Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 490: Chán ghét



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng không đi qua phòng làm việc, mà đi thẳng sang phòng cô ấy.

Quả nhiên là không dự đoán sai, lúc này Tô Minh Tú đang trong nhà tắm tắm rửa. Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có trong phòng tắm vọng ra tiếng nước rào rào, chứng minh trong phòng hiện tại đã có người.

Anh ta lật tấm chăn màu lam pha hồng pastel trên giường ra, có hơi không thích mà nằm vào. Màu sắc của chiếc chăn khiến anh ta khó lòng mà khen cho được, nhưng anh ta nào có cách dẫn Tô Minh Tú về phòng mình đâu chứ. Ngày nào để vào đây cũng đã phí hết bao nhiêu công sức của anh ấy rồi.

Màu của tấm chăn và màu căn phòng này, anh ấy cũng chỉ dành nhắm mắt nhắm mũi, tự mình thuyết phục mình, dù sao anh ấy cũng chẳng có cách nào thay đổi nó được mà.

Mãi đến khi Tô Minh Tú mặc áo ngủ, trên đầu phủ một chiếc khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, Tô Kiến Định đã dựa vào đấu giường xem gần xong một quyển tạp chí, bấy giờ đang chán muốn chết nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen huyền tỏa sáng, chẳng biết là đang nhìn điều chi.

“Kiến Định! Lần trước chúng ta đã thỏa thuận xong rồi mà! Sao anh cứ không chút tiếng động mà bước vào phòng em hoài vậy!” 

Dõi sang trông thấy giường của mình bị một người đàn ông chiếm lấy, Tô Minh Tú bĩu môi, chuyện không vui ban nãy cũng nhanh chóng quên béng mất.

Mấy ngày nay hai người tốn không ít thời gian đấu trí đấu dũng, nhưng kết quả vẫn cứ là Tô Minh Tú thua sấp mặt. Nhưng cô gái này vẫn bền bỉ không sờn về chuyện đuổi Tô Kiến Định ra khỏi phòng, có lắm khi trời tối muộn, trái lại chính cô chẳng thể chợp mắt.

“Nhớ em quá cho nên qua đây thăm xem, có chuyện gì thế này, đêm qua anh qua đây vẫn là màu xanh biển mà."

Chỉ vào tấm chăn màu hồng pastel, Tô Kiến Định giật giật khóe miệng, có hơi tức cái mình mà hỏi.

“Đây là phòng em, em muốn dùng màu gì thì em sẽ dùng màu đó!”

Tô Minh Tú bĩu môi, bấy giờ tóc cũng chẳng thèm lau, vui vẻ chạy đến bên giường, chiếm lấy một phần giường nằm xuống.

“Tóc cũng chẳng chịu lau cho khô, sau này già rồi có bị đau đầu anh cũng không thèm xoa cho em đâu đấy!”

Tô Kiến Định nhặt lên chiếc khăn tắm cô ấy ném xuống, cực kỳ kiên nhẫn giúp cô ấy lau kh6o tóc từng chút một, sau đấy tìm thấy chiếc máy sấy tóc trong phòng tắm, mở số nhỏ nhất, từ từ thổi cho cô ấy.

Tô Minh Tú nằm nghiêng gối lên đùi anh ấy, cảm nhận hơi nóng nhè nhẹ phà lên mặt, còn có cả bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lên da đầu cô, thoải mái đến híp cả mắt, đợi đến khi sấy khô tóc rồi, cả người cũng mơ mơ màng màng thiếp đi mất.

Tô Kiến Định chẳng nỡ lòng đánh thức cô ấy, thật cẩn thận nhấc người lên, tiện tay đặt máy sấy lên đầu giường, ôm cô ấy cùng nằm xuống.

Vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, để rồi cuối cùng tất cả đều nghẹn nơi đáy lòng, chỉ có thể tìm một dịp nào khác mà hỏi thôi.

Hai người ôm lấy nhau, Tô Minh Tú vốn chỉ hơi mơ màng thiêm thiếp chứ chưa ngủ hẳn chỉ cảm thấy một nỗi an tâm vô vàn truyền đến, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, trên mặt cuối cùng cũng cười một nụ cười nhẹ, so với ban nãy tốt hơn nhiều rồi.

Vừa có cảm giác buồn ngủ đã chợp mắt tới bình minh, đến khi Tô Minh Tú mở mắt ra, trong phòng vẫn là một màu u tối, nhưng người đàn ông vốn ngủ bên cạnh cô ấy đã biến mất tăm từ lâu, cô ấy theo bản năng nâng tay sờ vào phần nệm trống trải, chúng lạnh ngắt, chứng tỏ người đã rời đi từ lâu.

Tâm trạng thoảng có phần mất mát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường. Hiếm có một đêm ngủ ngon thẳng cẳng như thế, khi Tô Minh Tú vươn thắt lưng rời khỏi giường, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, tinh thần khỏe khoắn tràn đầy sức sống.

Từ sau khi truyền bá tin tức ra ngoài, Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định tạm xem như có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Toàn bộ sức lực và tâm trí Abel bấy giờ đều dồn hết lên mấy người phụ nữ kia. Còn xưởng thuốc phía bên kia, nhân viên cũng thiếu rất nhiều, nên việc canh gác cũng lợi lỏng không ít.

Sau khi xem qua một vòng, đám người kia hẳn là tạm thời vẫn chưa bị xử lý ngay, có điều thời gian còn sống cũng mấy dài hơn bao lâu. Bọn họ phải gấp rút nhân cơ hội Abel đang bận ngăn chặn cho bằng được lời đồn. Khả năng lớn nhất là có thể cứu ra được toàn bộ đám người kia.

Như thường lệ thì hôm nay Hoắc Hải Phong đi đến văn phòng Tổng Giám đốc tập đoàn Otto mặt đối mặt ngồi bàn công việc với Tô Kiến Định trên ghế sô pha.

Hai người chẳng ai mở miệng, khiến cho nhân viên công tác đứng bên cạnh ghế sô pha và cả trợ lý không khỏi thấp thỏm hoang mang, sau lưng nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán cũng men theo rơi xuống một giọt, hẳn nhiên là bị sự mạnh mẽ của họ chấn nhiếp.

“Người thì đã tìm ra toàn bộ rồi, nhưng muốn đem ra mà không thiếu một ai, sợ là không mấy dễ dàng đâu.”

Lại liếc nhìn hình vẽ cứng nhắc kia, Tô Kiến Định ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía Hoắc Hải Phong, tay đặt trên đùi theo tiết tấu mà nhịp nhịp.

“Có thể bảo vệ được ai thì bảo vệ. Nếu thật sự không được, chỉ cần bảo vệ chặt kẻ am hiểu chuyện này nhất, rồi thì, có thể mang người về đây là một chuyện, còn nếu như không mang về được cũng chẳng hề gì, tung ra làm mồi nhử cũng là một lựa chọn không tồi.”

Hoắc Hải Phong hếch mày nhìn Tô Kiến Định, anh vốn chẳng hề trông mong gì vào việc sẽ mang được hết tất cả bọn họ ra, có thể mang ra một người cũng đã quá sức rồi. Đừng nói là Abel, ngay cả Yaren thôi cũng đủ để ngăn đảm bọn họ rồi, đến lúc đó cũng chỉ là giỏ trúc múc nước công dã tràng mà thôi!

“Một người cũng được. Thứ lấy được từ chỗ Yaren đã dịch ra được chưa vậy?”

Thả ra tin đồn tuy là khiến dư luận xôn xao đấy, nhưng với Abel mà nói, thật sự chẳng đáng để bận tâm, cũng chẳng gây ra chút thương tổn nào cho ông ta.

Còn với bọn họ bên này chính là thứ dùng để co kéo thời gian, cho nên bọn họ phải nắm chặt thời điểm này trong tay, thừa dịp Abel không rảnh quản mớ hỗn độn này, nhanh chóng nắm giữ tin tức chủ chốt, mới có thể lật ngược thế cò.

“Cũng đã khám phá ra đôi chút quy luật, thêm một ngày nữa thôi hẳn đã có thể phiên dịch ra toàn bộ. Có điều thứ đồ này, bình thường cũng không thể xem là bằng chứng, bởi chỉ cần Abel không thừa nhận, những thứ kia cùng lắm chỉ được xem như là phỏng đoán của riêng chúng ta”

Dịch ra được rồi thì cũng chỉ để bọn họ tham khảo đôi phần mà thôi, thật sự lấy nó làm chứng cứ thì hơi khó, vẫn nên suy nghĩ biện pháp khác.

Hai người đương trò chuyện, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ gấp gáp:

“Cốc cốc cốc!”

Vài tiếng vang nặng nề truyền đến.

Tô Kiến Định nhíu mày, khi nãy anh ta đã phân phó rất kỹ. Bây giờ lại gõ cửa, không phải có việc gì gấp thì là đã