Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 362: Giả



Trong chớp mắt Đường Khả Hinh, căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, hai con ngươi nhanh chóng nhấp nháy.

Nhã Tuệ cũng lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, bí mật có liên quan đến chai rượu đỏ, cô chưa bao giờ biết được, chỉ cảm giác người bạn thân trước mặt, nhiều năm qua bảo vệ chai rượu đỏ này thật chặt, giống như dòng máu chảy trong thân mình. . . . . .

Trang Hạo Nhiên mang theo chút nghi ngờ, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

“Chuyện này. . . . . . Chai rượu này là tôi trộm được. . . . . .”

Ba năm trước đây, trong đêm tối đó, mưa phùn bay, xuyên qua âm thanh vụn vỡ, đâm vào trong đầu Tưởng Thiên Lỗi, anh cũng nghi ngờ nhìn vẻ ẩn nhẫn khó chịu của Đường Khả Hinh, vẻ mặt căng thẳng luống cuống, trầm ngâm suy nghĩ, liền chậm rãi muốn đi về phía chai rượu đỏ kia, nhưng có một bóng dáng chặn, anh ngẩng đầu lên. . . . .

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Làm gì?”

“Đây là bí mật riêng của cô ấy, có quan hệ gì với ai?” Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt thoáng qua một chút sắc bén, nhưng vẫn mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên có chút cường thế, mỉm cười nói: “Thế nào? Cậu thật cảm thấy cậu đã đi vào cuộc đời của cô ấy, có thể chi phối tất cả mọi thứ của cô ấy, bao gồm suy nghĩ và bí mật?”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, cũng mỉm cười, nói: “Tôi không cảm thấy tôi nhất định phải đi vào cuộc đời cô ấy, chi phối suy nghĩ và bí mật của cô ấy, nhưng bất kể tôi hay anh không phải nên tôn trọng suy nghĩ và bí mật của cô ấy? Chuyện này có xung đột sao? Tổng Giám đốc Tưởng.”

Lời nói nhàn nhạt, không chút nguội lạnh, nhưng anh phản đối.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn anh.

Lúc này, Tưởng Vĩ Quốc nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh căng thẳng, ngược lại bình tĩnh đáng sợ, lại mạnh mẽ ra lệnh: “Mở tủ ra!”

Đường Khả Hinh chớp mắt, nhớ tới câu: Ngoại trừ Tưởng lão Tổng Giám đốc, không được đưa chai rượu đỏ qua tay người khác. . . . . . một chút tâm tư cuồng loạn dâng lên, lời hứa ba năm trước đây vẫn còn rõ ràng trong mắt, giống như đã trải qua chuyện đời thay đổi, cô càng có thể hiểu, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng của người đàn ông trong bóng tối đó, thoáng qua vội vàng và biết ơn, cô thở gấp một hơi, có một chút kiên trì và lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc nói: “Chủ tịch. . . . . . Chai rượu này. . . . . . Là tôi . . . . . Tôi . . . . .”

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô căng thẳng và cà lăm, cũng không nhịn được nhíu mày.

“Là cha tôi . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng nhấp nháy, khổ sở dâng lên cổ họng, cắn răng nói: “Là đồ cưới cha tôi để lại cho tôi, tương lai chờ ngày tôi kết hôn mới có thể mở tủ rượu ra. . . . . .”

Tưởng Vĩ Quốc híp mắt nhìn về phía cô, chậm rãi nói: “Thật sao?”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, cắn môi dưới, nói.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn về phía cô!

“Tôi xem một chút cũng không được?” Tưởng Vĩ Quốc hỏi.

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng nhấp nháy, giống như tiếp thêm sức sống, cô nhanh trí, đột nhiên nói: “Được. . . . . . Chỉ là xin ngài xem qua một chút là được rồi, bởi vì cha tôi đã nói, chai rượu này chỉ có con rể tương lai mới có thể chạm vào, cho dù là ai cũng không thể chạm tới. . . . . .”

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn về phía cô, đang suy nghĩ lời của cô có mấy phần thật giả.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt chợt lạnh lùng nhìn về phía trước, không nói lời nào.

“Tốt. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc do dự một lát, rốt cuộc đồng ý cô.

Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, bước chân nhẹ tênh, nhưng vẫn chống thân thể đi tới, đi qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, đi tới trước tủ rượu, cũng không có nhìn Tưởng Vĩ Quốc, ngón tay gơi có chút run rẩy mở ngăn kéo phía dưới tủ rượu, hai cái chìa khóa ở bên trong chiếu lấp lánh, hai mắt của cô nhấp nháy, không nói gì, cắn răng cầm chìa khóa, nhìn ổ khóa trong tủ rượu, tận lực để cho vẻ mặt tự nhiên cắm vào chìa khóa, nhẹ nhàng vặn một cái.

Trái tim của Nhã Tuệ nhảy lên một cách khó hiểu.

Đường Khả Hinh tận lực bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Mời ngài xem.”

Tưởng Vĩ Quốc nhìn vẻ mặt cô đột nhiên bình tĩnh, không lên tiếng, mà xoay người, hai mắt phóng vào phía trong chiếc chai cát đen, một góc chai rượu phát ra ánh sáng tím, ông khẽ nhíu mày, ra lệnh: “Xoay nhãn hiệu qua.”

Trong não Đường Khả Hinh ầm một tiếng, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.

“Xoay nhãn hiệu qua! !” Sắc mặt ông lạnh lùng ra lệnh !

“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải đáp lời, bởi vì cô biết có một chút vận rủi, cô trốn cũng trốn không thoát, cô bình tĩnh cắn chặt môi dưới, vươn tay thò vào trong giá rượu, nhắm mắt lại, thở dài một hơi, chậm rãi xoay chai rượu đỏ qua. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc lập tức nhìn vào bên trong!

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng nghi ngờ nhìn theo.

Trên nhãn rượu chính xác là Laffey 1880. . . . . .

Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc chậm rãi chợt lóe, trên mặt hiện lên vẻ buông lỏng.

Đường Khả Hinh mở mắt, nuốt cổ họng khô khốc một cái, trên trán dần dần rịn mồ hôi nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc, nhẹ nhàng nói: “Ngài. . . . . . Thấy rõ chưa?”

Lúc này Tưởng Vĩ Quốc mới nhìn về phía Đường Khả Hinh lạnh lùng nói: “Xem ra cô thật sự là người không tầm thường, cha của cô có thể để lại cho cô chai rượu đỏ quý giá, làm cho hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu tôi, một lần vì chuyện của cô mà cầu cạnh quá mức, hôm nay tôi cũng sẽ uống tách trà của cô, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận cô! Rốt cuộc cô là người yêu của Hạo Nhiên hay phù dung sớm nở tối tàn, tôi cũng không quan tâm, nhưng tôi phải cảnh cáo cô một chuyện! Hoàn Cầu của tôi có hơn 3 triệu nhân viên, hai Tổng Giám đốc đều là rồng trong loài người, được chọn lựa trong hàng triệu người ưu tú, tuyệt đối sẽ không vì một cô gái mà phá vỡ nguyên tắc, nếu như xảy ra chuyện nhiễu loạn Hoàn Cầu tôi một lần nữa, chớ có trách tôi không nhắc nhở cô, làm người phải dè dặt có chừng mực! Nếu không gieo gió gặt bão!”

“Chú. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn nói. . . . . .

“Vâng! Ngài yên tâm. Tôi sẽ làm việc thật tốt, vì Hoàn Cầu cố gắng phục vụ.” Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức nhấp nháy, nói.

Tưởng Vĩ Quốc nghe vậy, hai mắt lạnh lùng chợt lóe, mới xoay người đi khỏi.

Y Linh nhanh chóng đi khỏi.

Bọn người Lâm Sở Nhai nhìn cục diện ba người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, Khả Hinh, cũng lập tức đi khỏi.

Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh một cái, liền nhanh chóng xuống lầu tiễn chân Chủ tịch.

Tiểu Nhu nhìn tình hình này, cũng chuẩn bị xuống lầu, nhưng lúc cô đi qua tủ rượu, nhìn chai rượu đỏ phía trong, nhíu nhíu mày lầu bầu nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Trí nhớ của tôi kém rồi hả ? Tôi nhớ rõ ràng ngày ấy, năm phía trên chai rượu đỏ là . . . . .”

“Tiểu Nhu! Còn không xuống?” Nhã Tuệ đột nhiên xuất hiện ở cửa, vội vàng gọi cô.

Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày.

“A, ồ. . . . . .” Tiểu Nhu nghe vậy, liền đi xuống lầu.

Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, hai người ẩn nhẫn, im lặng không lên tiếng, cũng xoay người đi xuống lầu trước.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh tủ rượu, thở gấp, hai mắt nổi hơi nước, buông lỏng, liền ngửa mặt nhìn về phía cô, lạnh lùng nói: “Anh càng ngày càng không hiểu em. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, hỏi: “Anh có ý gì?”

“Ba năm trước đây. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Em đã từng nói với anh, chai rượu đỏ em thề sống chết ôm chặt, là em trộm được. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng nhấp nháy, nhớ tới một đêm ba năm trước đây, mình bị đẩy xuống xe, dưới tình thế cấp bách, tìm lấy một cái cớ, rất gấp gáp, làm cho cô căng thẳng thần kinh.

“Tại sao bây giờ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt nóng lên hỏi: “Là đồ cưới của cha em? Rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả? Hay tất cả đều là giả? Bao gồm. . . . . . chuyện em mời anh xem phim, lúc anh xoay người?”

Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt lập tức tràn lệ.

Tưởng Thiên Lỗi lại không chút lưu tình nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Đường Khả Hinh! ! Ngày anh bắt đầu biết em, em vẫn luôn. . . . . . dùng lời nói khác nhau lừa gạt anh, bao gồm ở trước mặt mọi người, em thích diễn làm tình nhân của anh, trò khóc lóc kia, thật ra vẫn không có biến mất ở trong thế giới của anh!”

Trong lòng của Đường Khả Hinh dâng lên một chút chua xót, nhìn anh, nước mắt rơi xuống.

“Vừa nói em yêu anh . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới hình ảnh mới vừa nhìn thấy ở bên trong phòng, anh nhất thời giận dữ, nắm chặt quả đấm, nhìn về phía Đường Khả Hinh tức giận nói: “Vừa cùng một người đàn ông khác nằm ở trên giường! Khó trách đêm qua lại từ chối anh, để cho anh đi khỏi!”

Đường Khả Hinh chớp mắt, nước mắt ào ào lăn xuống, đột nhiên cảm thấy đau đớn xen lẫn bất đắc dĩ và khổ sở, còn có cảm giác không được tin tưởng chua xót, sụp đổ giống như vị Thần Ác trong vận mệnh, dùng dao sắc bén cắt từng dao từng dao ở trên người, nhưng cô vẫn im lặng, để mặc cho nước mắt chảy xuống. . . . . .

“Thế nào? Không có lời nào để nói?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, tức tối hỏi!

“Em không lời nào để nói!” Đường Khả Hinh cố nén nghẹn ngào, lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt cũng nguội lạnh, tức giận nói: “Em còn có lời gì muốn nói? Bởi vì ở trước mặt của anh, em bỏ ra như thế là ít sao? Thật là ít ỏi! Giống như làm bữa cơm sáng cho anh, giống như hẹn anh xem phim, nhưng một tấm vé cũng chỉ có 60 đồng, giống như làm cho anh bát mì ăn, chi phí cũng không hơn 10 đồng, em làm tất cả đều rất ít, cho nên anh không tin tưởng em, đúng vậy! Giống như anh nói, tất cả mọi chuyện em đều lừa gạt anh! Tổng Giám đốc Trang mới là mục tiêu của em! Anh nói đúng!”

“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng gọi cô.

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, đứng tới trước mặt của anh, giọng tức tối nói: “Người anh yêu, bên cạnh có người bên gối, anh cũng có thể chịu được! Tại sao em cùng đàn ông khác nằm một buổi tối, anh lại tức giận?”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt bả vai của cô, nện cô vào bên tường, cúi xuống, tức giận nhìn cô, hỏi: “Nước mắt trước kia cũng là giả?”

“Giả! !” Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời! !

“Lúc trước em nói em yêu anh cũng là giả?” Tưởng Thiên Lỗi lại cứng rắn hỏi.

“Giả! !” Đường Khả Hinh lại tức giận trả lời!

“Tại sao hẹn anh xem phim?” Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi có chút đau đớn, lại tức giận hỏi!

“Giống như ba năm trước đây, em giả dối! ! Tất cả lời nói đều là giả! ! Toàn bộ đều là giả! ! Hôm chiếu phim, em cũng không có đi! Đêm hôm đó, thật ra em đang ở trong nhà Tổng Giám đốc Trang, nằm một buổi tối, cùng anh ấy ngủ một buổi tối! mây mưa cả một buổi tối, như thế nào?” Đường Khả Hinh muốn hét lớn! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, lập tức níu chặt cổ áo của cô, hung hăng nhìn cô gái này!