Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

Chương 58



Beta: Bing.

Chương 58:

Đạm Đài Tuyền Ki bước đi đều mang theo nụ cười thản nhiên, nghe lời nói của Áo Nạp Tư, cười gật đầu.

Thuyền Vương Áo Nạp Tư theo định kỳ mở một yến hội dài mười ngày trên du thuyền năm sao, vốn là cô cô sẽ đến, vì muốn cùng hắn bàn chuyện công sự, nhưng là....

Nhớ đến bộ dáng khó chịu của cô cô trước khi đi, nàng âm thầm cầu nguyện cho bạn tốt của mình.

Đạm Đài Tuyền Ki vừa đi vừa quan sát, nhìn đến thân ảnh đứng đằng kia, không hiểu sao tinh thần lại nhảy lên.

Mạc Tử Hàm nhìn thấy ánh mắt của nàng đảo qua, có chút khẩn trương níu tay áo Sở Phi Vân, làm bộ dáng như chim nhỏ nép vào lòng người, làm Tư Đạt Khắc đang đứng cách đó không xa một trận rung động.

Đối với tiểu nữ vương Đạm Đài Tuyền Ki, hắn không muốn đi trêu chọc, cũng không thể trêu vào. Nhưng là tiểu thần tiên đáng yêu này....

Tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, Tư Đạt Khắc bắt đầu tự hỏi làm sao để hoành đao đoạt ái. (làm cách nào để đoạt được giai nhân về.)

Đạm Đài Tuyền Ki đối với phản ứng của mình rất kỳ quái, ánh mắt nhìn đến chỗ của Mạc Tử Hàm, nhìn thấy là một tiểu cô nương đang níu tay bạn trai, thu hồi tầm mắt.

"Cậu với nàng thực sự..." Sở Phi Vân có chút chần chờ hỏi Mạc Tử Hàm, một giây sau lại bị cô kéo đến boong tàu.

"A Kiếm, mang kính mát đến giúp em, đúng rồi, đừng cho Phi Phi tới đây." Mạc Tử Hàm lấy điện thoại gọi cho Nam Cung Kiếm, nói lên quyết định của mình.

"Tử Hàm, sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại, Nam Cung Kiếm, Chu Lăng Tuyết và Sở Phi Phi đã thay xong quần áo, trên tay cầm thiệp mời đang định đi ra.

Mạc Tử Hàm tạm dưng vài giây, có chút bất đắc dĩ thở dài, "Tuyền Ki ở đây."

"..." Nam Cung Kiếm lập tức sửng sốt, một lúc sau mới lên tiếng, "Hiểu rõ rồi."

Sau khi cúp điện thoại, dựa theo phân phó của Mạc Tử Hàm, lấy kính hợp với cô, sau đó xoay người nhìn Sở Phi Phi lên tiếng, "Phi Phi, em về cục trước đi."

"Vì sao?" Nghe được câu này Sở Phi Phi lập tức nhảy dựng lên, không hiểu trừng mắt nhìn hắn.

Nam Cung Kiếm nhíu nhíu mày, có chút không biết phải giải thích với nàng như thế nào, chỉ có thể do dự mở miệng, "Tử Hàm nói."

"Tại sao?"

"Em cũng đừng hỏi nhiều như vậy, Tử Hàm nói cái gì thì làm cái đó đi."

Nam Cung Kiếm vỗ vỗ đầu nàng, lấy ra một tờ thiệp mời, sau đó dắt tay Chu Lăng Tuyết, "Chúng ta đi thôi."

Nhìn bóng lưng của hai người rời đi, Sở Phi Phi phồng miệng, rầu rĩ không vui ngồi lên ghế, sau đó như nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn tấm thiệp mời còn để lại trên bàn, vẻ mặt nghịch ngợm,

Nàng không muốn quay về cục đâu.

"A Kiếm, vì sao không cho Phi Phi đi?"

Đến khi gần đến du thuyền, Chu Lăng Tuyết quét mắt nhìn phía sau một lần mới lên tiếng hỏi.

"Đạm Đài Tuyền Ki có ở đó." Nam Cung Kiếm cau mày, vẻ mặt buồn bực.

Cảm giác nhiệm vụ lần này, sẽ thực khó khăn.

Nghe được lời nói của Nam Cung Kiếm, Chu Lăng Tuyết lập tức hết chỗ nói.

Thật không biết chuyện này là xấu hay tốt đây.

Trong khoảng thời gian này, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, Tử Hàm thực rất đau khổ, thời gian vẽ tranh so với lúc trước lại tăng lên rồi.

Thở dài, dường như nhớ đến cái gì, quay đầu hỏi, "Hôm đó nàng có nhìn thấy chúng ta..."

"Chắc là không nhớ rõ đâu, dù sao đêm đó cũng tối như vậy, lực chú ý của nàng lại để trên người Tử Hàm và Phi Phi hết rồi...." Nam Cung Kiếm như có suy nghĩ trả lời, nhưng mà trong lòng cũng không yên, "Tử Hàm ăn mặc thành như vậy chắc nàng cũng không nhận ra đâu, nếu nàng nhận ra hai người chúng ta, thì nói là chờ bạn đến."

"Uhm."

Tuy rằng trên miệng nói như vậy, nhưng u ám trong lòng cũng không có tản đi.

Lúc này, trên thuyền, Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân đã đi ra ngoài, hai người đi hai hướng khác nhau để điều tra.

Mạc Tử Hàm dịu dàng thục nữ bước đi, trong lòng có chút buồn bực nhớ đến Đạm Đài Tuyền Ki, người không xuất hiện thì thôi, xuất hiện liền lập tức quấy rối toàn bộ lòng mình.

Hửm?

Mạc Tử Hàm chợt nghe tiếng bước chân, nhưng cô không quay đầu, chỉ là dựa trên tiếng bước chân phân tích.

Hai người, một nam một nữ, nam vô cùng cường tráng, nữ thể hình có lẽ rất cao, hai người bước đi rất ổn trọng, chắc là có luyện qua, như vậy...

Ở đây, có qua huấn luyện, một nam một nữ....

Mạc Tử Hàm tiếp tục bước đi, giống như không biết phía sau có người, trên bả vai đột nhiên bị vỗ lên, làm cô giật mình phát ra tiếng hét chói tai.

"Ha ha..." Khải Sát Lâm cười đắc ý, nâng tay mơn trớn hai má Mạc Tử Hàm, "Tiểu tiên nữ Phương Đông, không phải sợ nha, tỷ tỷ chỉ đùa với em một chút thôi."

Ánh mắt mở to nghi hoặc nhìn Khải Sát Lâm, Mạc Tử Hàm có chút sợ hãi kéo váy, "Chị..."

"Ha ha, thật là một tiểu tiên nữ thuần khiết." Tay lại chạm lên gương mặt bóng loáng, cảm thụ được da thịt non mềm, hai mắt Khải Sát Lâm tỏa sáng, một bộ dáng nữ sắc lang.

"Nàng là nữ nhân đại ca cần." Tư Nhãn cau mày, liếc nhìn Khải Sát Lâm.

Khải Sát Lâm nam nữ đều có thể ăn, chuyện này cả tổ chức sát thủ đều biết.

"Hai người... hai người...." Mạc Tử Hàm nhẹ giọng lên tiếng, vô tội nhìn hai người trước mặt, cố gắng áp chế cảm xúc muốn đạp văng Khải Sát Lâm đang khinh bạc hai má của mình, "Các người... muốn làm gì?"

"Tiểu thần tiên không phải sợ a, tỷ tỷ chỉ là muốn làm bạn với em thôi."

Khải Sát Lâm vỗ về da thịt bóng loáng kia, chậm rãi di chuyển tay, coi thường lời cảnh cáo của Tư Nhãn, trêu chọc tiểu bạch thỏ Mạc Tử Hàm.

"Các người đang làm gì?"

Một âm thanh lộ ra hàn khí bỗng nhiên vang lên, Mạc Tử Hàm đang còn giả vờ làm tiểu bạch thỏ trong sạch đột nhiên cứng đờ, nhưng vì còn đang diễn trò mà bộ mặt chưa khóc lại thành ra sắp khóc.

Vì sao lại đụng đến Tuyền Ki?

Đạm Đài Tuyền Ki lạnh lẽo nhìn hai người đang dồn ép một cô bé vào trong góc, ánh mắt hiện lên hàn quang.

Nàng tuyệt đối không cho phép người ngoại quốc khi dễ đồng bào của nàng, lại còn là một cô bé đơn thuần như vậy.

Khải Sát Lâm nhíu nhíu mày, nhớ đến Tư Đạt Khắc nói qua, không nên trêu chọc Đạm Đài Tuyền Ki, cười cười nói, "Thì ra là Tổng Giám Đốc Đạm Đài, chúng ta chỉ muốn kết bạn với Liên Y tiểu thư thôi."

"Vậy sao?" Mặt Đạm Đài Tuyền Ki không chút thay đổi nói, ánh mắt đảo qua Mạc Tử Hàm, nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối bất lực kia tâm lại nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc bình thản nói, "Vậy sao tôi cảm thấy nàng lại sắp khóc đây?"

"Ha ha, Tổng Giám Đốc nói đùa, chúng tôi sao có thể khi dễ tiểu thần tiên đáng yêu như nàng được đây." Khải Sát Lâm cười xấu hổ, lại nhéo nhéo khuôn mặt Mạc Tử Hàm, "Tiểu Thần tiên, tỷ tỷ đi trước nga, lần sau sẽ tìm em chơi đùa."

Khải Sát Lâm không nói thêm gì, cùng Tư Nhãn rời đi, lúc đi ngang người Đạm Đài Tuyền Ki, ánh mắt hung quang chợt lóe, nhưng cũng không biết Mạc Tử Hàm phía sau cũng động sát ý.

Đạm Đài Tuyền Ki nhìn thấy cô bé cúi đầu, bước đi qua lên tiếng, "Mau trở về bên người bạn trai em đi, để hắn bảo vệ em."

Mạc Tử Hàm không dám ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, chậm chạp bước qua người nàng.

Nhưng khi đi ngang Đạm Đài Tuyền Ki, nàng nháy mắt sửng sốt, hoàn toàn theo bản năng mở miệng, "Đợi một chút."

Thân mình Mạc Tử Hàm cứng đờ, ngoan ngoãn dừng bước lại, cũng không dám quay đầu nhìn nàng, trái tim đập thình thịch bấn loạn.

Đạm Đài Tuyền Ki nghi hoặc với phản ứng bản năng, nhìn cô bé nhát gan, "Nếu không tôi đưa em về chỗ bạn trai."

"A?"

Không phải chứ...

"Sao vậy?" Đạm Đài Tuyền Ki đi đến bên người Mạc Tử Hàm kỳ quái nhìn cô, gặp khuôn mặt đó tim lại nhảy lên.

Sao lại thấy quen thuộc như vậy?

Mặt nhăn lại, đi đến trước mặt cô, "Em luôn cúi đầu như vậy làm gì?"

"..."

Mạc Tử Hàm vẫn cúi đầu, không dám nói lời nào, trong lòng lại âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng để Đạm Đài Tuyền Ki nhận ra.

Đạm Đài Tuyền Ki vẫn nhíu mày, nhìn người đứng trước mặt không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc, cũng vì thái độ của Mạc Tử Hàm mà buồn bực, vì thế luôn chăm chú nhìn cô.

"Tử... Tiểu Y, em sao vậy?" Sở Phi Vân từ chỗ khác đi đến, nhìn thấy Mạc Tử Hàm, vừa mới định mở miệng kêu cô, lại nhìn thấy Đạm Đài Tuyền Ki cũng đứng đó, vội vàng sửa miệng.

Mạc Tử Hàm chạy đến trong lòng Sở Phi Vân, nhu nhược ôm hắn, thấp giọng nói, "Chạy nhanh lên."

"Uhm."

Sở Phi Vân ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Tuyền Ki, ôm Mạc Tử Hàm trực tiếp rời đi.

Đạm Đài Tuyền Ki lại kỳ quái nhìn theo, lắc lắc đầu, sau đó cũng rời khỏi.

Sở Phi Vân mang theo Mạc Tử Hàm về gian phòng của cô, đóng cửa phòng xong, nhìn thấy cô nhẹ nhàng thở ra nằm oặt xuống giường, nhịn không được bật cười.

Thông minh như Mạc Tử Hàm, dũng cảm như Mạc Tử Hàm, phúc hắc như Mạc Tử Hàm, cũng có thời gian chật vật như vậy.

"Cười cái gì mà cười!" Mạc Tử Hàm có chút tức giận nhìn Sở Phi Vân, cô nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tâm không ngừng rung động.

Lúc này mới chỉ có một ngày thôi a, làm ra cái tình huống như vậy, thực sự quá bực bội đi.

"A, đúng rồi, kính mắt cho cậu." Sở Phi Vân lấy kính từ trong túi ra ném cho Mạc Tử Hàm, "A Kiếm và Tuyết Nhi đã đến rồi."

"Uhm." Mạc Tử Hàm ngồi dậy, đi đến trước gương, mang mắt kính, nghĩ nghĩ lại đem trang sức chỉnh lại, nhìn thật kỹ, mới đứng lên.

"Tổng thể mà nói, hôm nay như vậy cũng tạm ổn."

"Đúng vậy, xem ra Tư Đạt Khắc thực có hứng thú với cậu."

"Đương nhiên...." Mạc Tử Hàm lắc lắc tóc dài, cười đắc ý, "Vốn là thiếu gia ra tay, hắn đương nhiên khúm núm dưới váy thiếu gia rồi."

Sở Phi Vân không nói gì, ánh mắt nhìn người kia đang thủ thế muốn khen mình, "Tôi nói cậu không cần phải ghê tởm như vậy không được sao."

"Ghê tởm sao?"

Mạc Tử Hàm quay đầu nháy mắt với Sở Phi Vân một cái, đôi tay dịu dàng vuốt lấy không khí, "Người ta gọi cái này là phong tình vạn chủng."

"..." . Đam Mỹ Hài

Khóe miệng Sở Phi Vân co giật vài cái, không nhìn thẳng hành động của cô, xoay người mở cửa, "Cậu cứ tiếp tục, tôi về phòng mình."

Nhìn thấy Sở Phi Vân rời khỏi phòng, Mạc Tử Hàm đóng cửa thật kỹ, giống như vô lực ngã xuống giường.

"Đấu tranh" với Tuyền Ki một hồi, so với "đấu tranh" với Khải Sát Lâm còn mệt hơn.

Nhiệm vụ lần này, thật là gian nan, cự kỳ gian nan.