ sợ Dịch Trạch Duyên không thể phân thân, chưa họp xong nên không có cách nào đi đón bạn nhỏ.

Lâm Thanh Thanh gọi điện cho Dịch Trạch Duyên, đầu kia nhận rất nhanh.

“Thanh Thanh?” Giọng rất thu hút, không xác định hỏi.

Giọng của anh có một loại mị lực của người đàn ông thành thục. Không đối diện trực tiếp với Dịch Trạch Duyên, âm thanh của anh lại càng rõ ràng hơn.

Lâm Thanh Thanh cố gắng chịu đựng, căng thẳng nói: “Hiện giờ anh còn bận không?”

“Anh đang họp.”

Lâm Thanh Thanh vội nói: “Xin lỗi đã quấy rầy anh, anh họp trước đi.”

“Sao vậy?”

“Cũng không có gì, em muốn đi đón Tiểu Uyên.”

“Chìa khóa xe ở bên trong tủ đồ phòng anh, em muốn lái xe nào cũng được, hay là để anh bảo trợ lý đi đón Tiểu Uyên nhé?”

“Vẫn nên để em đón thì hơn.”

Có lẽ anh thực sự rất bận, nên không nói gì thêm nữa. Lâm Thanh Thanh cúp điện thoại, đi vào phòng anh, rất nhanh liền tìm thấy được chìa khóa xe. Trong ngăn kéo, chìa khóa được sắp xếp theo hàng. Lâm Thanh Thanh không hiểu biết quá nhiều về xe, có điều những xe sang trọng phổ biến đều có trong đó. Cô cố gắng tránh đi những chiếc xe này, chỉ chọn một chiếc chìa khóa của cái xe không thu hút lắm.

Đến nhà để xe, cô mới nhận ra xe này hơi lớn, nhưng cũng rất được, cô có thể mở.

Lâm Thanh Thanh đi đón Tiểu Uyên, sau khi bạn nhỏ ngồi lên xe liền hỏi cô: “Ba ba còn chưa tan làm ạ?”

“Chưa đâu con.”

“Vậy chúng ta đi đón ba đi, mẹ với con cùng đi đón ba, ba ba sẽ rất vui.”

“…”

Tập đoàn Dịch Thành rất dễ tìm, Lâm Thanh Thanh nghĩ lần mò theo trí nhớ là được.

Tuy nhiên trên đường có đoạn bị tắc, làm hai mẹ con không thể đi theo đường Dịch Trạch Duyên từng đi. Lâm Thanh Thanh lớn lên ở Bắc Thành, nên cũng coi như quen thuộc. Cô nhớ rõ gần đây có một con đường nhỏ có thể tránh khỏi đoạn đường ùn tắc.

Đường này hơi nhỏ, hai bên đều là nhà ở và cửa hàng. Lâm Thanh Thanh lái rất cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh hết được, làm một bên kính chiếu hậu bị xước.

Lâm Thanh Thanh xuống xe kiểm tra, dấu vết rất rõ ràng, cô hơi hoảng loạn: “Làm sao bây giờ?” Hiện giờ muốn đi sơn lại cũng không còn kịp nữa, không biết Dịch Trạch Duyên nhìn thấy xe của mình bị cô lái thành như vậy có tức giận không nữa.

“Chiếc xe này chắc không đắt tiền lắm nhỉ?”

“AAAAAAA…”

Lâm Thanh Thanh thấy bạn nhỏ muốn nói lại thôi, không khỏi lo lắng hỏi: “Rất đắt sao?”

“Con không biết đắt hay không đắt, nhưng mà hình như ba rất thích chiếc xe này, Lần trước chú Lý lái nó, không chú ý làm cần gạt nước bị hỏng một chút, ba ba liền đánh chú ấy một trận.”

“…” Lâm Thanh Thanh nuốt nước bọt, lại hỏi thêm một câu: “Chú Lý là ai?”

“Là chiến hữu của ba, trước khi học đại học ba từng đi lính. Ba ba bắn súng rất lợi hại, sau này con sẽ bảo ba biểu diễn cho mẹ xem.”

Chiến hữu mà còn bị đánh sao? Lâm Thanh Thanh nhìn vết trầy kia, có chút đau đầu.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bạn nhỏ nhướng mày nghĩ cách giúp mẹ, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên mắt bé sáng lên, nói: “Mẹ đừng lo, con có thể giúp mẹ.”

“Thật sao?”

Lâm Thanh Thanh chuyển từ buồn sang vui, thấy bạn nhỏ cởi balo nhỏ xuống, mở túi lấy ra một hộp màu nước, sau đó dùng bút màu tô lên những vết xước trên mặt sau của kính chiếu hậu.

Bút nước màu đen, tô xong đúng là nhìn không ra.

Lâm Thanh Thanh: “…”

Vẻ mặt Tiểu Uyên như muốn nhận được sự khích lệ: “Mẹ thấy thế nào?”

Chủ ý này cũng không tốt lắm, nhưng hẳn có thể che mắt tạm thời. Lâm Thanh Thanh không đành lòng đả kích, giơ ngón tay cái lên với bé: “Con trai của mẹ rất tuyệt.”

“Hì hì, mẹ cũng rất tuyệt.” Bạn nhỏ nhận được khích lệ như ý muốn liền vui vẻ.

Lâm Thanh Thanh: “…”

Tập đoàn Dịch Thành cũng ở khu mới xây, cách “studio của Thanh Thanh” cũng không xa lắm. Mặc dù biết kết cấu của tập đoàn Dịch Thành không tầm thường, nhưng cô không ngờ lại “hùng vĩ” như vậy, nguyên một tòa nhà đều là văn phòng làm việc của tập đoàn, ở Bắc Thành này, thật sự vô cùng hào nhoáng.

Lâm Thanh Thanh biết Dịch Trạch Duyên đang bận nên không quấy rầy, trực tiếp liên hệ với trợ lý của anh. Trợ lý của anh tên là Hoắc Nhất, đồng thời cũng kiêm luôn chức lái xe của Dịch Trạch Duyên, Lâm Thanh Thanh cũng đã từng gặp.

“Phu nhân, Tiểu Uyên, mời hai người đi theo tôi, hiện giờ tổng giám đốc đang họp, trước hết tôi đưa hai người đến văn phòng tổng giám đốc chờ ngài ấy.”

Muốn đến văn phòng tổng giám đốc thì phải đi qua phòng họp. Không ngờ cửa phòng họp không đóng, Lâm Thanh Thanh xanh mắt nhìn thấy người ngồi ở vị trí đầu tiên – Dịch Trạch Duyên.

Trong công ty rất ấm, anh mặc áo sơ mi cùng quần tây, áo sơ mi gấp lên đến khuỷu tay, hai tay anh chống xuống mép bàn, lộ ra cánh tay rắn chắc lực lưỡng.

Anh cúi đầu nhìn xuống mọi người bên dưới, dường như trên mặt hàm chứa ý cười, nhưng khí chất uy nghiêm trên người anh lại vô cùng mãnh liệt, khiến bầu không khí trong phòng họp khá nặng nề, nhiều người ngồi bên dưới không dám nói chuyện.

Anh ném một tập văn kiện lên bàn, chậm rãi nói: “Đây chính là báo cáo điều chỉnh thị trường các người cho tôi?” Cũng không có bất kỳ ý trách cứ nào, giống như chỉ hỏi thăm đơn giản, nhưng từng chữ từng chữ lại lộ ra cảm giác nặng nề, đập vào người ngồi dưới.

Người ngồi bên dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Dù chỉ đứng xem, Lâm Thanh Thanh cũng bị khí chất mạnh mẽ của anh làm chấn động sắp không thở được.

Sắc mặt Hoắc Nhất vẫn như bình thường, nói với cô: “Phu nhân, mời đi bên này.”

Bên trong văn phòng tổng giám đốc rất lớn, còn có một tấm kính thủy tinh, cho nên ánh sáng rất vừa vặn, trang trí đơn giản, nhưng cũng rất hiện đại. Trong văn phòng, có rất nhiều đồ dùng tân tiến, như là điều hòa không khí, giúp không khí bớt khô, kể cả rèm cửa cũng thế.

Sau khi đi vào phòng và ngồi xuống, Lâm Thanh Thanh hơi thấp thỏm. Có thể nhìn ra được tâm trạng của Dịch Trạch Duyên hôm nay không tốt lắm, nếu để anh biết xe của mình bị cô tạo ra đầy vết tích, không biết có giết chết cô hay không.

Họp xong, Dịch Trạch Duyên cũng không vội đi ra. Anh ngồi ở vị trí đầu tiên, dùng tay xoa bóp huyệt Thái Dương. Hoắc Nhất cẩn thận rụt rè đi về phía anh, nói: “Tổng giám đốc, phu nhân và Tiểu Uyên đến đây.”

“Ừm?” Dường như Dịch Trạch Duyên còn chưa lấy lại tinh thần: “Cậu vừa mới nói ai tới?”

“Phu nhân và Tiểu Uyên, nói là tới đón ngài tan tầm…”

Dịch Trạch Duyên không chờ cậu ta nói xong đã vọt ra ngoài. Anh đẩy cửa hành lang ra, quả nhiên thấy hai mẹ con ở bên trong đang chơi cờ. Không gian trống trải quạnh quẽ bởi vì hai người đến mà được lấp đầy, giống như còn tản ra một loại hương vị ấm áp.

Hai mẹ con nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Dịch Trạch Duyên đứng ở cửa, cười với bọn cô, hơi thở trên người cũng không hung dữ mạnh mẽ giống như trong cuộc họp.

“Anh tan làm chưa?” Lâm Thanh Thanh hỏi anh.

Lúc này, anh mới khôi phục tinh thần, tay nắm hờ đưa lên môi ho nhẹ một tiếng: “Tan làm.”

“Tan làm rồi thì đi thôi.”

Dịch Trạch Duyên hơi bất ngờ: “Em đến đón anh sao?”

Lâm Thanh Thanh gật đầu. Bởi vì làm hỏng xe của anh, lúc này đối diện với Dịch Trạch Duyên, cô không khỏi thấp thỏm, cũng không dám nhìn biểu cảm trên mặt anh, nên tất nhiên không chú ý đến đôi mắt kia lóe lên “thụ sủng nhược kinh”.

Lâm Thanh Thanh và Tiểu Uyên cất bàn cờ đi, cùng Dịch Trạch Duyên đi xuống nhà để xe. Trên đường đi, Lâm Thanh Thanh hơi mất tập trung, cho đến khi đứng cạnh xe, cô mới lấy hết dũng khí nói với anh: “Chuyện là… Vừa rồi đi xe, em không chú ý nên làm kính chiếu hậu bị quẹt, xước phần đầu trên. Tiểu Uyên sợ anh tức giận nên đã giúp em tô màu lên trên.” Cô đi tới xóa màu nước đi, lộ ra mấy vết xước: “Em xin lỗi.”

Cô cúi đầu thấp không dám nhìn anh, cũng không biết anh có biểu cảm gì. Cô không muốn con trai cảm thấy mẹ mình là một người dối trá, cho nên quyết định nói rõ sự thật với anh.

Nhưng cô chỉ nghe thấy Dịch Trạch Duyên nói: “Anh biết rồi, lên xe đi.”

Giọng anh rất tự nhiên, Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, thấy biểu cảm của anh cũng rất tự nhiên, giống như điều nghe được chỉ là chuyện nhỏ.

Dịch Trạch Duyên kéo cửa xe phía trước cho cô, Lâm Thanh Thanh mơ màng ngồi vào xe.

“Anh… không giận sao?”

Dịch Trạch Duyên nói: “Tại sao anh phải tức giận? Một chiếc xe thôi mà, không thể so với hai mẹ con em được.” Anh nói rất hời hợt, giống như thật sự không để trong lòng.

Lâm Thanh Thanh: “…”

Nhưng không phải lần trước, chiến hữu của anh làm hỏng cần gạt nước, anh còn đánh anh ấy một trận sao?

Lâm Thanh Thanh cảm thấy lòng mình đột nhiên bị nhét đầy cảm giác được sủng ái.

Cô nhìn người đàn ông, vội vàng lắc đầu, cảm thấy mình thật sự bị lầm tưởng.

Về nhà, cơm nước xong xuôi, Tiểu Uyên muốn xem phim hoạt hình, Lâm Thanh Thanh liền đề nghị xem cùng với bé. Hôm nay Dịch Trạch Duyên vẫn không về thư phòng của anh, công việc đã làm xong. Khi nhìn hai mẹ con đang xem phim hoạt hình, anh cầm một quyển sách lên xem, toàn là tiếng anh, trên bìa sách viết <>

Đến mười giờ, Dịch Trạch Duyên nhắc nhở: “Đến giờ đi ngủ rồi.”

Lâm Thanh Thanh biết thời gian nghỉ ngơi và chơi của bạn nhỏ rất có quy luật, cũng nói: “Không xem nữa, mai chúng ta xem tiếp được không?”

Có lẽ bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên vẫn chưa thỏa mãn, nhướng mày lên suy nghĩ, sau đó hai mắt sáng lên nói: “Nếu không mẹ với con đi đến phòng ba xem đi, trong phòng ba có TV, con ngồi trên giường xem một lát là có thể ngủ, dù sao bây giờ con cũng phải nằm trên giường một lát mới ngủ được.”

Đến… đến phòng của Dịch Trạch Duyên?

Dịch Bắc Uyên thấy nửa ngày mà mẹ vẫn im lặng, liền quay đầu nói với ba: “Ba ba, con với mẹ cùng ngủ trong phòng ba, có được không? Chỉ một lúc là được.”

Ba bé cũng không ngẩng đầu, nhưng rất hào phóng đồng ý: “Ừm, đi thôi.”

Dịch Bắc Uyên rất vui, vẻ mặt háo hức nói với Lâm Thanh Thanh: “Mẹ, ba đồng ý rồi, mẹ đi với con có được không?”

Lâm Thanh Thanh không lập tức đồng ý, cô suy nghĩ một chút, hình như đến phòng Dịch Trạch Duyên xem phim cũng không có gì.

Thế nhưng bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên lại lo mẹ không đồng ý, thấy Lâm Thanh Thanh do dự, bé lại nói thêm: “Không phải hôm qua mẹ còn nói sẽ thích ba sao? Mẹ đi với con đến phòng ba được không?”

Dịch Trạch Duyên nghe thế, dường như thân thể cứng nhắc lại một chút. Đột nhiên anh nhìn cô, hai mắt chăm chú giam trên người Lâm Thanh Thanh, khóe miệng từ từ cong lên, nhẹ nhàng hỏi: “Thích anh?”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Tác giả có điều muốn nói:

Chương trước Dịch tiên sinh không biết thì chương này biết.

Tiểu Đoàn Tử: Hãy gọi con là thần trợ giúp, ai da!

Editor: Một chương gần 5000 chữ, chắc chết.