Nhà Có Bé Ngoan

Chương 13



Văn Chu Nghiêu ôm cậu về phòng mình. Bây giờ ở đây có không ít đồ đạc của Lâm Du, từ quần áo nón nảy đến đồ dùng cá nhân, với Văn Chu Nghiêu cậu chưa từng có thứ gọi là giới hạn nên có giữa người với người.

"Sao lại khóc?" Văn Chu Nghiêu bỏ cậu xuống rồi mới hỏi được câu này.

Hiện tại Lâm Du đã thoát ra khỏi cảm xúc ban đầu, cậu hỏi anh mình: "Có phải anh cũng biết chuyện bố em định đưa em từ lâu rồi không?"

"Phải." Văn Chu Nghiêu gật đầu.

Lâm Du ngồi trên mép giường cúi đầu im lặng.

Văn Chu Nghiêu nhìn cậu một lúc, "Chỉ vì thế thôi sao?"

"Ừm." Lâm Du đáp mà không ngẩng đầu.

Văn Chu Nghiêu: "Nói thật nào."

Dù đã lớn đến thế này, Văn Chu Nghiêu cũng chẳng đếm được mấy lần cậu khóc to, bị người ta chọc ghẹo sắp phải chia bố cho người khác không khóc, đi học một mình không khóc, bị đám du côn cắc ké đánh trật tay vì hai anh em Lâm Thước cũng không khóc, cả khi bị đánh nát cả lưng vì phạm lỗi cũng chưa từng thế này.

Những lúc giả vờ giả vịt ăn vạ làm nũng không tính.

Văn Chu Nghiêu chưa từng gặp đứa nhỏ nào ít khóc như cậu.

Lâm Du ngẩng lên nhìn Văn Chu Nghiêu rồi quay đi tránh ánh mắt anh mình, lấp liếm: "Em sợ bố mẹ không cần em nữa."

"Em biết là không thể nào mà." Từ đầu Văn Chu Nghiêu đã biết khi cậu biết tin chắc chắn sẽ không chịu, nhưng khóc một trận không một điềm báo rồi bây giờ lại "Em có tâm sự, nhưng em không nói ra đâu" thế này là điều Văn Chu Nghiêu không hề đoán trước được.

Anh thở dài đi tới trước mặt Lâm Du.

"Ngẩng đầu." Văn Chu Nghiêu bảo.

Lâm Du liền ngẩng lên nhìn anh.

Văn Chu Nghiêu đưa tay chạm nhẹ vào mi mắt hơi sưng của cậu, lên tiếng: "Nơi ông chú sống cách đây không xa lắm, đạp xe một tiếng là tới rồi. Khung cảnh xung quanh cũng không tệ, ngôi chùa cạnh đó cũng vắng khách đến viếng. Tối đa hai tháng, vào năm học thì em không cần phải ở bên đó mỗi ngày."

Nói đến đây Văn Chu Nghiêu còn thêm một câu: "Anh có thời gian sẽ đến thăm em.".

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

Lâm Du hơi sững sờ.

"Anh đến đó rồi à?" Cậu hỏi.

Văn Chu Nghiêu ừm một tiếng, bỏ tay xuống, nói theo hướng giảm nhẹ nhất: "Là rừng thiêng nước độc thật thì chú Lâm cũng không nỡ để em đi, không biết bao nhiêu người muốn đến chỗ ông chú bái sư học nghề mà ông ấy không nhận ai cả. Chắc chú Lâm cũng mất không ít công sức. Chú ấy hy vọng em học thành tài."

Lâm Du biết ý định của Lâm Bách Tòng.

Cậu chỉ không ngờ Văn Chu Nghiêu còn đặc biệt đi tiền trạm trước.

Bỗng dưng cậu hơi tò mò, liền hỏi: "Anh, nếu lúc ấy anh đến nơi thấy chỗ đó không ổn chút nào thì anh sẽ làm sao?"

Văn Chu Nghiêu nghe hỏi thì hơi nhướng mày

Rồi anh nói: "Có vậy thì em cũng phải đi."

Mặt Lâm Du đông cứng vài giây, môi giật giật.

Quả nhiên rất thiết diện vô tư.

Nhưng Lâm Du ngẫm lại vẫn thấy chuyện này không ổn. Mấy năm nay cậu chưa từng thật sự đi xa khỏi ngôi nhà này, tuy vẫn ở trong thành phố Kiến Kinh, nhưng tận hai tháng ròng, cứ nghĩ tới là Lâm Du lại thấy thấp thỏm.

Tuy mấy năm nay Lâm Du học tập rất khắc khổ cần cù, cũng xem như hướng cho hai anh em Lâm Thước đi đúng đường.

Nhưng dù sao tuổi bà nội cũng cao rồi, dù Lâm Du mong bà không phải lo lắng nhiều dường nào thì thời gian vẫn vô tình mang đi quá nhiều thứ. Chuyện phía nhà họ Thịnh Giang Nam để lại quá nhiều vấn đề ảnh hưởng lâu dài. Mấy năm nay chuyện yêu đương của cô út Mạn Xu không có động thái mới nào, đến nay Lâm Du vẫn chưa thấy được bóng dáng tên đàn ông khốn khiếp kiếp trước.

Quá nhiều vấn đề, cậu không thể rời đi được.

"Anh." Lâm Du vội ngẩng lên đưa tay kéo eo anh cậu, cậu ngửa đầu mở to đôi mắt đen bóng gọi: "Anh ơi."

Tới lúc này thì không cần mặt mũi gì nữa hết.

"Chuyện gì?" Văn Chu Nghiêu cúi đầu hỏi cậu.

Lâm Du nói thẳng: "Em không muốn đi."

"Cho nên?"

Lâm Du mím môi, nói trong khó nhọc: "Anh nói với bố em có được không?"

Lâm Du đã được cảm nhận sâu sắc rằng trẻ con thì không có nhân quyền. Văn Chu Nghiêu lại khác, anh đã lên cấp ba rồi, Lâm Bách Tòng gần như đối xử với anh như người gần trưởng thành, trong mọi chuyện đều giữ thái độ bàn bạc trao đổi.

Anh ấy nói sẽ có tác dụng hơn mình.

Văn Chu Nghiêu véo cằm cậu, trần thuật sự thật: "Bản thân em cũng biết mà, chuyện này không thể thương lượng lại được."

Lâm Du cụp hàng mi xuống, cậu biết, chỉ là cậu... vẫn ôm tâm lý may mắn mà thôi.

"Lâm Du." Văn Chu Nghiêu lại gọi tên cậu, ánh mắt anh có chút gì rất phức tạp, anh hỏi cậu: "Rốt cuộc em đang lo lắng chuyện gì?"

Lâm Du lầm bầm: "Phải lo lắng nhiều chuyện lắm."

Văn Chu Nghiêu bật cười khẽ.

"Anh không cảm thấy chuyến đi này của em là chuyện xấu." Văn Chu Nghiêu bỏ bàn tay đang hành động ấu trĩ của Lâm Du ra khỏi eo mình, quay lưng tới tủ lấy quần áo Lâm Du tự ném vào trong đó ra bảo cậu thay rồi mới nói: "Em căng thẳng quá rồi, tuy mọi người đều không biết sao em luôn thế này, nhưng chuyện nhất định sẽ không tệ như những gì em lo lắng, được không?"

Văn Chu Nghiêu rất ít khi dỗ dành cậu, càng không cần nói đến thái độ và cách nói dịu dàng thế này.

Không biết tại sao Lâm Du lại thỏa hiệp.

Cậu bị Văn Chu Nghiêu thuyết phục rồi.

Cậu đi.

Đến tối Lâm Bách Tòng đặc biệt nhắc đến chuyện này trên bàn ăn.

Mọi người trong nhà đều đủ mặt, bà cụ thì không bằng lòng cho Lâm Du đi lắm, cả buổi tối cứ nhắc mãi con người Lâm Lập Dị không ổn không được như nào như nào, cuối cùng nói: "Tiểu Du ở nhà có gì không tốt đâu, cái ông già đó vừa cứng vừa thối cứ như mấy tảng đá trong hố xí, lỡ ông ấy đánh Tiểu Du thì sao? Tới lúc đó chẳng có ai bên cạnh để giúp bé ngoan của tôi."

"Mẹ, coi kìa mẹ nói đi đâu vậy." Lâm Bách Tòng rất bất đắc dĩ, chú gắp thức ăn cho bà cụ rồi nói: "Thằng nhóc này bị mẹ và người trong nhà chiều hư rồi nên mới dám làm ra chuyện tày trời như đắc tội với nhà họ Thịnh, cho ra ngoài để được dạy dỗ chút cũng tốt mà."

"Nó hư gì mà cần dạy dỗ?" Bà cụ không hài lòng, chỉ vào Lâm Bách Tòng mắng: "Cái người làm bố như anh lại máu lạnh nhất."

Lâm Du cười nhìn bà cụ bênh vực mình.

Nhưng dù thế nào thì chuyện đi học tập đã là đinh đóng cột rồi.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng không thể nói là vui vẻ được, sau đó mọi người còn nhắc đến chuyện chú ba Lâm Chính Quân sắp về, đến đây bầu không khí mới dịu xuống.

Lâm Bách Tòng nói: "Mấy năm nay chú ấy cứ lênh đênh trên biển suốt, mấy hôm trước mới gửi thư về, chắc sắp về tới rồi. Trong thư còn nói lần này về là sẽ không ra biển nữa."

Mắt bà cụ đỏ ửng lên, làm con cháu ngồi đầy cả bàn cuống cuồng an ủi.

Ra biển vốn rất nguy hiểm, quanh năm suốt tháng không liên lạc được với gia đình.

Mọi người trong phòng đều biết bà cụ sợ một ngày nào đó chú ba sẽ chết bên ngoài, rồi đến một người đưa tin về cũng không có.

Lâm Du rất nhớ mong chú ba, chú tư dù ở nước ngoài thì lễ tết vẫn gặp mặt được.

Chỉ mình chú ba, suốt mấy năm nay Lâm Du chưa được gặp.

Kiếp trước cuối cùng chỉ còn lại những dòng thư đến vội, cho tới ngày sau cùng Lâm Du cũng không biết tình hình chú ba ra sao. Kiếp này lại ở hai bên bờ đại dương, đến nay mới có tin báo về.

"Khi nào chú về ạ?" Lâm Du hỏi, "Sẽ không trùng hợp ngay lúc con đi chứ?"

"Còn lâu lắm, mấy tháng nữa cơ, lúc đó con đã lên cấp hai rồi." Lâm Bách Tòng hỏi Lâm Du: "Con còn nhớ chú ba trông thế nào không?"

Dương Hoài Ngọc nói: "Làm sao con nhớ được, lúc Chính Quân rời nhà nó còn chưa được năm tuổi."

"Con biết mà." Lâm Du nói, "Trong phòng bà nội có hình của chú ba, trong tất cả các chú, bao gồm cả bố con, chú ba đẹp trai nhất."

Bà cụ bật cười, gõ vào cậu, "Câu này phải để chú ba con nghe thấy, thể nào nó cũng vui."

"Đúng rồi, Chu Nghiêu chắc còn nhớ chứ hả." Lâm Bách Tòng chuyển hướng sao Văn Chu Nghiêu, "Ba con vào nam ra bắc kiến thức uyên bác, lúc đó chú ba con bị nhốt trong nhà không được đi đâu, ngày nào cũng canh ba con để hỏi thăm chuyện bên ngoài. Lúc đó nó cũng thích con lắm, trong thư còn hỏi thăm con mấy lần. Trước đây nó hay nói con còn nhỏ mà không cởi mở như ba con chút nào, cứ nghiêm mặt tối ngày nên hay chọc ghẹo con lắm."

Văn Chu Nghiêu đặt đôi đũa trong tay xuống, cười nói: "Dạ, con có nhớ, mấy năm trước còn nhận được thư riêng của chú ấy."

Thật ra nhà họ Lâm không hề tránh nhắc tới vợ chồng nhà họ Văn trước mặt Văn Chu Nghiêu.

Có lẽ cũng chính vì sự thản nhiên đó, nên mới khiến sự mất mát ấy trở thành một khiếm khuyết chứ không phải khổ sở trong lòng Văn Chu Nghiêu.

Nhưng Lâm Du thì đã ngây người vì những chuyện về chú ba.

Chi tiết khi còn nhỏ chắc chắn cậu không biết rồi.

"Nhưng sao em chưa từng nghe anh nói?" Lâm Du ngạc nhiên hỏi Văn Chu Nghiêu.

Văn Chu Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, Lâm Bách Tòng tiếp lời: "Cả ngày ngoài ăn với ngủ ra con còn biết gì nữa đâu? À, con còn biết gây chuyện nữa."

Lâm Du biết ngay bố già còn bực mình với cậu.

Chuyện con dấu cậu xử lý hơi tệ, nhưng cũng hết cách rồi mà.

Không giải thích được cũng đâu phải tại cậu hoàn toàn.

Lâm Du và cơm, "Bỏ đi, con biết mình được nhặt về nuôi mà."

"Oắt con." Dương Hoài Ngọc trêu cậu: "Ai mới khóc nhè trước lúc ăn cơm ấy nhỉ? Tâm trạng con thay đổi nhanh thế."

Chú ba sắp về làm Lâm Du thấy nhẹ lòng hơn nhiều, đám mây đen che phủ vì sắp phải xa nhà tan bớt. Cậu đột nhiên quay sang nói với Văn Chu Nghiêu bên cạnh: "Anh, em là em của anh đúng không?"

"Em thấy sao?" Văn Chu Nghiêu chưa từng nói xuôi theo ý cậu.

"Phải mà." Lâm Du khẳng định rồi nói: "Cho nên chắc chắn anh sẽ không vì yêu đương mà quên đi em trai đúng không? Em sống bên ngoài một thân một mình tội nghiệp lắm, anh nói có thời gian sẽ đến thăm em, anh nói phải giữ lời đó."

Cậu chỉ nói nhỏ vào tai Văn Chu Nghiêu, không biết sao lại bị thím hai đang vào bếp lấy thêm thức ăn nghe thấy.

Tật nói chuyện oang oang của Từ Tuệ được phát huy rất nhuần nhuyễn, cô ngạc nhiên tròn mắt nói: "Yêu đương rồi à? Ai yêu vậy? Anh cả con hả Tiểu Du?"

Văn Chu Nghiêu thấy cả bàn người đang cùng quay sang nhìn mình, rồi nhìn lại nhóc con đang ngửa mặt nhìn trời im lặng giả chết bên cạnh.

Anh bình thản lên tiếp đáp: "Không có đâu ạ, thím hai nghe nhầm rồi."

"Không thể nào, rõ ràng thím mới nghe Tiểu Du nói mà." Từ Tuệ nhấn mạnh.

Lâm Thước luôn không thèm tham gia vào các cuộc đối thoại của người lớn đã ăn xong và rời bàn rồi. Cậu chàng đang tuổi phản nghịch, thời kỳ dở hơi mà lúc nào cũng nghĩ bà mẹ cả thế giới đều ngu dốt, nghe mẹ mình nhắc đến Văn Chu Nghiêu lập tức đảo mắt trắng dã ra, nói: "Mấy đứa con gái trong trường ấy hả, đời nào lọt được vào mắt anh cả."

"Đứa gì mà đứa, nói chuyện cho có giáo dục một tí đi chứ?" Lâm Trường Xuân lập tức tát đầu cậu chàng.

Lâm Thước xoa xoa cái đầu đinh tròn vo mới cắt, kéo em trai Lâm Hạo cãi bướng: "Con có nói sai gì đâu? Lâm Du cứ như trẻ bại não, suy nghĩ chẳng khi nào giống người thường mà cả nhà lúc nào cũng thấy nó đúng. Mọi người hỏi Lâm Hạo, hỏi bất kỳ ai khác thử xem, ai cũng biết không thể có chuyện anh cả yêu đương."

"Tại sao?" Lâm Du ngạc nhiên, thậm chí còn bỏ qua không tính toán Lâm Thước có đang mắng đầu óc cậu có vấn đề không.

Anh cậu không đủ ưu tú sao? Các cô gái trong trường không đủ trẻ trung xinh đẹp à?

Đang thời kỳ rộng mở nhất, lần trước mắt cậu bị mờ à?

Mắt Lâm Thước đảo hết thấy được tròng đen luôn rồi, cậu chàng nói: "Anh cả mà yêu đương thì còn chỗ cho em quấn lấy anh ấy chắc."

"Đúng đúng." Dương Hoài Ngọc hùa theo, "Cô nào mà chịu nổi cái thói nhõng nhẽo đeo anh như sam của con."

Lâm Du tự dưng thành tảng đá ngáng chân trên con đường anh mình yêu đương: "..."

Cậu... cũng đâu có... nhõng nhẽo đeo anh mấy... đúng không?

Lâm Bách Tòng nói với Văn Chu Nghiêu với thái độ rất tân tiến: "Yêu đương ấy à, giờ mấy đứa còn nhỏ, tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến học hành. Sau này vẫn có thể từ từ tiến tới, với con thì chú yên tâm."

Văn Chu Nghiêu gật đầu, "Con biết mà chú Lâm, con có chừng mực."

Lâm Du lập tức nổi tính tò mò, cậu hỏi chú: "Vậy chừng nào con lớn bằng anh cũng được ạ?"

Lâm Bách Tòng bình thản liếc nhìn cậu, "Con mà dám yêu sớm, bố đánh gãy chân."

Lâm Du bị tiêu chuẩn kép của bố già làm hóa đá.

Rồi cậu nghĩ, cả đời này của con sẽ không yêu đương lẫn không kết hôn, số phận đã định bố không có cơ hội đó đâu.