Nhà Có Bé Ngoan

Chương 50



Hơn mười giờ tối cả đám sinh viên say khướt mới quyết định giải tán. Lâm Du còn đỡ, ngoài hai ly đầu tiên ra thì sau đó gần như không uống nữa, cho nên cuối cùng cậu còn phụ Văn Chu Nghiêu đỡ các bạn cùng phòng lên lầu.

Tửu lượng của Mã Đằng thấp nhất, vừa nằm xuống một cái là bất tỉnh nhân sự.

Chu Húc Tân và Từ Thiệu Huy thì đỡ hơn, chỉ ngơ ngẩn, miễn cưỡng còn ý thức.

Lâm Du tiện tay kéo cái chăn đắp lên bụng Mã Đằng. Cậu thở phào rồi nói: "Tửu lượng ai cũng tệ mà cứ đòi phân cao thấp cho được."

"Đây là danh dự của người đàn ông." Chu Húc Tân cố dựng đầu lên choàng vai khoác cổ với Từ Thiệu Huy, nói: "Làm sao chịu thua được."

Từ Thiệu Huy giơ tay ra hùa theo, xem như có chút lương tâm.

Chu Húc Tân tông cho cái ghế trượt dài trên sàn kêu ầm ĩ, suýt chút ngồi bệt xuống đất, cuối cùng cố gắng lắm mới ngồi vững được, "Tới giờ tao vẫn nhớ hồi năm hai có uống say, lúc dậy ngoài mày ra cả ba thằng tao đều nằm ra đất cả đêm."

Văn Chu Nghiêu đi ra mở cửa ban công cho bớt mùi rượu, thờ ơ đáp: "Giờ bọn mày muốn ngủ vậy nữa tao cũng không ý kiến gì đâu."

Từ Thiệu Huy chống tay lên bàn quay sang nói với Lâm Du: "Em trai, thấy chưa, anh của em là cái loại không ra gì chút nào."

"Uống nước không anh?" Lâm Du cầm ấm nước lên, ngó lơ hai con ma men đã say mèm vẫn không quên tố cáo anh mình, định đi nấu ấm nước nóng.

"Cứ kệ bọn nó." Văn Chu Nghiêu đưa tay cầm lấy ấm nước trong tay Lâm Du.

Tiện tay anh đặt luôn xuống chiếc bàn ngay cạnh rồi xách ba lô trên giường lên, nói với Chu Húc Tân và Từ Thiệu Huy: "Muốn uống nước thì tự đi mà nấu, trong tủ có thuốc giải rượu đó, nhớ cho Mã Đằng uống nữa."

Chu Húc Tân thấy anh thế thì tỉnh lại được mấy phần, hỏi: "Giờ này mày còn đi đâu nữa hả?"

Văn Chu Nghiêu ừm một tiếng rồi ra hiệu bảo Lâm Du theo cùng.

"Ủa khoan, Lão Văn." Chu Húc Tân gọi anh lại, nhìn đồng hồ rồi nói: "Hơn mười một giờ rồi đó."

Văn Chu Nghiêu ôm vai Lâm Du, vừa mở cửa vừa nói: "Em tao đi đường xa, tối nay phải nghỉ ngơi tử tế, bọn mày uống tới mức này, nửa đêm quậy lên làm sao nó ngủ được. Còn nữa, đừng có khóa cửa, sáu giờ sáng mai tao về."

Thật ra Lâm Du cũng không quá quan trọng chuyện này, cậu nhìn anh nói: "Sáu giờ sớm lắm, đi đi về về vậy rồi sao anh nghỉ ngơi được? Em không sao đâu."

Văn Chu Nghiêu bóp cánh tay cậu, không cho ý kiến.

"Sẵn tiện mai anh mang hành lý của em qua đây luôn, lúc tới khu nam cũng tiện hơn."

Lâm Du biết không nói lại anh nên dứt khoát không phản bác nữa.

Ra khỏi trường, khi đã lên xe Lâm Du báo địa chỉ. Tài xế lẳng lặng lái xe, hai người ngồi ở ghế sau cũng không nói gì, cả bầu không khí xung quanh cũng rơi vào khoảng lặng yên.

Ngoài cửa sổ xe đèn màu rực rỡ, bóng cây và quầng sáng lướt vun vút qua mắt.

Mùi hương thoang thoảng từ Văn Chu Nghiêu tràn vào mũi Lâm Du, cảm giác thật vững vàng tựa như cây non đang bén rễ.

"Anh." Lâm Du gọi anh mà vẫn nhìn ra cửa sổ, chấm dứt bầu không khí lặng thinh, rồi lại tựa đầu vào cửa hướng mắt về phía anh: "Trước đây mãi không có cơ hội hỏi, mấy năm nay anh thế nào?"

Từ khi Lâm Du tìm đến trường học tìm anh, xung quanh cứ liên tục có người này người kia xuất hiện.

Mãi đến hiện tại mới được ngồi cạnh nhau riêng tư thế này.

Văn Chu Nghiêu tựa vào lưng ghế nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, gật đầu rồi đáp: "Rất tốt."

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Du thôi nhìn anh, "Có không tốt thì anh cũng có bao giờ nói với em đâu."

Văn Chu Nghiêu nhìn nhìn cậu rồi bỗng dưng lên tiếng: "Ngồi gần lại đây một chút."

"Chi ạ?"

Miệng hỏi mà người đã dịch về phía Văn Chu Nghiêu rồi.

Văn Chu Nghiêu vòng tay qua cổ Lâm Du, kéo cậu vào gần hơn. Khi cậu còn chưa hiểu mô tê gì, Văn Chu Nghiêu cầm chiếc áo khoác cạnh đó giũ ra rồi gói kín cậu lại, còn chỉnh sửa cho ngay ngắn mới nói: "Buổi tối lạnh."

"Thật ra cũng không lạnh lắm." Lâm Du nói.

Văn Chu Nghiêu: "Biên độ nhiệt ngày đêm ở Cừ Châu rất lớn, lần sau đến nhớ nói trước với anh, có chuẩn bị thì sẽ không phải dẫn em ra ngoài lúc nửa đêm thế này."

Gần nửa bên cơ thể Lâm Du nép vào ngực Văn Chu Nghiêu, nghe anh nói. Cậu nhắm mắt lại, thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác căng nhức khó lòng miêu tả.

"Anh." Lâm Du ngả vào vai anh, chậm rãi lên tiếng: "Em lớn rồi."

Lớn đến có thể chống đỡ cả Ý Linh Lung, cả nhà họ Lâm.

Trưởng thành độc lập giữa cuộc đời, cũng có thể bước đi rất vững vàng rất ngạo nghễ.

Văn Chu Nghiêu xoa ót cậu nói: "Anh biết."

Khi thấy Lâm Du đột nhiên xuất hiện trước tòa nhà ký túc xá không một lời báo trước là Văn Chu Nghiêu đã biết. Thiếu niên đã không còn nét thiếu niên ngây ngô, đủ lông đủ cánh.

Người cười chúc anh thuận buồm xuôi gió trước cửa Ý Linh Lung mấy năm trước đã bước đi rất vững chãi và nhanh chóng.

Cậu trưởng thành trở thành một người rất rất tốt đúng như dự liệu.

Văn Chu Nghiêu không phải dạng người thích đặt hết cảm xúc lên môi, thời niên thiếu không còn cha mẹ, những trải nghiệm có liên quan mật thiết với nhà họ Văn mấy năm nay càng khiến tính cách anh thêm trầm lắng kín đáo.

Từ nhỏ anh đã chứng kiến hết những ưu tư của bé con đằng sau tất cả sự yêu chiều. Mỗi một người trong nhà họ Lâm đều biết đến lời dự đoán của sư ông, âu sầu lo nghĩ, những lời này chưa từng thoát ly Lâm Du.

Chỉ là do mấy năm nay cậu quá thành công, ném lo lắng của mọi người xung quanh lại rất xa sau lưng.

Dùng hành động để chứng minh cậu có thể.

Từ muôn dặm xa xôi, Văn Chu Nghiêu biết hết mọi sự quyết đoán tiến tới, không chừa đường lui, dốc hết sức lực của cậu. Chỉ là anh chưa từng bình luận, không làm phiền, cũng không chủ động bước tới.

Vì anh biết nhất định vào một ngày nào đó, sẽ đến thời khắc bé con tự muốn dừng lại.

Bỏ qua tất cả, với mặt này, Văn Chu Nghiêu luôn thấy đau lòng.

Khi cậu xuất hiện với không một điềm báo, ngay cả người điềm tĩnh như anh cũng từng mấy lần thấy khó mà hô hấp.

"Ở chỗ anh, không muốn lớn lên cũng được mà." Văn Chu Nghiêu nói.

Lâm Du lầu bầu: "Anh chỉ nói vậy thôi, anh cứ hay hỏi Lâm Du, em có biết em bao nhiêu tuổi rồi không còn gì?"

Lâm Du cố ý bắt chước giọng Văn Chu Nghiêu lúc dạy dỗ cậu.

Văn Chu Nghiêu cười thành tiếng: "Vẫn ghim đấy à? Mười tám, anh nhớ mà."

Hai người nép sát vào nhau ở hàng ghế sau, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt ngập ngừng muốn nói của tài xế. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn Lâm Du đã đặt lúc chiều.

Lâm Du choàng áo bước xuống xe rồi dẫn Văn Chu Nghiêu vào khách sạn.

Phòng cậu đặt trên tầng cao, vào đêm có thể thấy được cảnh đêm của nửa thành phố Cừ Châu. Những năm gần đây cao ốc dần mọc lên san sát trong các thành thị. Quen nhìn khung cảnh ấy, khi đến nơi vắng người có thể phóng tầm mắt nhìn ra xa như Cừ Châu thấy thật mênh mông tít tắp.

"Em thích nơi này." Lâm Du đứng cạnh cửa sổ quay đầu nói với Văn Chu Nghiêu.

Văn Chu Nghiêu bỏ ba lô xuống ghế, đứng thẳng lên đi tới cạnh cửa sổ ngắm cảnh, rồi anh nói: "Cũng không tệ, nhưng Cừ Châu không phải nơi phù hợp để an cư, Kiến Kinh hợp ở lâu dài hơn."

Lâm Du quay lại, dựa vào cửa sổ kính nhìn Văn Chu Nghiêu thu dọn hành lý, cậu hỏi: "Anh thì sao? Tốt nghiệp xong định sao nữa? Ở lại đây, hay là... đến Tây Xuyên?"

Từ đầu tới cuối Lâm Du không hề đưa Kiến Kinh vào danh sách lựa chọn.

Vì dù là kiếp trước hay bây giờ, con đường mà Văn Chu Nghiêu lựa chọn đều chứng minh Kiến Kinh không hề phù hợp với anh của hiện tại.

Văn Chu Nghiêu bỏ chiếc áo sơ mi Lâm Du thay ra lúc chiều vào ba lô rồi nói: "Đều không phải, anh đi Đôn Châu."

"Đôn Châu?" Lâm Du đứng bật dậy từ cửa sổ, nhíu mày: "Sao lại đến đó?"

Đôn Châu trong ấn tượng của Lâm Du là danh từ đại diện cho bạo loạn và thiếu an toàn. Ba năm trước lúc vừa mở chi nhánh cậu có đến đó một chuyến, đúng lúc xảy ra một vụ trọng án cướp bóc tại địa phương. Khi đó một nhân viên trong cửa hàng còn bị thương, từ đó Lâm Du bỏ hoàn toàn ý định phát triển chi nhánh ở đó.

Lâm Du rất nóng ruột, không chờ Văn Chu Nghiêu nói thêm cậu đã chạy tới cạnh anh khuyên: "Không đi không được hả anh? Em nghe nói trước đây đại đa số người tốt nghiệp đại học K đều ở lại Cừ Châu. Nếu anh thấy không hợp thì Tây Xuyên cũng là lựa chọn tốt mà. Tất cả mạng lưới quan hệ của nhà họ Văn đều nằm bên đó, dù anh muốn có thành tích tự lực thì cũng có thể bắt đầu từ tầng cơ sở mà, đâu nhất thiết phải tới nơi như Đôn Châu chứ."

Cậu biết ngay mà, sẽ luôn có trắc trở xảy đến.

Thứ lấy được bằng súng thép đạn chì phải tích lũy từ máu tươi và mồ hôi.

Kiếp trước khi bắt đầu anh không có sự hỗ trợ của nhà họ Văn nên còn có thể hiểu được, rừng thiêng nước độc, sa mạc hoang vu, vượt qua được là nhặt lại một mạng, không qua được cũng là bỏ đi một mạng.

Nhưng mấy năm nay anh đã có thành tích không hề thấp mà bây giờ vẫn muốn lăn lộn qua những thứ đó, Lâm Du không muốn.

Lâm Du bắt đầu bật nút nói, lải nhải mãi không ngừng: "Bằng cấp của trường K thuộc hàng đầu cả nước rồi, bây giờ chuyển sang mảng kỹ thuật cũng không muộn, mình đừng làm nữa. Con cháu nhà họ Văn cũng không thiếu một người là anh. Ông cụ đặt kỳ vọng vào anh cũng không nhất định phải thực hiện bằng cách này mà." Lâm Du vừa nói vừa chống tay lên tay vịn sô pha, nhìn vào anh, "Anh đào tạo sâu thêm mấy năm nữa đi, em nuôi anh."

Văn Chu Nghiêu vẫn đang cúi người thu dọn, tay anh chợt dừng, nghiêng đầu nhìn vào mắt Lâm Du.

"Nói xong chưa?" Anh nhướng mày.

Lâm Du sững lại, "Xong rồi."

"Em nuôi anh?" Văn Chu Nghiêu lại hỏi.

Lâm Du gật đầu, nhíu mày, "Được rồi, cũng không nói vậy được, em biết anh không thiếu tiền. Anh, anh biết mà, trọng điểm mà em nói không phải câu này."

Văn Chu Nghiêu thuận tay thả luôn chỗ hành lý trong tay xuống, ngồi lên sô pha.

Rồi anh với sang nắm cánh tay Lâm Du kéo cậu ra trước mặt mình, nhấc chân đẩy vào sau gối cậu. Lâm Du bị buộc phải ngồi xổm trên chân anh.

Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, nửa người trên hơi rướn tới, nhìn vào mắt Lâm Du.

Anh nói: "Đóng quân ở Đôn Châu thì chỉ cần hai năm thôi."

Lâm Du hơi hoang mang, "Rồi sao nữa?"

"Rồi, bất luận là Tây Xuyên, Cừ Châu thậm chí là Kiến Kinh hay bất kỳ nơi nào trong cả nước, không cần vận dụng bất kỳ quan hệ gì của nhà họ Văn anh cũng giữ quyền lựa chọn địa điểm chủ động tuyệt đối. Giờ đã hiểu chưa?"

Lâm Du hơi hơi hiểu, nhưng cũng chưa hiểu.

Cậu ngửa đầu nhìn Văn Chu Nghiêu, mấy sợi tóc mảnh quét nhẹ trên hàng mi.

Rồi cậu nói: "Ý anh là anh có thể đặt tương lai của nhà họ Văn vào vị trí quan trọng, nhưng không muốn đẩy bản thân mình hoặc nhà họ Văn vào thế bị động để rồi bị cầm chân trong mười mấy năm tới nữa đúng không?"

"Làm gì cao thượng được thế." Văn Chu Nghiêu phì cười, ngón tay anh gãi nhẹ vào cằm Lâm Du.

Anh nói: "Anh chỉ có một lý do thôi."

"Là gì ạ?" Lâm Du hỏi.

Văn Chu Nghiêu không trả lời mà ngắm cậu rồi nói: "Thành niên rồi."

Lâm Du còn chưa kịp phản ứng đã nhận thấy Văn Chu Nghiêu lại áp sát tới.

Anh dừng lại cách môi Lâm Du không đến một centimet, rồi khẽ nói: "Nếu đã lớn rồi, vậy, có muốn hôn môi với anh không?"