Nhà Có Bé Ngoan

Chương 52



Nửa sau của đêm hôm đó hai người nói rất nhiều chuyện, không đề cập đến vấn đề nhạy cảm nữa. Chỉ kể chuyện nhà mấy năm qua, chuyện Lâm Du gặp trong kinh doanh, kế hoạch học hành. Nói một lúc thì Lâm Du buồn ngủ, thế là tựa vào sô pha mà ngủ. Lúc Văn Chu Nghiêu bế ngang cậu lên, Lâm Du có thức hai giây.

"Không sao, ngủ đi em." Văn Chu Nghiêu bảo.

Lâm Du liền tựa đầu vào ngực anh, hoàn toàn mất ý thức.

Sáng hôm sau khi trời chưa sáng, kim giờ chỉ số năm, ánh bình minh le lói hắt lên bầu trời ngoài cửa sổ.

Chiếc giường to trong phòng kêu sột soạt khe khẽ.

Lâm Du thức dậy trước.

Vừa tỉnh giấc bờ ngực của Văn Chu Nghiêu đã ập ngay vào mắt. Tối qua trước khi dẫn Lâm Du ra ngoài anh đã thay áo sơ mi, giây phút này hàng nút lỏng lẻo đang phô bày cả lồng ngực trần trụi.

Lâm Du chết máy hết mấy giây, những ký ức từ khi bước xuống xe lửa ùa về trong não.

Khi cảnh tượng tối qua tua lại trong não mà xung quanh không còn trong bầu không khí ấy, cuối cùng Lâm Du cũng có cảm giác không thật.

Cậu nhích nhích ra sau, ngửa đầu nhìn Văn Chu Nghiêu.

Mấy năm rồi không ngắm nhìn khuôn mặt này ở khoảng cách gần như vậy. Nhờ ánh sáng mù mờ hắt vào từ cửa sổ, Lâm Du đưa tay lên, ngón tay cái lướt qua mái tóc xuống gò má anh, rồi đến sống mũi cao thẳng.

Cuối cùng dừng lại trên đôi môi.

Nhớ tới sức đè và nhiệt độ khi đôi môi này nhấn sâu vào mình, cậu hơi thẫn thờ.

"Đang nghĩ gì đấy?" Đột nhiên Văn Chu Nghiêu lên tiếng.

Anh vẫn nhắm mắt, giọng khàn khàn vì mới thức dậy. Nhưng dường như chẳng cần nhìn anh cũng nhận ra sự tồn tại của Lâm Du, bàn tay đưa tới nắm chính xác vào tay cậu, kéo lên môi mình chạm thật nhẹ.

Lâm Du sững người, hỏi: "Em làm anh thức giấc hả?"

"Không." Đến lúc này Văn Chu Nghiêu mới mở mắt ra, anh nhìn Lâm Du rồi nói: "Ngày nào anh cũng dậy giờ này."

Lâm Du không giãy ra, chỉ vùi đầu vào gối rồi chớp mắt chầm chậm, nói bằng giọng ồm ồm: "Em đang nghĩ tối qua rốt cuộc là do em mệt quá sinh ảo giác hoang đường, hay là..."

"Hay là gì?" Văn Chu Nghiêu chống nửa người trên lên nằm nghiêng qua, ngón tay ấm áp hờ hững vuốt ve trên cổ cậu, lên tiếng hỏi.

Lâm Du: "Hay là... thật hết."

Văn Chu Nghiêu không hồi đáp, chỉ từ từ hạ người xuống, kề sát trên trán cậu.

Anh hạ giọng, dụi mũi vào vành tai cậu mà nói: "Quay đầu qua đây, em bé."

Lâm Du nghiêng nhẹ đầu lên hé nửa con mắt ra, cắn môi nghẹn ngào: "Đã nói đừng có gọi em vậy mà."

"Chưa tỉnh ngủ hả?" Văn Chu Nghiêu vén tóc mái trên trán cậu lên, hơi thở phả lên mặt cậu, giọng càng lúc càng thấp: "Mới gọi em là em bé đã không chịu nổi rồi, vậy muốn anh gọi là gì? Bé yêu? Hay là, bà xã?"

Càng nói càng chẳng ra sao, Lâm Du mới dậy thôi, bị chọc ghẹo như thế làm sao cậu chịu nổi.

Bèn dùng hết cả tứ chi chống vào ngực Văn Chu Nghiêu đẩy anh ra xa.

Cậu cũng không hiểu nổi, tại sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ chiều cho đến tối mà quan hệ giữa hai người đã đến cảnh giới này rồi.

Thân mật đến thế, như bao nhiêu năm qua chưa từng chia xa.

Văn Chu Nghiêu lên đến năm tư của đại học K, thể lực được tôi luyện từ hoàn cảnh thực tế mà thành, Lâm Du của hiện tại làm sao đẩy cho nổi.

Cái người tay chân dài ngoằng đó giữ chặt cậu, luồn tay vào chăn lần mò trên eo cậu.

Rồi nói: "Giờ còn nghĩ mình đang nằm mơ không?"

"Hết rồi." Lâm Du ngửa cổ thở dốc, gọi bằng giọng mũi: "Anh à."

"Hửm?"

"Đừng sờ mà, bén lửa đó."

Văn Chu Nghiêu dừng tay ngay lập tức, bật cười thành tiếng rồi khẽ nói: "Thần kinh yếu thế? Sức chịu đựng hơi kém nha."

"Em chứ đâu phải anh." Lâm Du đẩy anh.

Văn Chu Nghiêu lần mò kéo quần áo Lâm Du lại cho ngay ngắn sau đó mới ngồi dậy xuống giường.

Anh đứng cạnh giường, vừa thong thả cài nút áo trước ngực vừa nhìn Lâm Du mò tìm đồ đạc trên đầu giường, anh bảo: "Không cần phải dậy sớm đâu, lát nữa anh phải về trường không tiễn em được, em ngủ thêm nửa tiếng nữa rồi hẵng dậy. Anh sẽ cho người đến đón em ở cửa khách sạn. Anh ta sẽ đưa em đến khu rìa nam, làm xong thì về thẳng trường nhé."

Anh ở đây cũng được vài năm rồi, có Sở Thiên Hướng và nhà họ Văn bố trí sắp xếp, có người để dùng là chuyện rất bình thường.

Lâm Du không từ chối.

Nhưng cậu vẫn bò dậy nói: "Không ngủ nữa đâu, dù sao cũng không ngủ được."

Văn Chu Nghiêu cài dây đồng hồ xong thì bước tới sửa cổ áo cho Lâm Du, sau đó hỏi cậu: "Anh có gọi điện thoại hỏi chú ba rồi. Lô hàng đó cũng là loại hai thôi, lấy cũng được không lấy cũng được. Em sang đi vài vòng xem thử, giá cả không hợp lý thì khỏi mua."

"Anh biết chú ấy định mua gì à?" Lâm Du hỏi.

Văn Chu Nghiêu: "Chú ấy tìm một món đồ sứ thanh bạch thời Tống từ rất lâu trước đây rồi. Lúc chú ấy mới ra nghề thứ đó từng được bán ra qua tay chú ấy. Anh hỗ trợ hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng gần đây mới thu được ít tin tức."

"Thế nào hả anh?" Lâm Du hỏi.

Văn Chu Nghiêu: "Vốn đã được đưa ra nước ngoài, mới đây vừa rơi vào tay họ Hướng."

"Hướng Nghị?" Lâm Du nhíu mày, "Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?"

Văn Chu Nghiêu nói: "Mấy năm nay sản nghiệp của nhà họ Hướng đang đổi chủ. Hướng Nghị thẳng tay gây sóng gió không nhỏ, hiện tại cả cha hắn cũng không quản nổi nữa. Chú ba..." Nói đến đây Văn Chu Nghiêu dừng lại một chốc rồi mới tiếp tục: "Mà muốn trốn tránh hắn như trước đây sợ là không dễ."

"Lão Hướng Nghị đó một tay che trời được chắc?" Nói tới đây Lâm Du cũng giận lên, giọng lạnh đi: "Người của nhà họ Lâm đâu phải để hắn nói muốn là lấy."

Dù sao cậu cũng là đã làm ông chủ mấy năm, đụng chuyện là khí thế lại bừng bừng ra.

Hơn nữa hôm nay cậu phải ra ngoài nên đã lấy kính ra đeo.

Cậu ăn mặc khá thoải mái, cao một mét bảy tám nhưng tỉ lệ cực kỳ xuất chúng, áo trong nhạt màu với áo khoác ngắn, nhìn thoáng qua đúng kiểu một cậu học sinh đẹp trai gọn gàng sạch sẽ. Nhưng vừa gác chiếc kính lên sống mũi là khí chất nhã nhặn chín chắn lại nổi bật hẳn.

Kết quả cậu vừa đeo lên Văn Chu Nghiêu lại đưa tay tháo xuống.

"Sao vậy anh?" Lâm Du ngơ ngác.

Văn Chu Nghiêu nhíu mày ngắm chiếc kính trong tay, tự đeo lên nhìn thử rồi lại tháo xuống đeo lại cho cậu.

Văn Chu Nghiêu: "Tưởng em bị cận thị."

"Đâu có." Lâm Du đẩy gọng kính, nhìn anh qua mảnh thủy tinh, hỏi: "Sao anh? Nhìn ra gì lắm đúng không?"

Văn Chu Nghiêu yên lặng nhìn cậu chăm chú.

Lâm Du tưởng có vấn đề gì, nhướng mày, "Không hợp hở?"

"Hợp." Văn Chu Nghiêu nheo mắt, thong thả đáp: "Chỉ không ngờ lại hợp đến thế."

Lâm Du cứ cảm thấy ánh mắt Văn Chu Nghiêu còn ẩn chứa gì đó khác nữa, nhưng anh điều chỉnh lại rất nhanh, cậu có muốn tìm hiểu kỹ hơn cũng không kịp nữa rồi.

Chuyến đi đến khu phía nam thành phố của Lâm Du thực chất chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí cậu còn có phán đoán khá là chắc chắn rằng lần này chú ba mượn cơ hội bảo cậu chạy một chuyến vốn dĩ cũng chẳng phải để cậu xem hàng hộ.

Sáng sớm Lâm Du xuất phát, chưa tới một giờ chiều là đã xem như giải quyết xong việc.

Văn Chu Nghiêu trả phòng khách sạn rồi nên Lâm Du về thẳng đại học K.

Hôm nay là thứ hai, Lâm Du vào trường vô cùng thuận lợi bằng thẻ sinh viên Văn Chu Nghiêu đưa. Trong trường cũng không hề vắng người như cuối tuần, sinh viên tới lui đông nghịt. Lâm Du vừa vào cổng là bắt gặp một sinh viên năm tư đang cãi nhau với một người trông như giáo viên.

Cậu sinh viên nói chuyện với thái độ khá ngang ngược: "Thật mà thầy, chỉ một lần này thôi, ai cũng biết nhiệm vụ của bọn em trong học kỳ này rất nghiêm mà, không chừng cả chuyện tốt nghiệp của em cũng thành vấn đề."

Vị giáo viên kia thì rất thiết diện vô tư, đáp ngay rằng: "Không tốt nghiệp được thì học lại, để có vấn đề còn thấy là vinh quang lắm đấy à?"

Vốn Lâm Du không định nghe nhiều, chỉ là vô tình hai người đi tới cùng đường với cậu thôi.

Nhưng rồi đột nhiên cậu nghe thấy cậu sinh viên kia nói một câu như sau: "Vậy tại sao tới Văn Chu Nghiêu thì được cho qua? Còn cùng một khoa với em, không lẽ vì nhà họ Văn của nó có quan hệ với trường?"

Bỗng nghe thấy tên anh mình Lâm Du cũng hơi ngạc nhiên, cậu nhìn về phía cậu sinh viên kia.

Giáo viên cũng dừng chân nhìn cậu ta rồi nói: "Vậy anh có biết tại sao lúc đó Văn Chu Nghiêu không đủ chuẩn không? Một học kỳ người ta ra ngoài huấn luyện dã ngoại ít nhất hơn ba tháng, có phải anh ấy không đủ chuẩn đâu. Rồi anh có biết thành tích khi huấn luyện của anh ấy đã phá hết mọi kỷ lục trong vòng mười năm nay của trường ta không. Dù không có mặt trong trường mà tất cả các môn lý thuyết lẫn thực hành người ta luôn giữ hạng nhất khối. Ít nhiều gì anh cũng học trường này bốn năm rồi, chỉ thấy được mỗi cái họ của người ta thôi à?"

Cậu sinh viên kia bị vả mặt chắc cũng đang khó chịu trong lòng nên lớn tiếng cãi lại: "Việc gì phải nói như đường đường chính chính lắm thế? Ai chẳng biết Văn Chu Nghiêu nó có chống lưng, dạng như nó tốt nghiệp rồi chọn đi đâu cũng có tiền đồ rộng mở đón sẵn. Mấy đứa không có ai chống lưng như bọn em mới đáng bị kẹt tốt nghiệp."

"Anh..." Vị giáo viên tức đỏ cả mặt, phẩy tay định bỏ đi.

"Khoan đã." Chợt Lâm Du lên tiếng.

Hai người đi trước cùng quay lại nhìn cậu.

Vị giáo viên thấy mặt Lâm Du thì thở chậm lại, hỏi: "Có việc gì không em?"

Lâm Du lắc đầu, cậu chỉ vào cậu sinh viên kia bảo: "Em nghe anh này nói chuyện nên muốn làm rõ hai thứ thôi ạ."

Cả hai cùng hoang mang nhìn cậu.

Lâm Du bước thẳng tới trước mặt cậu sinh viên kia, "Anh nói đúng một điểm."

"Cậu là ai?" Cậu ta nhíu mày.

Lâm Du chẳng buồn trả lời mà cứ thế nói tiếp: "Đúng là Văn Chu Nghiêu họ Văn, vì mang họ Văn, trên một ý nghĩa nào đó anh ấy đứng ở vị trí cao hơn người như anh. Nhưng anh cũng nói sai một điểm, thành tích anh ấy đạt được cho đến hôm nay không hề liên quan gì tới họ Văn của anh ấy. Vì dù anh ấy họ gì thì người như anh đều không thể với tới nổi."

Giờ thì cậu ta đã hiểu ra Lâm Du xuất hiện để chọc tức mình, sắc mặt không cực kỳ khó coi.

Vị giảng viên vội điều đình, giữ Lâm Du lại, "Này em này em, bỏ đi, bạn ấy nói đại thế thôi."

"Em biết mà." Lâm Du nở nụ cười, "Loại người này ngoài nói ra có còn làm được gì khác nữa đâu."

Lâm Du sống lại lần nữa, cái khác không có nhưng thừa độ bao che người nhà.

Cậu cảm thấy mấy lời này nghe không lọt tai chút nào.

Cậu sinh viên đối diện tức điên lên, nhưng nhìn Lâm Du rồi lại đột nhiên đổi thái độ, cậu ta cười lạnh, "Lại một thằng nịnh nọt Văn Chu Nghiêu mới chui từ xó nào ra thế này? Sao hả? Định bắt chước Trần Dương đấy à?"

"Tiếc thật đấy." Cậu ta tới gần Lâm Du, hạ giọng: "Trần Dương bỏ hết liêm sỉ, cuối cùng vẫn bị Văn Chu Nghiêu đá cho một phát. Cậu bênh vực nó như thế, bộ trèo lên giường Văn Chu Nghiêu thành công rồi sao?"

Lâm Du im lặng một chốc, vài giây sau, cậu chậm rãi tháo chiếc kính trên sống mũi xuống.

Cậu vuốt ve mặt kính rồi bảo: "Anh lặp lại lần nữa xem?"

Cậu ta cắn nhẹ răng hàm, như cảm thấy cậu rất buồn cười.

'Tôi nói là..." Cậu ta cố ý lớn tiếng nói với Lâm Du: "Mẹ kiếp thằng Trần Dương là đồng tính luyến ái, chuyện nó bán mông cho người khác ai mà chả biết." Rồi cậu ta nghiêng đầu nhìn mặt Lâm Du, nói tiếp: "Cậu chưa biết nhỉ? Văn Chu Nghiêu ghét nó gần chết, hay cậu tự đi thử xem sao? Cậu trông được hơn nó đó, không chừng lọt vào mắt cậu ta đấy."

Cậu ta bật cười mấy tiếng cực kỳ buồn nôn, lời nói lẫn ánh mắt đều đầy thô bỉ và hạ đẳng.

Nhưng chẳng mấy mà biểu cảm trên mặt cậu ta cứng lại, tái xanh.

Vì người đàn ông đặc biệt được phái theo hộ tống Lâm Du về trường thình lình xuất hiện thoăn thoắt đè cậu ta xuống đất trong tư thế vặn vẹo kỳ quặc.

Nửa bên mặt của cậu ta bị nghiến xuống nền đường đá, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Vị giảng viên đứng cạnh cũng hốt hoảng vội chạy tới can: "Ấy, buông tay buông tay, sao lại động thủ đánh người trong khuôn viên trường chứ."

Trên thực tế người đàn ông mặc vest đen này còn rất trẻ, trên đường Lâm Du hỏi thăm mới biết cậu ta còn chưa tròn hai mươi. Nhưng giờ cậu ta chống đầu gối vào lưng cậu sinh viên, mặt lạnh tanh trông khá đáng sợ.

Rồi cậu ta ngẩng lên hỏi Lâm Du: "Anh Văn bảo cậu về thì cứ đến thẳng thao trường, anh ấy đang có buổi huấn luyện bên đó."

Cậu sinh viên bên dưới kêu gào: "Rốt cuộc mấy người là ai hả?! Là gì với Văn Chu Nghiêu? Tôi nói cho mấy người biết, Văn Chu Nghiêu xúi giục người khác hành hung sinh viên trong trường, tôi sẽ cho các người vào tù!"

Vẻ hung hãn của Lâm Du bỗng tan biến.

"Đừng có gào lên thế." Cậu ngồi xổm xuống trước mặt cậu sinh viên kia, nói với khuôn mặt nhăn nhúm của cậu ta: "Anh ghét đồng tính luyến ái thế, mở mồm ra là nói người ta bán mông khó nghe chết đi được. Tôi biết có chỗ như vậy đó, hay anh đi trải nghiệm thử không? Anh đang lo không tốt nghiệp được mà, mưu sinh bằng đường đó cũng được lắm nha."

Cậu sinh viên vùng vẫy mạnh hơn, ánh mắt cậu ta nhìn Lâm Du hừng hực lửa giận.

"Anh muốn biết tôi và Văn Chu Nghiêu có quan hệ gì mà?" Lâm Du chống khuỷu tay trên đầu gối, đeo kính vào lại, đứng lên, cúi đầu nhìn người dưới chân, "Anh ấy là anh tôi."