Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 240



Dựa theo cách làm việc trước đây của anh ta, người phụ nữ như vậy không nên giữ lại bên người, nhưng hôm nay...

Anh ta không thể không thừa nhận, Lâm Gia Nam là người phụ nữ duy nhất khiến anh ta cảm thấy hứng thú, sau khi chia tay, bên người anh ta có biết bao oanh oanh yến yến vây quanh, nhưng những người phụ nữ đó mới đầu còn khá thú vị, nhưng càng về sau càng khiến anh ta chán ghét.

Lục Cảnh Xuyên không thích cảm giác mất kiểm soát này, nhưng vì hôm nay anh ta vẫn còn hứng thú đối với Lâm Gia Nam, vậy nên đành tốn chút công sức dạy cô ấy cách cư xử ngoan ngoãn biết điều.

Anh ta quay người ngồi xuống sô pha, ngón tay thon dài kéo đuôi lông mày, cẩn thận nhìn dưới cằm, thấy được một vết trầy nhỏ, giờ vẫn còn hơi đau.

Lục Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, dù đang tức giận, nhưng nhớ lại đêm qua khi anh ta hung hăng đè “con mèo nhỏ” hung dữ dưới thân mình, cảm giác đó thực sự mê hồn.

Đến nỗi hiện tại anh ta vẫn thấy chưa đủ.

Lục Cảnh Xuyên nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng, nghe tiếng nước chảy yếu ớt trong nhà tắm, chỉ thấy bụng dưới nóng lên.

Anh ta đứng dậy, dây áo choàng lỏng lẻo để lộ ra khuôn ngực săn chắc màu mật ong, còn có vòng eo tam giác sung sức và vùng bụng dưới gợi cảm, các bắp thịt trên đùi chắc nịch như đá. Không nghỉ ngờ gì, với khuôn mặt và vóc dáng của anh ta cũng đủ khiến vô số phụ nữ phải điêu đứng, chưa kể anh ta có năng lực và xuất thân như vậy.

Người đàn ông như anh ta không cần làm gì cũng có thể khiến cho bao nhiêu phụ nữ muốn bám lấy, nhưng người trước mắt lại chỉ nghĩ làm thế nào để vạch rõ ranh giới với anh ta.

Lục Cảnh Xuyên khẽ cười, đưa tay vặn năm cửa phòng tắm, quả nhiên không mở được, cô ấy đã khóa từ bên trong.

Suy nghĩ của phụ nữ thật buồn cười, ngủ cũng ngủ rồi, sờ cũng sờ rồi, những gì nên làm cũng đã làm mà khóa cửa để làm gì?

Thế nhưng anh ta cũng sẵn sàng chiều theo ý cô ấy.

Nhớ lại đêm hôm qua, cô ấy nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn anh ta, la hét gọi tên anh ta, cầu xin tha, anh ta vẫn có chút mềm lòng.

Dù sao cũng vẫn là một cô gái.

Anh ta không vặn cửa nữa mà quay lại sô pha ngồi xuống.

Ba ngày trên thuyền quả là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có, Lục Cảnh Xuyên không muốn gây sự với Lâm Gia Nam, vẫn nên tận dụng mấy ngày này để làm những việc khiến bản thân vui vẻ, vậy mới không lãng phí chuyến đi ngắn ngủi.

Khi Tiêu Định Bân lần nữa mở mắt, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Anh nghe thấy tiếng trẻ con ngoài cửa, thỉnh thoảng lại có tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của một cô bé.

Lúc ngồi dậy, anh cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng, bốn năm qua không phát bệnh, anh gần như đã hoàn toàn quên đi cảm giác này.

Ngồi trên giường thêm mấy phút, Tiêu Định Bân mới đứng dậy, vừa mở cửa phòng ngủ thì đã thấy hai đứa nhỏ đang ngồi đối mặt nhau chơi Rubik trên tấm thảm hình tròn trong phòng khách.

Anh không quấy rầy bọn chúng, thậm chí không biết tại sao, nhìn cảnh Dự An ngồi cùng Nhất Niệm, trong lòng lại có suy nghĩ hai đứa nhỏ vốn nên ở cùng nhau như thế này.

Dự An chơi Rubik rất giỏi, lúc cậu bé ba tuổi, Tiêu Định Bân đã không phải đối thủ của cậu.

Nhưng dường như cậu bé cố tình nhường Nhất Niệm, mà cô bé con vẫn tay chân lúng túng mất nửa ngày trời, xoay loạn khối Rubik trên tay thành mớ hỗn độn.

Trên mặt Tiêu Dự An hiện lên một tia bất đắc dĩ, vươn tay cầm lấy khối Rubik của Nhất Niệm, đôi tay nhỏ nhắn mập mạp không biết làm cách nào mà mới xoay hai ba cái đã biến khối Rubik thành một khối hoàn chỉnh.

Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Nhất Niệm ngay lập tức mở to, cô bé nhìn chằm chằm khối Rubik một lúc rồi mới vỗ †ay tán thưởng: “Tiêu Dự An cậu thật lợi hại, sao cậu có thể chơi nhanh như vậy, tớ và mẹ tớ đều không chơi giỏi bằng cậu...

Cô bé nói đến đây, có vẻ hơi thất vọng, miệng nhỏ chu lên, phùng má, vô cùng đáng yêu.

Tiêu Dự An đưa khối Rubik cho cô bé, rất lạnh lùng nói một câu: “Cậu là con gái, ngốc một chút cũng không sao”.

“Thật sao?”, Nhất Niệm chống cằm nhìn Tiêu Dự An, vẫn còn buồn rầu.

“Sau này cưới một người thông minh là được rồi”.

Nhất Niệm gật đầu trầm ngâm: “Vậy thì mẹ tớ cũng phải lấy một người đàn ông thông minh mới được, vì có lúc mẹ tớ cũng hơi ngốc”.

Động tác tay của Tiêu Dự An ngừng lại, sau đó bình tĩnh nhìn Nhất Niệm: “Tô Tô không cần”.

“Vì sao?”

“Vì Tô Tô có tớ rồi”. Tiêu Dự An nói xong, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Ước gì cậu có thể lớn nhanh, đợi cậu trưởng thành thì sẽ cưới Tô Tô, để cậu có thể chăm sóc và bảo vệ Tô Tô.

“Không biết xấu hổ”. Nhất Niệm đưa ngón trỏ gãi gãi khuôn mặt: “Tiêu Dự An dám thích mẹ của tớ...”

Tiêu Dự An đột nhiên ngước lên nhìn Nhất Niệm, miệng nhỏ mím chặt thành một đường, mang tai hơi đỏ: “Thích thì thế nào, không thể sao?”

“Không thể!” Nhất Niệm bất ngờ đứng dậy, chống nạnh hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dự An: “Chỉ có bố mới được thích mẹ!”

Mắt thấy hai đứa nhỏ sắp cãi nhau, Tiêu Định Bân vội chạy tới hỏi: “Đang chơi gì vậy? Sao lại cãi nhau...”

Nhất Niệm quay sang nhìn Tiêu Định Bân, viền mắt đỏ lên.

Những đứa trẻ khác đều có bố, nhưng cô bé thì không.

Nhưng không sao, cô bé đã có mẹ và bà ngoại tốt nhất trên thế giới, còn có ông ngoại Thời nữa.

Nhưng mà, dù cô bé không có bố, cũng không có ai từng nhắc đến bố trước mặt cô bé, nhưng trong lòng Nhất Niệm vẫn có một vị trí dành riêng cho bố.

Mẹ xinh đẹp dịu dàng như vậy, có thể khiến mẹ bằng lòng sinh em bé nhất định là người cao ráo đẹp trai, nếu không, tại sao mẹ lại sinh em bé cho người đó?

Khi ở Thụy Sĩ, bà Luti từng nói với cô bé, chỉ có những người thích nhau mới ở cùng nhau, sau đó sinh ra em bé thông minh đáng yêu.

Mẹ nhất định rất thích bố, bố nhất định cũng rất yêu mẹ, cô bé luôn tin là như vậy.

Hơn nữa, khi lần đầu gặp bố của Tiêu Dự An, Nhất Niệm đã nhận định rằng, bố của mình chắc chắn cũng phải cao lớn và đẹp trai giống như Tiêu Định Bân.

Trong giấc mơ cô bé vẫn mong bố mình có thể mau chóng trở về...

Nhưng hiện tại, Tiêu Dự An đã có bố của mình mà còn muốn cướp đi vị trí của bố cô bé, chỉ nói thôi cũng không được nói.

“Sao vậy Nhất Niệm?”, Tiêu Định Bân ngồi xổm xuống trước mặt Nhất Niệm, nhẹ nhàng năm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: “Đừng khóc, nói chú nghe có chuyện gì?”

Nhất Niệm đột nhiên rút tay ra, nước mắt lăn dài trên má, nhưng vẫn bướng bỉnh đưa tay lên lau, không cho người khác thấy bản thân đang khóc: “Cháu có bố, bố cháu nhất định sẽ về!”

“Đương nhiên là cháu có bố, hơn nữa, bố cháu nhất định trông rất cao lớn và đẹp trai...”

Nhất Niệm bất chợt mở to đôi mắt đẫm lệ: “Thật sao? Sao chú lại biết? Chú nói dối...”