Nguyệt Quang Của Dương Thiếu

Chương 19: Tôi còn sống được bao lâu nữa



Dương Trình liếc một ánh mắt muốn giết người về phía Đoàn Quang, trong lòng thầm mắng anh ta mấy trăm lần. Anh lo lắng cho cô ta? Anh đâu có bị điên! Anh ghét cô ta còn không đủ, nói chi đến việc lo lắng hay không lo lắng.

Đoàn Quang nhìn vẻ mặt khinh khỉnh lên đầy đắc ý kia, anh chỉ muốn đập mạnh một phát cho Dương Trình tỉnh táo ra. Cái biểu hiện này được gọi là ‘tình trong như đã, mặt ngoài còn e’.

“Lão đại, anh định giúp đỡ Kha Nguyệt giành lại MW thật à? Anh chẳng phải không ưa cô ta sao?”

Dương Trình nghe câu hỏi của Đoàn Quang cũng bắt đầu trầm tư một chút, dùng từ giúp đỡ cũng không đúng, bởi vì anh đâu có vì nghe tin MW gặp chuyện mới sang Đức.

Anh là vì biết được tin tức của cô nên mới đến đây!

“Cứ đi theo tự nhiên thôi. Nếu cô ta muốn tôi giúp thì tôi sẽ giúp!”

Dương Trình nói xong liền nâng ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng anh dấy lên một sự nghi ngờ với chính bản thân mình. Chính anh cũng không biết anh đối với cô là loại tình cảm nào… là tình yêu hay chỉ là sự cảm nắng nhất thời.

Ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt đi, băng ca được đẩy ra khỏi cùng Kha Nguyệt đang bất động nằm bên trên khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi.

Dương Trình vội vàng tiến đến bên cạnh cô, giọng nói vang lên không có chút cảm xúc nào nhưng ẩn bên trong lại là sự lo lắng không ai nhìn thấy được: “Cô ta như thế nào rồi?”

Vị bác sĩ kia nheo ánh mắt già nua lại nhìn Dương Trình mấy giây, thở dài một tiếng rồi mới trả lời câu hỏi của anh.

“Hiện tại tạm thời không có vấn đề nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Đầu của bệnh nhân bị va chạm mạnh dẫn đến bị tích tụ máu bầm, biến chứng phía sau vẫn không thể nói chắc được.”

Cả hai người nghe ông nói xong liền thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, cũng may là không sao, không nghiệm trọng!

Thiển Hi và John có trách nhiệm đưa Lưu Niệm Lâm đến đồn cảnh sát, khai báo chi tiết tình hình xong liền tức tốc chạy đến bệnh viện quốc tế Moment, nơi Kha Nguyệt đang được chữa trị.

Nhìn Kha Nguyệt an ổn nằm trên giường bệnh, Thiển Hi tuy lo lắng nhưng cũng cảm thấy may mắn. Cô lập tức nâng ánh mắt biết ơn nhìn về phía Dương Trình, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn mọi ngày rất nhiều.

“Cảm ơn anh. Mặc dù chúng tôi tính toán rất kỹ lưỡng nhưng trước sau vẫn có sơ suất. Cũng may có anh giúp đỡ, cảm ơn."

Dương Trình gật đầu xem như chấp nhận lời cảm ơn của cô, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Kha Nguyệt đang nằm trên giường.

"Cô ta liệu có di chứng gì không?"

"Cũng không chắc, phải chờ Nguyệt Nguyệt tỉnh lại mới biết được."

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi." - Dương Trình vẫn như cũ không thay đổi gì, cũng vẫn là cách trả lời nhạt nhẽo như bát nước ốc ngoài chợ.

Kha Nguyệt hôn mê tận hai ngày sau vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, tình trạng của cô tuy không nguy hiểm nhưng vẫn khiến người khác lo lắng không thôi.

Sức khỏe của Lưu Phàn Thanh sau thời gian chăm sóc cũng không còn đáng ngại nữa, hiện tại đã có thể xuống giường đi lại thoải mái trong nhà.

Không gian yên lặng của căn biệt thự bị tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ vang lên đánh vỡ. Chỉ thấy bà ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc một chiếc váy dài ngang đầu gối màu xanh ngọc bích, cổ áo được may bo tròn theo kiểu sườn xám cổ xưa, khuôn mặt bà ta tự như Lưu Niệm Lâm đến năm mươi phần trăm.

Nhìn thấy Lưu Phàn Thanh đang nhàn nhã vừa ngồi uống trà vừa nói chuyện, cơn tức giận trong lòng bà ta càng tăng lên, âm độ của giọng nói cũng tăng cao như muốn bộc phát cảm xúc của bản thân.

“Lưu Phàn Thanh, ông trơ mắt nhìn một người ngoài đối xử với con gái ruột mình như vậy sao? Niệm Lâm dù sao cũng là con gái ruột của tôi và ông, ông không thương nó thì cũng phải nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng của chúng ta chứ!”

Lưu Phàn Thanh nhìn thấy người đến là Hứa Phân thì cũng hiểu được mục đích của bà khi tới nơi này. Nhưng ông không muốn chất chứa trong nhà mình những con người có mưu mô, đến cả người nhà cũng không tha.

“Bà về đi, chuyện của Niệm Lâm cứ để tòa phán xét. Lưu gia không bao che cho những người phạm pháp.”

Hứa Phân là mẹ của Lưu Niệm Lâm, nhìn thấy con mình bị nhốt vào tù, làm sao có thể yên lặng chờ đợi được. Cuối cùng tìm đủ mọi cách mới có thể tìm ra nơi này, nhưng đổi lại bà nhận được câu nói ‘để tòa phán xét’ vô tình của ông. Ông ta có còn xem con gái bà là một thành viên của Lưu gia hay không?

“Lưu Phàn Thanh, ông tình nguyện bảo vệ một đứa ất ơ ngoài đường, còn con gái ruột sinh ra từ máu mủ của ông thì lại bỏ mặc. Ông có còn là con người không, hả?”

“Nguyệt Nguyệt không phải là một đứa ất ơ ngoài đường! Bà ăn nói cho cẩn thận, nó là con gái của tôi, là con gái của tôi và Lâm Lan!”

Hứa Phân nghe ông nhắc đến ‘Lâm Lan’ thì càng tức giận đến mắt cũng trừng lớn, giọng nói vang lên cũng cao vút: “Lâm Lan? Ông nói nó là con gái của Lâm Lan? Ông đang đùa với tôi đúng không?”

Một tiếng thở dài phát ra từ miệng của Lưu Phàn Thanh, ông biết cũng chẳng thể giấu được nữa, chi bằng nói một lần cho hết đi.

“Đúng, nó là con gái của Lâm Lan. Nếu không vì cuộc hôn nhân với bà, mẹ con họ cũng chẳng phải lưu lạc đến một nơi xa như vậy. Vì bà, mẹ con Nguyệt Nguyệt phải chịu bao nhiêu khổ đau, bà có biết không?”

“Đau khổ? Họ đau khổ bằng tôi không, ở với một người không yêu mình, nhưng vì con, vì gia đình này, tôi chấp nhận. Còn ông, ông vì con gái của con đàn bà đó, trơ mắt nhìn con gái của tôi phải ngồi tù! Vì sao? Vì sao ông chưa một lần đặt tôi vào tim, chẳng lẽ bấy nhiêu thời gian, đến một chút tình cảm với tôi, ông cũng không có hay sao?”

Lưu Phàn Thanh không muốn cãi tay đôi với bà nữa nên chỉ chậm rãi đứng dậy, vừa xoay người bước đi vừa nhỏ giọng nói với bà: “Mọi chuyện đều do hôn nhân thương mại mà ra. Hứa Phân, tôi không muốn mang những chuyện mất mặt từ xưa cũ để so đo với bà. John, tiễn khách đi!”

John nghe phân phó của Lưu Phàn Thanh, lập tức hướng về phía Hứa Phân làm một động tác mời, không cần nói nhiều cũng hiểu được bọn họ muốn ‘tiễn khách’ một cách thẳng thừng.

Hứa Phân hiểu được lần này dù bà có cố gắng tranh cãi thì cũng không nhận được sự đồng tình của ông, cho nên bà rời đi, mọi chuyện bà sẽ giải quyết theo cách của bà!

Một ngày nữa lại trôi qua, Kha Nguyệt vẫn an tĩnh nằm trên giường bệnh, không một chút thay đổi nào. Điều này khiến cho Dương Trình cũng nửa tin nửa ngờ, trong lòng cũng nổi lên một mối nguy hiểm không thể nói thành lời.

“Tại sao đến bây giờ cô ta vẫn chưa tỉnh lại?”

Vị bác sĩ đứng ra cấp cứu cho Kha Nguyệt bị khí thế của Dương Trình ép đến sợ hãi, chỉ có thể ấp a ấp úng trả lời nhưng cũng không thành công. Cuối cùng phải hít một hơi thật sâu, dùng hết sức bình sinh mới nói thành một câu hoàn chỉnh.

“Chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức để chữa trị. Bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là không rõ nguyên nhân về việc hôn mê sâu như vậy.”

Dương Trình nghe anh ta nói xong càng tức giận hơn: ‘Cố gắng hết sức? Cố gắng của các người là bắt người nhà bệnh nhân chờ đợi, định chờ như vậy đến bao giờ?”

“Chuyện này… chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Anh yên tâm, yên tâm.”

Dương Trình vừa định lớn tiếng mắng người thì lập tức bị Đoàn Quang ngăn lại, vội vàng lôi ra khỏi phòng bệnh.

Thấy bọn họ đã đi được một khoảng đủ xa, Đoàn Quang mới nhỏ giọng giải thích: “Lão đại của tôi, anh không thể bình tĩnh một chút à? Đây là Đức, là Đức! Không phải ở nhà của chúng ta, không thể muốn làm gì thì làm được!”

“Nhưng tại sao lâu như vậy rồi vẫn chưa tỉnh? Ít nhất bọn họ cũng phải kiểm tra tổng quát một lần để tìm nguyên nhân bệnh chứ?”

Đoàn Quang nghe câu nói đó liền muốn đánh thật mạnh vào đầu anh một cái, đây phải gọi là ‘quan tâm quá ắt sẽ loạn’ trong truyền thuyết!

“Lão đại à lão đại, anh đây được gọi là ‘quan tâm ắt loạn’ đó! Tỉnh hay không tỉnh còn tùy thuộc vào thể trạng tiêu hóa thuốc mê của bệnh nhân nữa đó, trời ạ.”

“...” - Dương Trình nghe Đoàn Quang nói xong liền chậm chạp tiêu hóa mớ thông tin mới vừa được anh phổ cập, trong lòng cũng có một tia không dám chắc len lỏi vào bên trong.

Dương Trình và Đoàn Quang vừa rời khỏi thì đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền của Kha Nguyệt bỗng nhiên mở ra, bên trong đó không hề có một sự mơ màng nào mà vô cùng tỉnh táo.

Ánh mắt Kha Nguyệt hướng về phía vị bác sĩ kia, giọng nói nhàn nhạt không có một tia cảm xúc nào vâng lên dọa cho anh ta hoảng hồn một phen.

“Tôi biết rõ bệnh tình của mình. Anh nói đi, tôi còn sống được bao lâu nữa?”