Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

Chương 74



Beta: Bing.

Chương 74:

"Ầm ầm ầm" Âm thanh vang lên ngoài kho hàng, một loạt trực thăng đáp xuống, vẻ mặt Trịnh Thành Huy nghiêm túc đi vào kho hàng, theo sau là đội quân vũ trang đầy đủ.

Vương Minh Xa thực không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn người từ bên ngoài đi vào, thân mình muốn giãy dụa thoát khỏi khống chế của người bên cạnh.

"Trịnh Thành Huy, vì sao lại ở đây?"

Trịnh Thành Huy không phản ứng với hắn, chỉ đi đến bên cạnh Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân, "Đám người Vương Đức đã chịu tội."

"Không thể nào!" Vương Minh Xa nghe xong câu này giãy dụa càng thêm kịch liệt "Chuyện này không thể nào."

"Sở Phi Vân, tôi không nghĩ em..." Trịnh Thành Huy thở dài, nhìn Sở Phi Vân, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

"Giáo quan, tôi thực xin lỗi mọi người, thắng làm vua thua làm giặc, tôi không còn lời gì để nói." Sở Phi Vân không chút thay đổi lên tiếng, không nhìn Trịnh Thành Huy, chỉ nhìn Mạc Tử Hàm, "Từ lúc cậu xuất hiện, đã là âm mưu?"

Mạc Tử Hàm nghiêng đầu không nhìn Sở Phi Vân, ngăn lại cảm xúc của mình, "Đúng."

"Làm sao cậu biết." Biết mình thất bại nhưng Sở Phi Vân không có phản ứng kích động như lúc nãy, chỉ bình tĩnh mở miệng hỏi Mạc Tử Hàm.

"A Kiếm để lại một tờ giấy trong xe, nói phát súng trí mạng là do cậu gây ra, còn có, giáo quan kêu anh ấy đưa tôi về Cục An Ninh trước chứ không phải ra nước ngoài. Nhiêu đó cũng đủ để cho anh ấy hoài nghi cậu, vì thế dụ cậu ra mặt." Mạc Tử Hàm chậm rãi nói từng chữ, nhớ đến Nam Cung Kiếm còn nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, vẻ mặt có chút thống khổ, "Để lại tờ giấy kia đề phòng ngừa vạn nhất mà thôi, không nghĩ đến cậu thực sự xuống tay..."

"Vậy trong khoảng thời gian này..."

"Tôi chỉ điều tra một ít chuyện, sau đó nhờ Tuyền Ki che dấu đi đến thủ đô, nói rõ mọi chuyện mà thôi."

"Cho nên các người đã có chuẩn bị đúng không?" Sở Phi Vân đối diện nhìn Mạc Tử Hàm, trong mắt hiện ra tiếu ý, "Mạc Tử Hàm, tôi quên mất, kỹ năng diễn xuất của cậu hơn tôi rất nhiều."

"Giáo quan, Phi Vân chỉ hồ đồ một chút mà thôi." Mạc Tử Hàm không trả lời Sở Phi Vân, chỉ quay đầu nhìn Trịnh Thành Huy sắc mặt âm trầm, "Phi Vân cậu ấy,..."

"Tử Hàm, không cần cầu xin cho tôi." Sở Phi Vân cười cười, "Có một số việc, cậu không hiểu đâu."

"Có ý gì?" Mạc Tử Hàm nghi hoặc nhìn Sở Phi Vân, lại nhìn thấy hắn rút chủy thủ từ trong ngực ra, định tự cắt cổ mình.

Mạc Tử Hàm kinh ngạc, động tác nhanh chóng muốn đi nhanh đến đá bỏ chủy thủ, lại bổ nhào vào không trung, Sở Phi Vân nắm chủy thủ đâm tới phía Trịnh Thành Huy, đội quân phía sau không chậm chạp, lập tức nổ súng...

Chủy thủ trên tên rơi trên mặt đất, thân mình lung lay vài cái, ngã xuống đất không đợi Mạc Tử Hàm kịp phản ứng.

Mạc Tử Hàm ngơ ngác nhìn một màn này phát sinh, ngực Mạc Tử Hàm kịch liệt đau đớn, thân thể quỳ xuống, nước mắt rơi trên mặt đất, "Vì sao?"

"Ha ha..." Sở Phi Vân dịu dàng nhìn cô, "Thì ra cậu thật sự sẽ khóc."

"Vì sao?" Mạc Tử Hàm lại thì thào lên tiếng, nước mắt trên mặt ngày càng nhiều, thân mình cũng không nhịn được run lên một cái, tay Mạc Tử Hàm run rẩy đỡ Sở Phi Vân, "Vì sao?"

Vì sao lại phải như vậy?

Bị thương như vậy sẽ không thể cứu được.

"Cậu không hiểu." Hơi thở Sở Phi Vân có chút mong manh khó khăn lên tiếng, đôi mắt ngày càng vô thần, Sở Phi Vân nâng tay dính máu của mình, muốn chụp lấy bả vai của cô như lúc trước, nhưng không đủ sức, chỉ vô lực rũ xuống, máu dính đến áo sơ mi trắng của Mạc Tử Hàm, để lại dấu vết rõ ràng.

Mạc Tử Hàm nắm lấy tay Sở Phi Vân, cúi đầu nhìn hắn, nước mắt rơi xuống mặt hắn, "Vì sao cậu luôn nói tôi không hiểu?"

"Khụ khụ...." Sở Phi Vân như có như không ho nhẹ vài cái, máu từ khóe miệng tràn ra không ngăn được, hắn cố xả ra một nụ cười tươi, "Bởi vì...Cậu là... Mạc Tử Hàm."

"Vì sao?"

"Ha ha... Cậu... hôm nay cứ hỏi thật nhiều câu... vì sao." Sở Phi Vân thấy cơ thể của mình càng ngày càng nhẹ, ánh mắt mờ mịt nhìn đôi mắt đầy nước mắt của Mạc Tử Hàm, đột nhiên cảm thấy thân thể thật thoải mái, cố nén buồn ngủ, thở hổn hển vài cái, "Giúp tôi... Chăm sóc... Sở Phi Phi."

Âm thanh càng về sau càng nhỏ, ánh mắt chầm chậm đóng lại, Mạc Tử Hàm hít hít mũi, ôm thi thể còn ấm của Sở Phi Vân, cúi đầu, mặt không chút thay đổi.

"Tử Hàm..." Trịnh Thành Huy luôn đứng phía sau không nói gì, rốt cục thở dài, vỗ vỗ bả vai của cô, "Phi Vân, em ấy đã..."

"Giáo quan..." Mạc Tử Hàm vẫn cúi đầu như trước, nức nở do khóc đã biến mất, nước mắt cũng dần tán đi, "Vì sao?"

"Cái gì?" Trịnh Thành Huy không hiểu hỏi.

"Vì sao?" Vẫn là ngữ khí nặng nề vang lên, nhưng phẫn nộ và bất bình cũng không giảm xuống.

"Vì sao? Lúc tiêu diệt tổ chức khủng bố, Phi Vân không chết. Tiêu diệt trùm buôn thuốc phiện, Phi Vân không chết. Ám sát tham quan, Phi Vân không chết...." Mạc Tử Hàm gian nan nói từng chữ, âm thanh càng lúc càng lớn, "Nhưng mà vì sao? Vì sao cậu ấy cuối cùng lại chết trong tay của người chúng ta?"

Trịnh Thành Huy nghe chất vấn như vậy, hơi thở đè ép, ánh mắt hiện lên một tia thống khổ, nhưng chỉ lên tiếng, "Tử Hàm, em đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi thật tốt đi."

Không có được câu trả lời như ý muốn, Mạc Tử Hàm quỳ trên mặt đất, ôm thi thể Sở Phi Vân đã lạnh xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt đất, lộ ra bi thương, làm người ta đoán không ra cảm xúc.

"Aiz...." Trịnh Thành Huy nhìn thấy Mạc Tử Hàm như vậy, chỉ có thể thở dài, sau đó bảo mấy người áp giải Vương Minh Xa về, bản thân cũng rời khỏi kho hàng.

Trong đêm tối, một mình Mạc Tử Hàm ôm thi thể Sở Phi Vân, vẫn duy trì tư thế quỳ, mặt không chút thay đổi.

Lúc Đạm Đài Tuyền Ki vào kho hàng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, yên lặng như chết đi, làm nàng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa tràn xuống.

Đạm Đài Tuyền Ki từng bước đi đến gần, chậm rãi ngồi xuống ôm lấy cô, "Tử Hàm, chúng ta về nhà được không?"

Nghe được lời nói quen thuộc, Mạc Tử Hàm mặt không thay đổi nãy giờ rốt cục cũng có chút dao động, nhún nhún chóp mũi, cảm nhận được người phía sau đang đau lòng, rốt cục buông thi thể lạnh băng kia, xoay người giống như đứa bé, ôm Tuyền Ki khóc lớn.

"Tuyền Ki, Phi Vân đã chết...." Giọng nói tràn ngập thương tâm và ủy khuất, Mạc Tử Hàm gắt gao ôm nàng, giống như nếu buông Đạm Đài Tuyền Ki ra, nàng sẽ biến mất, "Phi Vân đã chết, tôi không nghe cậu ấy chê tôi không thú vị nữa, sau này cũng không còn ai giúp tôi đánh nhau, lúc tôi và A Kiếm đùa giỡn cũng không ai khinh bỉ, trong đội không còn ai thành thục...."

Mạc Tử Hàm nghẹn ngào lên tiếng, càng nói càng khóc lớn hơn, "Tuyền Ki, vì sao cậu ấy phải chết, sao có thể chết, rõ ràng đã nói chúng ta cả đời đều phải tốt như vậy..."

Mạc Tử Hàm hít hít cái mũi, nước mắt thấm ướt áo sơ mi trắng của Đạm Đài Tuyền Ki, càng nói càng kích động, "Chúng ta điều tha thứ cho cậu ấy, A Kiếm cũng sẽ không trách cậu ấy, vì sao cậu ấy phải làm chuyện ngốc như vậy...."

Đạm Đài Tuyền Ki nghe lời Mạc Tử Hàm nói, tâm càng ngày càng đau, ánh mắt lại càng ngày càng kiên định, âm thầm hạ xuống một quyết định.

Mạc Tử Hàm của nàng, không thích hợp ở lại chỗ đó.

Khi Mạc Tử Hàm tỉnh lại, nhìn xung quanh chỉ thấy trần nhà màu hồng trắng, nheo mắt, từ trên giường bật dậy.

"Tỉnh rồi?" Đạm Đài Tuyền Ki đang ngồi đầu giường xem sách, nhìn thấy Mạc Tử Hàm đã tỉnh, đưa đến một ly nước, cả người đi qua, vui mừng ôm cô.

Mạc Tử Hàm buông ly nước, ôm nàng lại, nhớ đến chuyện Sở Phi Vân đã chết thật, cái mũi đau xót chút nữa lại khóc lên, nhưng sợ Đạm Đài Tuyền Ki lo lắng mạnh mẽ nhịn xuống.

Đầu cô chôn ở bả vai nàng, qua thực lâu mới dùng âm thanh ủy khuất lên tiếng, "Sở Phi Vân đâu?"

Đạm Đài Tuyền Ki thở dài, vuốt ve đầu người đang chôn ở bả vai mình, "Ngoan, đừng nghĩ đến nữa, được không?"

"Uhm..." Ánh mắt Mạc Tử Hàm buồn bả, nhẹ nhàng đáp lại, không nói gì thêm.

"Tuyết Nhi, A Kiếm...." Mạc Tử Hàm nhìn tới lui trong phòng bệnh, thấy Chu Lăng Tuyết đang ngồi ở một bên, có chút trầm trọng nói.

"Đã qua thời kỳ nguy hiểm, Bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể tỉnh."

"Uhm."

Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh yên tĩnh một trận.

Chu Lăng Tuyết thở dài, quay đầu nhìn Mạc Tử Hàm, "Em còn áy náy chuyện của A Kiếm?"

"..." Mạc Tử Hàm không dám đối diện với nàng, nhấc đầu chuyển qua một bên, một lát sau mới lên tiếng, "Sở Phi Vân đã chết."

Tay đang đặt ở bên giường níu chặt lấy ga, bàn tay trắng nõn vì dùng sức quá mức mà nổi lên gân xanh, Chu Lăng Tuyết gắt gao cắn môi, cố gắng bình ổn hô hấp của mình, sau đó mới nói, "Tôi biết, Tuyền Ki có nói với tôi."

"Hả?" Mạc Tử Hàm nghe được xoay đầu nghi hoặc nhìn Đạm Đài Tuyền Ki, thấy ánh mắt của nàng mang theo lo lắng và đau xót.

"Tử Hàm, em đã ngủ mê hai ngày rồi."

"Vậy sao?" Mạc Tử Hàm như suy nghĩ gì đó nói lên, ánh mắt lóe ra do dự, nhìn thấy Nam Cung Kiếm nằm ở trên giường, Mạc Tử Hàm cắn môi mở miệng.

"Tuyết Nhi, em muốn, giải ngũ."

Chu Lăng Tuyết nghe được câu này, không kinh ngạc chút nào, chỉ lẳng lặng cầm tay Nam Cung Kiếm, "Em quả thật nên giải ngũ."

"Hả?" Mạc Tử Hàm kinh ngạc nhìn nàng vẻ mặt mê hoặc.

"Chờ A Kiếm tỉnh, bọn chị cũng sẽ giải ngũ."

Chu Lăng Tuyết nắm tay Nam Cung Kiếm, cằm tựa lên trên, ngữ khí thản nhiên, giống như chỉ là đang nói chuyện nhỏ.

"...."

Mạc Tử Hàm dựa vào khung cửa, lắc lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.

Không biết giáo quan có chịu thả bọn họ đi hay không.

Mạc Tử Hàm ra viện xong, có chút mờ mịt bước đi trên đường, bất tri bất giác đến cửa Cục An Ninh thành phố S.

Mạc Tử Hàm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bảng chữ "Cục An Ninh Quốc Gia" thật to, cô cắn chặt răng, đi vào.

Giáo quan còn ở thành phố S, cô có biết đến.

Cô muốn nói cho giáo quan thử xem, cô có thể rời khỏi đội đặc chiến được không.

Mạc Tử Hàm quen thuộc bước đi, cứng ngắc nhìn mấy người đi qua gật đầu chào, thẳng đến khi đến văn phòng của Trịnh Thành Huy.

Cửa đóng, Mạc Tử Hàm định đưa tay gõ cửa, lại nghe bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc với bản thân mình.