Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 204: Căn bản thăng bé đó là một kẻ vô ơn



Tiếng khóc nức nở của Dư Tiêu Tiêu ngừng lại: “Định Bân...”

“Từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ở sơn trang Hoa Nguyệt Sơn nữa”.

“Định Bân!”, Dư Tiêu Tiêu khàn giọng thét lên, lảo đảo chạy ra: “Định Bân, anh không cần em nữa sao?”

Cô ta khóc lóc hai mắt sưng phù, tóc tai rối bù, không còn dáng vẻ và thái độ như ngày trước.

Hai tay cô ta nắm chặt góc áo Tiêu Định Bân, ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt đau khổ: “Định Bân, em không phải cố ý, Dự An là con em, là cốt nhục em sinh ra, sao em nỡ làm hại nó?”

Tiêu Định Bân chậm rãi lùi một bước, Dư Tiêu Tiêu lảo đảo đuổi theo: “Định Bân... Hôm nay lúc ở trường cô Lâm kia, anh không cho em chút thể diện gì ở trước mặt mấy người Hạ Nghênh, thực sự trong lòng em rất buồn, em đợi Dự An quay về, muốn ôm thăng bé, nhưng thằng bé lại trực tiếp tránh né... Định Bân, anh là chồng em nhưng không bảo vệ em, xa lạ với em, thằng bé là con em, nhưng không chịu cho em ôm, lòng em thực sự rất khó chịu...”

Dư Tiêu Tiêu chỉ vào tim mình, nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Bốn năm nay, rốt cuộc em đã sống thế nào vậy, Định Bân... Mọi người đều nghĩ em là kẻ điên, nhưng tại sao em lại trở thành như vậy?”

“Chỉ là vì Dự An không chịu gần gũi với cô nên cô đã đẩy ngã thằng bé, muốn bóp chết nó? Lúc cô làm hại thằng bé, có nghĩ đến bản thân cô là mẹ nó không? Dư Tiêu Tiêu, đừng nói gì nữa, bốn năm nay, tôi biết cô tủi thân, cô khó chịu, nhưng Dự An trời sinh là như vậy, chúng ta không thể thay đổi nó, chỉ có thể làm quen với thằng bé...”

“Đúng vậy, Dự An chịu gần gũi với anh, đương nhiên anh không sao cả, ít nhất thằng bó còn chịu để anh ôm, còn gọi anh là bố, còn em thì sao? Khi gần một tuổi, ngay cả một tiếng mẹ mà thằng bé cũng chẳng chịu gọi..”. Dư Tiêu Tiêu cười nhạt: “Mẹ ruột thì thế nào chứ, căn bản thăng bé đó là một kẻ vô ơn mài”

Tiêu Định Bân nhìn cô ta chằm chằm, sau đó quay người đi ra ngoài.

Dư Tiêu Tiêu chạy đuổi theo, Tiêu Định Bân chẳng bưồn quay đầu đáp: “Nếu cô còn tiến thêm một bước, tôi sẽ đích thân gọi điện cho bà Dư, mời bà ta đến đón cô về nhà họ Dư!”

Dư Tiêu Tiêu lập tức dừng bước. Anh nói vậy là sao? Đe dọa cô ta à? Gọi Triệu Như đến đón cô ta về nhà họ Dư? Vậy chẳng phải là không cần người vợ này nữa sao?

Nhưng, quay về nhà họ Dư? Bố mẹ sẽ chỉ khuyên cô ta mau chóng quay về xin lỗi, ngồi vững vị trí bà chủ nhà họ Tiêu, tuyệt đối không thể để người khác được lợi!

Cô ta có uất ức thì thế nào? Bọn họ căn bản sẽ không đau lòng, mà chỉ quan tâm đến việc bọn họ có bị liên lụy hay không, đến chuyện làm ăn của bọn, tiền của bọn họ!

Dư Tiêu Tiêu ngơ ngác ngồi bệt xuống đất, cô ta nhìn bóng lưng Tiêu Định Bân hờ hững rời đi, nước mắt cũng chẳng thể rơi xuống.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nhà họ Dư và Dư Tiêu Tiêu cô ta là người may mắn nhất cả thủ đô này, nhưng ai biết được, cô ta gả cho Tiêu Định Bân mà lại sống hệt như một góa phụ, hờ hững cả bốn năm nay...

Tiêu Định Bân quay về phòng Dự An, dứt khoát trải chăn đệm bên giường cậu bé, mặc nguyên quần áo nằm ngủ.

Cũng may đêm nay Dự An ngủ khá an giấc, không bị giật mình.

Chỉ là lúc sáng sớm tỉnh dậy, cả người Dự An có chút mệt mỏi, không có tinh thần.

Tiêu Định Bân sờ trán cậu bé, xác định không sốt thì thở phào nhẹ nhõm: “Bữa sáng muốn ăn gì, bố bảo phòng bếp làm cho con được không?”

Tiêu Dự An năm trên giường, gương mặt nhỏ vẫn có chút tái nhợt, biểu cảm trông lại càng ủ dột, Tiêu Định Bân nhìn đôi mắt to đen của cậu bé, bất giác lại nhớ đến đôi mắt của người kia.

Trước đây, Dự An luôn tỏ vẻ thành thục trưởng thành khác với độ tuổi của mình, nhưng lúc này, có lẽ vì bị thương lại sợ hãi, nên trông lại giống như đứa nhỏ đang bất an vậy, ngay cả ánh mắt cũng ướt đẫm, nhìn có chút đáng thương.

Tiêu Định Bân nhìn mà mềm lòng, trong ký ức mơ hồ gần như đã biến mất, tựa như người kia khi nhìn anh, ánh mắt cũng thường như vậy.

Bây giờ nhớ lại, hơn phân nửa thời gian cô nhìn thấy anh là đều sợ hãi hoảng hốt, cũng có những lúc, đáy mắt cô toát ra tia bi thương khó nói nên lời.