Nhà Có Bé Ngoan

Chương 53



Lâm Du lần tìm đến thao trường, sân huấn luyện của đại học K được trang bị rất chu toàn. Đủ loại xà đơn xà kép, mô hình chướng ngại vật, giàn leo núi, không thiếu một thứ gì. Lúc Lâm Du đến, từ xa đã thấy một đội ngũ xếp hàng chỉnh tề trên khoảnh đất trống trước vách núi giả.

Văn Chu Nghiêu thì mặc đồng phục huấn luyện đen tuyền đứng thẳng tắp trước đội ngũ, tay chắp sau lưng, chân mở rộng bằng vai.

Đang là thời điểm mặt trời đứng bóng, Lâm Du bất tri bất giác dừng chân xa xa ngắm anh.

Thật ra trong nhà cũng có ảnh chụp lúc anh vừa vào đại học K, trông gầy hơn bây giờ một chút. Không như hiện tại, cánh tay lộ ra khi xăn cao tay áo đầy cơ bắp chắc nịch. Ánh sáng chiếu xuống tạo thành bóng râm dưới vành nón, khiến đường nét khuôn mặt anh rắn rỏi hơn, ánh mắt sáng như đuốc. Trông hơi khác Văn Chu Nghiêu đứng trong phòng cười chê cậu chịu đựng kém của sáng nay.

Đó là anh đã được mài giũa qua mấy năm.

Như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, chỉ cần đứng trên chiến trường thuộc về mình là sự sắc bén ắt tự lộ ra.

Một người trông như cán bộ huấn luyện đứng cạnh anh, khoảng hơn buốn mươi, thần thái ung dung. Thầy vỗ vai Văn Chu Nghiêu rồi nói với mấy chục con người trước mặt: "Đây chính là đàn anh Văn Chu Nghiêu năm tư của các anh chị. Trong bốn năm vừa qua luôn giữ thành tích cao tuyệt đối trong tất cả các môn huấn luyện thực hành như bắn súng, hành quân đường dài mang vác nặng, cận chiến lẫn phòng ngự. Hôm nay đàn anh đến hướng dẫn cho đám oắt con mới vào các anh chị cũng vì nể cái mặt già này của tôi thôi đấy. Học hành tiếp thu nghiêm túc vào cho tôi, biết chưa?"

Trong đội ngũ có người cười nói: "Thầy ơi, đàn anh đến mà thầy còn giới thiệu làm gì, đứa nào chẳng biết anh ấy."

"Đúng rồi, các anh lớn vắng mặt mấy tháng rồi, nghe nói hôm nay sẽ tới hướng dẫn nên quá chừng em gái mới vào trường chạy tới tham quan kia kìa."

Nghe tới đây Lâm Du mới nhận ra xung quanh quả thật có không ít người thậm thà thậm thụt giả vờ đi ngang.

Thầy chỉ huy có vẻ cũng mát tính, liền đáp ngay: "Trật tự! Các anh chị chỉ biết người ta đẹp trai thôi hả, tôi không đẹp trai à?"

Làm tiếng hú hét vang lên ầm ĩ, cả tập thể cùng hô: "Dạ có đẹp!"

Giáo viên: "Được rồi, bây giờ chính thức bắt đầu huấn luyện. Biết rồi đúng không, đùa là đùa, huấn luyện chính thức thì phải tập trung vào cho tôi. Danh tiếng lẫy lừng của lớp trưởng Văn đã thành ám ảnh kinh hoàng cho các học viên cùng khóa rồi đấy. Tới lúc bị mắng thì đừng có trách tôi không nhắc các anh chị trước."

Lâm Du nghe mà buồn cười. Ngay lúc ấy, vị giáo viên đột nhiên hô lớn về phía cậu: "Cái anh bạn bên kia, nhờ anh mang đồ trong thùng cạnh đó qua đây giúp."

Lâm Du chợt nhận ra mọi ánh mắt đang đồng loạt đổ dồn vào mình.

Giáo viên: "Đúng rồi, anh đó, khỏi nhìn nữa."

Lâm Du nhìn Văn Chu Nghiêu như phản xạ có điều kiện, tuy không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng cảm giác đang bị nhìn chăm chú vô cùng rõ ràng.

Lâm Du nhìn vào chiếc thùng giấy cạnh chỗ mình, trong đó có đủ loại dây thừng và nút thắt.

Cậu đành chấp nhận số phận, ôm chiếc thùng lên bước sang dưới mấy chục ánh mắt dõi theo.

Tiếng xì xầm bàn tán phát ra từ nhóm tân sinh viên.

"Ủa ai vậy? Cũng đẹp trai quá kìa."

"Không biết nữa, kiểu hoàn toàn trái ngược với anh Văn, cũng là sinh viên mới luôn nhỉ? Sao chưa gặp bao giờ vậy?"

"Ấy." Đột nhiên có người lên tiếng trong hoang mang, "Hình như tao mới thấy đàn anh cười."

"Mày hoa mắt rồi đó." Một người khác nhìn theo rồi thì thầm: "Rõ ràng mặt ảnh vẫn y như vậy mà. Mà hỏi thật chứ học viên cấp thần thánh của đại học K lúc nào cũng nghiêm túc vậy hả? Làm tao thấy hơi sợ luôn đó."

Sau đó tất cả mọi người cứ thế trơ mắt nhìn chiếc thùng trong tay cậu bạn đẹp trai đi ngang sẵn tiện giúp đỡ còn chưa kịp chạm đất đã được Văn Chu Nghiêu đỡ lấy. Quan trọng là người bỏ đồ xuống xong định đi rồi mà Văn Chu Nghiêu còn giữ lại, kéo tới trước mặt rồi lấy dây thừng trong thùng ra tròng quanh eo người ta vừa thị phạm vừa hướng dẫn: "Tất cả mọi người chú ý, tôi nói về điểm mấu chốt trong động tác trước, tập trung vào, một lát nữa khi thực hành có gì không hiểu thì hỏi."

Mọi người ùa tới vây quanh.

Lâm Du đứng đó giơ tay cứng người để anh cậu làm gì thì làm.

"Vầy có tính là anh lấy công làm tư không?" Khi dây quấn quanh eo, Lâm Du hỏi nhỏ bên tai Văn Chu Nghiêu.

Văn Chu Nghiêu rút chặt nút thắt, cong môi nhìn cậu: "Cái này mà lấy công làm tư gì, nhiều lắm là mượn eo Tiểu Du nhà mình chút thôi, sao hả? Không muốn?"

Lâm Du nhìn nhìn sợi thừng trên eo mình, đảo mắt: "Anh tròng vào rồi mới hỏi, còn chẳng bằng không hỏi."

Lâm Du cũng chỉ bị Văn Chu Nghiêu hí hoáy nghịch các thao tác căn bản một lúc rồi nhanh chóng được cho qua chỗ bóng mát ngồi uống nước. Lại còn uống chai của Văn Chu Nghiêu, anh vặn nắp chai ra đặt vào tay cậu ngay trước mắt công chúng.

Tới lúc hướng dẫn động tác leo núi Văn Chu Nghiêu lại gọi từng người một, nghe tới tên mới phải di chuyển đến vị trí chỉ định cho nên rất nhiều người lại ngồi cạnh Lâm Du.

"Này, cậu tên gì vậy?" Một cô gái ngồi cạnh hỏi cậu.

Lâm Du thuận miệng đáp: "Lâm Du."

"Trường mình hả?"

"Không phải."

Có người gia nhập trận địa, cũng hỏi cậu: "Vậy cậu và anh Văn là gì với nhau vậy? Tớ thấy hai người có vẻ thân lắm."

Lâm Du biết không tránh được nên đáp: "Anh tớ."

"A." Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn cậu, "Thì ra cậu là em trai anh ấy à."

Lâm Du gật đầu, mắt cậu vẫn dõi theo bóng Văn Chu Nghiêu.

Nhìn anh thị phạm cho người khác, leo thoăn thoắt lên vách núi giả rồi thả người xuống bằng tư thế gọn gàng đúng chuẩn. Có người ngồi gần tán thán: "Khi đàn ông nghiêm túc sức hấp dẫn sẽ phá trần quả không sai mà."

"Anh ấy là ngoại lệ, không nghiêm túc cũng thủng trần mà. Hơn nữa tớ phát hiện ra ảnh không hề nghiêm khắc như trong tưởng tượng nha, hỏi gì cũng trả lời rất kiên nhẫn."

"Quan trọng nhất là hôm nay tâm trạng anh ấy có vẻ tốt lắm." Có người đẩy nữ sinh ngồi cạnh rồi chọc ghẹo: "Hay lát nữa cậu đi hỏi cách liên lạc của ảnh thử đi? Năm tư sắp rời trường rồi, sau này không còn cơ hội gặp đâu."

"Đi cái đầu cậu." Cô nàng bị chọc không chịu nổi bèn đẩy lại.

Lâm Du vừa ngắm anh mình làm huấn luyện viên ở cự ly gần vừa nghe tiếng cười đùa bên tai. Gió thổi qua vành tai xua tan hơi nóng ngày hè. Ngày tháng trước mắt đây cũng là ngày tháng tốt đẹp nhất đối với cậu rồi.

Lúc còn nhỏ thường cảm thấy, từng xuyên qua đáy vực sâu đen tối nhất, hai chữ trùng sinh là tia sáng thoáng hiện trong mắt cậu.

Bây giờ ngồi ở đây, bước qua vô số ngày đêm của bao nhiêu năm, mới biết được thì ra ánh sáng ấy luôn ở đó.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng buổi huấn luyện của Văn Chu Nghiêu cũng kết thúc, học viên tập hợp lại điểm danh.

Văn Chu Nghiêu vừa tháo bao tay vừa nói chuyện với giáo viên.

Lâm Du ngồi yên tại chỗ chờ anh.

Cậu chợt thấy một đoàn mười mấy người gồm nhóm Từ Thiệu Huy cùng phòng với cả bạn phòng kế bên cùng kéo nhau đi vào qua cổng thao trường.

Người đầu tiên tới cạnh Lâm Du là Chu Húc Tân, anh chàng hất cằm về phía Văn Chu Nghiêu rồi hỏi Lâm Du: "Chưa xong nữa hả?"

"Dạ chưa." Lâm Du đứng lên đáp, "Nhưng cũng sắp rồi."

Lâm Du thấy bọn họ kéo bè kéo lũ tới thì hỏi: "Sao các anh tới đây hết lượt vậy?"

Từ Thiệu Huy bước tới nói: "Còn phải hỏi, sự tích vinh quang của em lúc trưa đã lan truyền khắp trường rồi. Mấy thằng ôn đó về phòng quạc mồm ra bảo Lão Văn rước người bên ngoài vào trường gây sự, mắng chửi khó nghe lắm. Còn to giọng bảo tìm người báo thù em kia kìa."

"Báo thù em?" Lâm Du hơi buồn cười, "Bảo anh ta tới đây đi."

"Em cũng gan quá nhỉ, nhưng hơi xúi quẩy nha, sao lại chọc đúng thằng đó chứ?" Chu Húc Tân nhíu mày nói cho cậu biết: "Thằng đó nó cực đoan lắm. Nghe nói gia cảnh khá tệ, ghét người giàu thù xã hội, đến nay đã có rất nhiều người trong trường bị nó gây hấn rồi đó. Lão Văn được nó xem như cái gai to nhất trong mắt. Tuy anh em chưa từng bận tâm tới nó. Nhưng em xích mích với nó, anh thật sự nghi nó sẽ làm gì đó nên dẫn mọi người tới đây."

Lâm Du không ngờ chuyện lại truyền xa như vậy, cũng thật lòng không lường được gã đó tệ hại hơn trong tưởng tượng nhiều vậy.

Cậu còn tưởng gã chỉ ghê sợ đồng tính luyến ái cực độ với ưa ganh ghét thôi.

Lâm Du chú ý thấy Trần Dương và Tiền Thịnh đều có mặt. Cậu nhìn vào mắt Trần Dương. Cậu ta liền bước lên nói với cậu: "Anh nghe Chu Cường nói rồi, nó mắng anh nên em giúp, cảm ơn em."

Chu Cường chính là người Lâm Du vừa gặp phải.

Lâm Du nói: "Không cần cảm ơn em đâu, em làm vậy cũng không phải vì anh."

"Vậy thì cũng phải cảm ơn em." Biểu cảm của Trần Dương thật sự khiến Lâm Du không đoán ra được cậu ta đang nghĩ gì trong đầu. Một giây sau đột nhiên Trần Dương cười cười với sau lưng Lâm Du, "Xong rồi à?"

Lâm Du nghe thấy tiếng ừm, quay lại thì thấy Văn Chu Nghiêu đang bước tới.

Anh không còn vẻ thả lỏng thoải mái của hai tiếng có Lâm Du ngồi đây chờ nữa mà nhíu mày lia mắt một vòng rồi hỏi: "Kéo nhau tới đây làm gì?"

Chu Húc Tân nhướng mày, khoác vai Lâm Du hỏi rất ngạc nhiên: "Em không nói với anh em hả?"

Sau đó Văn Chu Nghiêu nhíu mày nhìn Lâm Du. Cậu chầm chậm giải thích: "Lúc em tới anh ấy đang bận, làm gì có thời gian nói."

Tuy vốn dĩ cậu không hề định nói với anh.

Lâm Du quay lại, chỉ kể với Văn Chu Nghiêu một câu: "Chu Cường, lúc vào trường em gặp hắn đang ăn vạ chuyện tốt nghiệp với giáo viên, xung đột một tí."

Chẳng cần nhấn mạnh vào điều gì Văn Chu Nghiêu cũng hiểu rõ rồi.

"Động thủ à?" Ánh mắt anh rất không vui.

Vừa hỏi vừa lia mắt quét một lượt từ đầu xuống chân Lâm Du.

Lâm Du lắc đầu: "Căn bản không tới lượt em."

"Lát nữa nói tới em sau." Văn Chu Nghiêu nói xong câu này thì sắc mặt đượm vẻ tức giận, anh quay lại hỏi Từ Thiệu Huy: "Nó đâu rồi?"

Từ Thiệu Huy đáp ngay: "Trong phòng kia kìa, tao thấy một bên má của nó bầm tím rồi, lúc tụi tao ra ngoài nó vẫn đang sưng mặt gọi điện thoại."

Trần Dương chớp thời cơ chen vào: "Chu Nghiêu, mấy ngày này cậu đừng cho em cậu ở trong trường nữa. Tớ nghĩ chắc cũng do Chu Cường mắng chửi khó nghe quá, kéo cả cậu vào nên em cậu mới không nhịn được. Trong chuyện này tớ cũng có trách nhiệm."

Nói rồi không để ai trả lời đã nói tiếp với Lâm Du: "Họ hàng anh có một căn nhà để trống ngay trong Cừ Châu. Thời gian này em sang đó ở đi cho đỡ rắc rối."

Lâm Du thích thú quan sát người trước mắt.

Cậu ta thật sự dễ nhìn, đuôi mắt nhọn dài, có vẻ là cũng người thông minh.

Quan trọng là nếu đang ở kiếp trước, sự tồn tại của Trần Dương sẽ là đối tượng được phán đoán và khóa chặt ngay khi "rađa đồng tính" của ai đó khởi động.

Cho nên trong mắt Lâm Du cậu ta chưa từng được xếp vào chung chỗ với nhóm Từ Thiệu Huy.

Cậu ta của hôm nay hơi khác với trạng thái khi ra ngoài uống rượu tối hôm trước.

So với người cứ khăng khăng muốn uống với Lâm Du một ly lúc đó, dường như cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cất tất cả những cảm xúc cố chấp vào trong để xuất hiện tại đây trong hình tượng hết sức bình thường, thậm chí có chút cảm kích và nhiệt tình chu đáo.

Từ thái độ của những người xung quanh, hẳn là tình trạng hiện tại tiệm cận với cậu ta của thường ngày hơn.

Buổi tối hôm trước mới là lúc thất thố.

Lâm Du cười cười rồi lên tiếng: "Không cần phiền phức vậy đâu anh."

"Có gì mà phiền chứ." Trần Dương nói, "Chuyện nên làm mà. Dù sao em cũng là em trai của Chu Nghiêu, gặp phải chuyện thế này đương nhiên bọn anh sẽ cố gắng chăm sóc hết khả năng."

Cậu ta đang nhấn mạnh Văn Chu Nghiêu là anh trai của cậu.

Lâm Du vẫn giữ nguyên nụ cười, "Chăm sóc em với thân phận gì ạ? Bạn của anh em?"

Lâm Du thấy được Từ Thiệu Huy đang sờ mũi, Chu Húc Tân nhìn trời, nhóm Tiền Thịnh thì nhìn Văn Chu Nghiêu với chút xấu hổ.

Cậu phát hiện ra Chu Cường nói không sai, quả nhiên tất cả mọi người đều biết chuyện Trần Dương thích Văn Chu Nghiêu.

Nhưng lại không hoàn toàn như lời Chu Cường nói, chẳng hạn như tối đa là Văn Chu Nghiêu không buồn để tâm đến cậu ta thôi chứ Trần Dương không đến mức bị bạn bè xung quanh xa lánh.

Tình hình hiện tại ngược lại giống bọn họ đều biết Trần Dương thích Văn Chu Nghiêu rồi muốn giấu... đứa em trai là cậu hơn.

Dù sao liên quan đến "đồng tính luyến ái" cũng sẽ mang lại không ít phiền hà.

Cậu xuất hiện với thân phận người nhà, trong mắt bọn Chu Húc Tân, chỉ cần cậu biết là đồng nghĩa với mọi người trong nhà đều hay tin.

Lâm Du liếc Văn Chu Nghiêu, trên mặt viết "hay nhỉ, quả nhiên là anh em tốt".

Trần Dương cười nói: "Đương nhiên là bạn, cho nên em gọi anh là anh Dương cũng được đó."

"Vậy thì phải cảm ơn ý tốt của anh Dương rồi." Lâm Du cũng cong môi theo, cậu đáp lại: "Nhưng tối em sẽ ngủ trong phòng của anh em, đúng không, anh?"

Lâm Du nói hết câu mới nhận ra nụ cười đang đậm dần trong đáy mắt Văn Chu Nghiêu đã che lấp cơn giận khi nhắc đến Chu Cường.

Là sự yêu chiều và bao dung trong lặng thầm xuyên thủng mọi tâm tư và cảm xúc của cậu.

Anh nói: "Ừm, ngủ với anh."